Mắt Nam Dương chân quân sáng rỡ lên, anh ta đặt vò rượu xuống rồi vứt luôn con gà béo, cũng mặc kệ đôi bàn tay dầu mỡ của mình mà tóm miếng thịt, cắn một miếng: “Ngon, béo mà không ngậy, linh khí dồi dào, mùi vị tuyệt vời!”
Trần Dương cười nói: “Đây là thịt của một con hải yêu có tên là Hải Mã Thú, tuy thực lực không mạnh nhưng lại là món ngon và quý khó mà gặp được”.
“Tuy thịt Côn Bằng có mùi vị riêng nhưng thịt quá cứng, cắn rất phí sức, thịt hải mã này ngon hơn!”
Nam Dương chân quân uống một ngụm rượu lớn, cắn một miếng thịt to, ăn uống phê pha, chốc chốc còn phát ra tiếng vui vẻ mãn nguyện.
Ăn mấy trăm cân thịt hải yêu, uống cả trăm ly linh tửu xong, Nam Dương chân quân lau tay: “Anh tới từ châu Bắc Hải Lô à?”
Châu Bắc Hải Lô chính là châu Bắc Lô!
“Tiền bối thật là tinh tường, vãn bối bái phục!”
Nam Dương chân quân khua tay: “Châu Nam Lý Hỏa không có biển, chỉ đoán sơ là biết được ngay”.
“Huống hồ, tôi thấy tu vi của anh cũng không yếu, nếu đánh nhau thì chưa biết ai thắng ai thua đâu, đừng nhắc đến hai chữ “tiền bối” nữa!”
Trần Dương cười, không nói gì.
“Tôi biết anh đến đây làm gì, nhưng đáng tiếc là Tử Hỏa Tông không tuyển trưởng lão, nếu như… anh đồng ý thì có thể bắt đầu từ ngoại môn!”
Nam Dương chân quân không hề hỏi trước đây Trần Dương có môn phái chưa, anh ta không hứng thú với những thứ này.
Giống như Vô Cực Kiếm Tông vậy, bọn họ không để ý lai lịch của anh, vì âm mưu nào cũng sẽ trở thành gió thoảng mây bay dưới thực lực tuyệt đối.
Trần Dương suy nghĩ rồi gật đầu: “Được, thế tôi bắt đầu từ ngoại môn!”
“Được, thế anh vào đạo của tôi đi. Nhưng trước đó, anh buộc phải lập lời thề đạo tâm ma, mãi mãi không được phản bội Tử Hỏa Tông, không được tương tàn với đồng môn; đương nhiên, nếu tông môn phản bội anh, đồng môn muốn giết anh thì anh không cần tuân thủ lời thề!”
Nam Dương chân quân nói.
Trần Dương không ngờ Nam Dương chân quân lại là chủ của một đạo!
Như vậy thì càng tốt, tránh được bao rắc rối!
Còn về lời thề, Trần Dương không nghĩ nhiều, xác nhận trong lời thề đạo không có sơ hở gì mới lập lời thề.
Ầm ầm!
Anh vừa dứt lời, tiếng sấm sét đánh xuống minh chứng cho lời thề đã được chấp nhận.
“Vậy được, từ ngày hôm nay, tôi thay mặt sư phụ thu đồ đệ, anh chính là đệ tử đời thứ 180 của Chân Thần Đạo, ban danh là Bắc Dương, hy vọng hai huynh đệ chúng ta có thể khiến Chân Thần Đạo của chúng ta phát triển”.
Chân Thần Đạo?
Nghe tên cũng hào nhoáng lắm.
Trần Dương không hề để ý tới danh hiệu gì, bây giờ tên của anh nhiều vô số kể, thêm cái cũng chẳng sao!
“Nam Dương sư huynh, đệ tử trong Chân Thần Đạo của chúng ta nhiều không?”
Vẻ mặt Nam Dương chân quân chợt trở nên gượng gạo: “Bắc Dương sư đệ, câu hỏi gây khó xử thế này, cậu đừng hỏi nữa!”
