Lúc các gia tộc lớn trong thành Vô Úy nghe được tin Ninh Thiên Hùng chết, Viên Thiên Cương lên đảm nhận chức Thành chủ thì kinh động khôn nguôi.
Viên Thiên Cương có tài đức gì để ngồi lên chức vụ cao quý là Thành chủ của thành Vô Úy chứ?
Nhà họ Thích, nhà họ Địch và nhà họ Bàng chính là những nhà đầu tiên không đồng ý chuyện này.
Trong đại sảnh, ông chủ nhà họ Thích – Thích Thế Minh ngồi ghế đầu, con cháu nhà họ Thích đứng nghiêm chỉnh bên dưới.
“Ninh Thiên Hùng chết, Viên Thiên Cương kế vị Thành chủ, mấy đứa thấy chuyện này thế nào?”
“Bố, Viên Thiên Cương có tài đức gì mà đòi làm Thành chủ chứ?”
Bên dưới, đại thiếu gia nhà họ Thích – Thích Vũ đứng ra chắp tay nói: “Bố uy lực cái thế, chỉ còn một bước nữa là có thể Ngưng Đan rồi, mạnh hơn Viên Thiên Cương mới Quy Chân trung kỳ kia gấp cả trăm lần!”
“Hơn nữa, trụ cột của nhà họ Viên, thập đại Phù Đồ có 10 người đã chết hết 9, kẻ còn lại cũng là thằng lỗ mãng. Không còn thập đại Phù Đồ, sao nhà họ Viên có thể quản lý nổi phủ Thành chủ được, họ có thể áp đảo được những binh tướng thủ thành kiêu ngạo bất tuân kia không?”
“Nhà họ Thích của chúng ta binh hùng tướng mạnh, nhân tài trong gia tộc nhiều vô số kể, đúng ra chức vị Thành chủ của thành Vô Úy này phải cho bố đảm nhiệm mới phải!”
Thích Vũ nói xong thì đám người còn lại đều phụ họa theo.
“Đại thiếu gia nói không sai, tài đức của Viên Thiên Cương không xứng, không có tư cách vào trong phủ Thành chủ!”
“Chỉ có lão gia mới có thể dẫn dắt thành Vô Úy đối phó thành công với đợt Bão thú lần này!”
“Mong lão gia hãy tuyên chiến với nhà họ Viên, vào ở phủ Thành chủ!”
Trong đám người đó, Thích Uy là người hét to nhất, chỉ tiếc rằng tuy hắn là nhị thiếu gia nhưng lại do vợ bé sinh ra, địa vị cực kỳ thấp, không ai thèm để ý tới hắn!
Thích Thế Minh vuốt chòm râu dài, nở nụ cười hài lòng.
Cùng lúc này, ở nhà họ Địch!
Ông chủ nhà họ Địch – Địch Anh Hùng cũng thấy được cơ hội, ông ta còn hành động nhanh hơn cả Thích Thế Minh. Sau khi tin tức được loan ra, ông ta ngay lập tức phái thám tử đi nghe ngóng tin tức, bỏ ra một bộn tiền mới biết được sự thật đằng sau chuyện lần này từ miệng của một sĩ quan nào đó.
Ninh Thiên Hùng ở Ngưng Đang trung kỳ đã bị một người đeo mặt nạ thần bí nghiền nát bằng Pháp Tướng Thiên Địa.
Địch Anh Hùng nghĩ thôi cũng thấy sợ.
Ông ta là người đã trải qua quá nhiều sự đời rồi.
Thời trẻ, ông ta từng là đệ tử ngoại môn của một tông môn nào đó, từng nhìn thấy trưởng bối trong tông môn thi triển Pháp Tướng Thiên Địa, uy lực đáng sợ ghê người!
Đến bây giờ, ông ta vẫn còn nhớ như in.