“Vậy được, bao giờ chúng ta bắt đầu tu luyện?”
Nam Dương chân quân vứt một quyển thư tịch rách nát, dính đầy dầu mỡ cho anh: “Đây chính là công pháp chí cao vô thượng của bản môn, cậu cứ chăm chỉ tu luyện đi!”
“Nam Dương sư huynh, anh chắc chắn đây là công pháp của bản môn à?”
“Có phải anh lấy quyển sách này kê chân bàn rồi không?”
“Chuyện nhỏ ấy mà, đừng để ý!”
Nam Dương chân quân vươn vai một cái: “Đúng rồi, đây là thẻ thân phận của cậu. Sau này chuyện lớn nhỏ trong Chân Thần Đạo giao hết cho cậu nhé, chắc tôi phải bế quan một khoảng thời gian”.
Nhận tấm thẻ thân phận dính đầy dầu mỡ, Trần Dương nói: “Không phải anh lại đi ngủ đó chứ?”
“Ế, sao cậu…”
Nam Dương chân quân nhận ra mình lỡ miệng nên đổi lại ngay: “Sao có thể chứ! Sư đệ, cậu đừng suy nghĩ nhiều, mau tu luyện đi, trọng trách phát triển Chân Thần Đạo đặt hết lên vai cậu đấy”.
Nói xong thì anh ta vờ vịt ngồi xếp bằng tĩnh tọa.
Thấy vậy, Trần Dương cười khổ ra khỏi động phủ. Anh vừa định hỏi sơn môn của Chân Thần Đạo ở đâu thì động phủ đã đóng cửa luôn rồi.
Quệt mồ hôi, Nam Dương chân quân cười he he: “Cuối cùng cũng đẩy được trọng trách đi rồi, lần này có thể quang minh chính đại mà ngủ rồi, à nhầm, bế quan chứ…”
Thi triển đạo pháp hệ thủy, rửa sạch thẻ thân phận và điển tịch của Chân Thần Đạo xong, Trần Dương đi tới quảng trường, nhìn 2 lực sĩ kia, anh không nói nhiều, đưa thẻ thân phận của mình ra.
Hai lực sĩ kia tròn mắt nhìn, vừa bước vào, lúc bước ra đã là người của Tử Hỏa Tông rồi, cua khét quá rồi đấy.
“Sơn môn của Chân Thần Đạo ở đâu?”
Một lực sĩ nói: “Anh bay về phía Bắc, nơi nào hoang vắng và đổ nát nhất chính là Chân Thần Đạo!”
Nghe vậy Trần Dương càng thấy sụp đổ, dự cảm bất an trong lòng càng dữ hơn.
“Cảm ơn!”
Trần Dương cảm ơn rồi bay về phía Bắc.
Tiểu Thiên giới không nhỏ, mấy chục nghìn ngọn núi nhỏ, cả trăm ngọn núi lớn, bay một nghìn dặm, cuối cùng cũng tìm được sơn môn của Chân Thần Đạo.
“Chỗ này chính là sơn môn à?”
Trần Dương đáp từ trên không xuống, bảng hiệu của sơn môn nghiêng vẹo, cửa lớn thì sụp mất nửa, mặt đất đầy cỏ dại, không khí sặc mùi chết chóc. Anh quét thần niệm một lượt, đừng nói là đệ tử, đến một hồn ma còn không có!
Anh lại nhớ tới khuôn mặt gượng gạo của Nam Dương chân quân.
Thế nên anh trở thành một trong 2 đệ tử duy nhất của Chân Thần Đạo à?
Vừa nãy đi ngang qua những sơn môn khác, nơi nào cũng toát lên dáng vẻ của nhà tiên, đệ tử trong môn ít thì cũng phải vài nghìn, nhiều thì lên đến hàng chục nghìn. Giờ anh đến đây thấy vườn không nhà trống.
Trần Dương tức đến đau ngực!