Nhưng, thiên phú của ông ta rất tệ, sau đó bị trục xuất khỏi phái, thế nên mới lưu lạc tới thành Vô Úy, cắm rễ thành lập nhà họ Địch ở đây!
Người đeo mặt nạ thần bí kia ngang nghiên chống lưng cho Viên Thiên Cương đã nói rõ vấn đề rồi!
Hoặc là người kia có quen biết với nhà họ Viên, hoặc là cao thủ do Viên Thiên Cương bỏ nhiều tiền ra để mời về.
Dù là tình huống nào thì ông ta cũng không được manh động.
Cách tốt nhất là án binh bất động, chắc chắn sẽ có người không kiềm được mà ra tay thôi.
Nhà đầu tiên ra tay không phải là nhà họ Thích mà là nhà họ Bàng – nhà đứng thứ 5 ở thành Vô Úy!
Trước nay nhà họ Bàng ở thành Vô Úy cũng chẳng nổi trội gì, nhưng mạng lưới quan hệ của nhà họ Bàng lại rộng rãi nhất trong thành Vô Úy.
Vì sao?
Vì nhà họ Bàng phất lên từ việc mua bán dược liệu, nhà họ nuôi dưỡng mấy chục học viên luyện đan!
Mặc dù bọn họ chỉ mới là học viên luyện đan nhưng cũng có vai trò cực kỳ quan trọng.
Không phải tất cả tu sĩ đều có thể đến mua sắm đan dược ở nơi cao cấp như Thất Bảo Trai.
Vậy thì thuốc được những học viên luyện đang này luyện ra chính là lựa chọn tốt nhất của họ.
Nhờ mạng lưới quan hệ đã tích góp được ngày trước cùng với thế lực của gia tộc, nhà họ Bàng đã lôi kéo được 500 tu sĩ Tiên Thiên, 300 tu sĩ Phản Phác cùng với 10 cao sĩ Quy Chân sơ kỳ!
Nhìn tất cả mọi người, vẻ mặt ông chủ nhà họ Bàng – Bàng Chính Đức cực kỳ đắc ý.
Đây là kết quả mà mấy chục năm nay nhà họ Bàng đã cần mẫn làm ra.
Nhà họ Bàng của ông ta đã ngủ say quá lâu rồi, trước nay vẫn luôn tích lũy nguồn lực để phát triển, bây giờ cơ hội tốt thế này dâng đến tận cửa, sao bọn họ có thể bỏ lỡ được?
“Lên đường!”
Bàng Chính Đức vừa ra lệnh thì trùng trùng điệp điệp tu sĩ kéo nhau xuất phát đi về phía nhà họ Viên.
Trên đường Trường An ở thành Vô Úy.
Phủ nhà họ Viên ở đây.
Nơi đây vốn dĩ là một trong những con đường náo nhiệt nhất thành Vô Úy, nhưng giờ đây vắng lặng đến nỗi chẳng có con chó nào chạy ngoài đường.
Người hầu nhà họ Viên hoảng loạn chạy từ ngoài vào: “Báo… không hay rồi, nhà họ Bàng dẫn người tới quấy rối rồi!”
Viên Thiên Cương hít sâu vào một hơi, từ sớm ông ấy đã biết đám người này sẽ ra tay, thế nên tối qua, ông ấy không hề vội vàng đón mấy người Viên Tuyết Phi về!
“Truyền lệnh của tôi, tất cả mọi người mặc áo gáp, cầm giáo lên, ứng chiến!”
“Vâng!”
Tất cả mọi người trong thao trường đồng loạt hô lớn, âm thanh vang vọng đến trời.
Ngay đến cả Mai quản gia cũng mặc giáp mũ, tuy tuổi ông ta đã cao nhưng vẫn chưa đến mức không cử động được!
Chỉ cần có thể cùng vượt qua với nhà họ Viên thì có thể bước lên đài cao rồi, đây chính là con đường buộc phải đi nếu muốn đến với vinh quang!
Hai tay Diêm Đồ cầm hai lưỡi rìu lớn, mặc áo giáp chắc nịch, dẫn người nhà họ Viên ra ngoài ứng chiến.
Bên ngoài đường Trường An, người nhà họ Viên và người nhà họ Bàng đứng đối diện với nhau.
Bàng Chính Đức tự cho mình nằm kèo trên, hét lên với Viên Thiên Cương: “Ông Viên này, ông nhường chức vị Thành chủ của thành Vô Úy lại đi, tránh làm sứt mẻ hòa khí giữa hai nhà, tôi cũng không muốn để xảy ra thương vong gì đâu”.
Viên Thiên Cương vô cảm trả lời: “Muốn chiến thì chiến đi, nói nhiều thế làm gì?”
“Ông… thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!”
Bàng Chính Đức lạnh lùng hừ một tiếng rồi phất tay: “Xông lên!”
“Giết!”
Dẫn đầu nhà họ Bàng là một tên vạm vỡ cao 2 mét, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, tay cầm một thanh yển nguyệt đao dài, nặng tầm 50 kí, hai mắt trợn to.
“Giết cho tôi!”
Gã nhảy một bước đã được mấy mét, gã nhún chân một cái nhảy vọt lên cao, đao dài múa may chém xuống.
Mắt thấy sắp chém trúng Diêm Đồ rồi.
Ngay lúc này, đột nhiên cơ thể gã cứng ngắc, cả người cứ thẳng tắp như vậy mà ngã xuống đất, cây đao dài của gã cắm mạnh xuống đất như chém đậu hũ.
Ầm!
Cơ thể to lớn ngã xuống đất khiến bụi bay lên tứ tung!
Rốt… rốt cuộc là chuyện gì thế?
Bàng Chính Đức ngây người ta như phỗng.
Nhưng chuyện khiến ông ta kinh ngạc hơn còn ở phía sau cơ!
“Bịch, bịch, bịch…”
Những lớp người xông lên trước cùng lượt đều như cùng hẹn với nhau ngã xuống đất vậy.
Mà điều khiến người ta kinh ngạc nhất là sau khi đám người này ngã xuống thì không đứng dậy được nữa.
Vì bọn họ đều đã tắt thở cả rồi!
Chuyện này…
Tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn người của nhà họ Viên, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Người ta còn chưa động ngón tay cái nữa mà phe mình đã chết rạp một đống rồi, thế này thì ông nội ai dám lên?
Tất cả người phe nhà họ Bàng đều kiêng dè nhìn phe nhà họ Viên.
Bàng Chính Đức thì giống như vừa gặp ma vậy.
“Rốt… rốt cuộc các người đã dùng yêu pháp gì?”
Bàng Chính Đức đè nén cơn sợ hãi trong lòng, đanh giọng hỏi.
Yêu pháp?
Đây là bản lĩnh cao cường của vị tiền bối kia!
Trong lòng Diêm Đồ cười khẩy!
Vẻ mặt Viên Thiên Cương rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì sóng ngầm cuộn trào. Tối qua nghe Diêm Đồ nói, ông ta không hề cảm thấy người thần bí kia có gì đáng sợ cho lắm.
Nhưng bây giờ nhìn đám người kia ngả như rạ thì ông ta cũng thấy vô cùng chấn động.
Rốt cuộc là bản lĩnh gì thế này?
Thật sự đã đảo ngược hết nhận thức của Viên Thiên Cương rồi!
“Sau lưng nhà họ Viên của tôi có cao nhân, nếu ông tiếp tục bước tới trước thì đừng trách tôi không niệm tình cũ”.
Viên Thiên Cương nheo mắt nói.
“Con chó già họ Viên kia, ông bớt buông lời đe dọa đi, có phải ông đã hạ độc gì quanh đây không?”
“Đúng vậy, mọi người bịt mũi miệng mình lại đi, chắc chắn lão tặc này đã hạ độc gì đó không màu không mùi rồi!”
Mấy người vừa dứt lời trong đám người kia thì im bặt, mắt trợn ngược rồi cứng nhắc ngã xuống đất, chết queo!
Lần này thì tất cả mọi người đều sợ hãi, dù Viên Thiên Cương có hạ độc hay là có cao nhân chống lưng thì bọn họ đều không dám lên nữa.
“Bàng lão gia… sau lưng nhà họ Viên có cao nhân, sao ông không nói sớm chứ?”
“Đúng vậy, mua mạng của chúng tôi chỉ bằng chút Ngưng Khí Tán với Nguyên Thạch kia, ông hời quá rồi đấy!”
Vốn dĩ bọn họ cho rằng tới vây đánh nhà họ Viêm là một trận chiến nhẹ nhàng, cho dù có thương vong cũng sẽ không ảnh hưởng đến đại thể!
Nhưng bây giờ bọn họ còn chưa sờ được tới góc áo của đối phương đã có nhiều người chết thế này, có phải lúc bọn họ cùng xông lên thì toàn quân sẽ bị diệt hết không?
Những người có thể làm tu sĩ đều không phải kẻ ngốc!
Chỉ là bọn họ nhất thời bị lợi ích nhà họ Bàng đưa ra che mờ mắt thôi.
“Ông đi đây, không chơi cùng ông nữa đâu!”
“Tôi cũng đi, sau này ông đây chẳng thèm quan tâm tới công việc làm ăn của nhà họ Bàng nữa!”
Trong thời gian ngắn ngủi mà đã có mấy chục người bỏ đi, khó khăn lắm nhà họ Bàng mới kéo được đội ngũ này tới, thế mà trong chốc lát đã tan đàn xẻ nghé!
Sắc mặt Bàng Chính Đức lúc xanh lúc trắng, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Các người mà ở lại thì lợi ích sẽ được nhân đôi!”
Dường như ông ta phải gào lên câu này.
Nghe ông ta nói vậy thì những tu sĩ vừa định đi đều bất giác dừng chân lại!
Đúng lúc này, Viên Thiên Cương hừ lạnh một tiếng: “Tôi khuyên các người đừng đâm đầu vào chỗ chết như nhà họ Bàng, nếu không sẽ tự rước lấy họa diệt thân đó!”
Dứt lời, có một đám kỵ binh từ đầu bên kia của đường Trường An xông tới, phía sau kỵ binh là những sĩ quan của phủ Thành chủ ăn mặc chỉnh tề.
Đao vắt thắt lưng và áo giáp va vào nhau vang lên tiếng “leng keng”.
Chưa thấy người mà tiếng đã vọng tới rồi.
Mấy trăm kỵ binh, mấy nghìn bộ binh vây cứng Bàng Chính Đức lại trong nháy mắt!
Tất cả mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, Bàng Chính Đức thì càng không thể tin được!
Vì sao binh sĩ của phủ Thành chủ lại bao vây ông ta?
Lẽ nào bọn họ thật sự muốn đưa Viên Thiên Cương lên làm Thành chủ hay sao?
Không… không thể nào!
Lúc Bàng Chính Đức đang kinh hãi thì vòng bao vây đã tự động nhường ra một lối, một người đàn ông trung niên để râu cá trê bước ra, mắt ánh lên tia hung ác: “To gan mạo phạm Thành chủ, giết không tha!”
“Giết, giết, giết!”
Lệnh vừa ban xuống, kỵ binh cưỡi ngựa chiến hành động, bộ binh bày ra chiến trận cũng hành động!
Mười vị tu sĩ Quy Chân mà Bàng Chính Đức bỏ ra giá cao để mời về thấy tình hình không ổn định bỏ chạy, nhưng lại bị mấy mũi giáo nhọn hoắc đâm xuyên người, chết ngay tức khắc!
Người ra tay không phải ai khác mà chính là Quản sư gia!