Sớm biết vậy thì anh đã mang theo 3 con yêu rồi, giờ chẳng có ai để sai vặt cả.
Hết cách, Trần Dương chỉ đành tự thân vận động, bỏ ra mấy canh giờ anh mới dọn dẹp xong đám cỏ dại.
Còn về sơn môn thì Trần Dương bất lực!
May là trong núi của Chân Thần Đạo có khá nhiều linh thú, Trần Dương chọn vài linh thú trông thuận mắt để điểm hóa, cho bọn chúng ăn cỏ Hóa Hình.
“Vù vù vù!”
Vài cột khói trắng bay lên, trong sân có thêm một cậu mập, một cô gái xinh đẹp, và cả một chàng trai trẻ gầy tóp trông mặt lấm la lấm lét.
“Mày tên là Mèo mập, mày là Hạc xinh, mày là Khỉ gầy!”
“Vâng thưa đại lão gia!”
3 người có thể hóa được hình đều nhờ vào Trần Dương, nếu không thì phải tốn mấy trăm năm nữa mới được.
“Dọn dẹp sơn môn đi, nếu có anh chị em gì thì kêu bọn chúng tới, tao xuất quan sẽ điểm hóa hết cho!”
3 người quỳ xuống đất: “Cảm ơn đại lão gia!”
Trần Dương hài lòng gật đầu, quay người vào kiếm giới.
Lấy điển tịch của sơn môn Chân Thần Đạo ra, Trần Dương nghiên cứu tỉ mỉ.
Điển tịch của sơn môn Chân Thần Đạo khiến Trần Dương vô cùng chấn động, thân xác thành thần!
Đây chính là đạo thân xác thành thần mà Nam Dương chân quân nói!
Chân Thần Đạo được gọi là Chân Thần Đạo vì bọn họ đi trên đạo lộ thân xác thành thần.
Xem chính bản thân là thần, trong thời gian là Uẩn Thần, quan sát bản thân mình trong huyệt khiếu, chiếu sáng bản ngã, xem chính mình là thần để nuôi dưỡng.
Có bao nhiêu huyệt khiếu thì có bấy nhiêu tôn thần linh, ở đỉnh cao Hóa Thần, dung hợp 129 nghìn 600 tôn thần thì sẽ trở thành Chân Ngã Thần.
Con đường này rất mạnh, cũng rất khó, thậm chí có thể nói là rất điên cuồng!
Theo sách Chân Thần Đạo nói thì mỗi tôn thần linh đều có một sức mạnh hơn bản tôn của bản thân đến 5 phần. Điều điên cuồng nhất chính là, tách một tia hồn phách từ hồn phách của mình ra, luyện chế suy nghĩ thần niệm của mình thành vật chứa.
Nếu mà phân ra được, không điên thì cũng ngốc!
Chẳng trách Chân Thần Đạo sa sút đến vậy, thế này hoàn toàn là vứt bỏ nguyên thần và thần niệm, đi theo hướng hồn và thể hợp nhất.
Thậm chí còn vứt luôn cả pháp, không đúng, không thể nói là vứt bỏ, mà là vạn pháp quy về thân mình!
Quá điên rồi, quá táo bạo!
Nhất thời Trần Dương lưỡng lự, tu luyện hay là không đây?
Suy nghĩ rất lâu, Trần Dương quyết định không tu luyện!
Nhưng Chân Thần Đạo có một vài lý niệm anh có thể tiếp thu, chuyển hóa thành đạo của mình.
Đạo lộ anh đi là cùng phát triển cả hồn, thể và pháp.
Ngũ khí trong lồng ngực, đã mọc ra 3 hoa trên đầu, đã đi chệch quỹ đạo của đại lục Thần Ma rồi.
Nhưng ý tưởng của Chân Thần Đạo đã chứng minh được đạo lộ trong suy diễn của Trần Dương, huyệt khiếu hóa động thiên, huyệt khiếu hóa thế giới!
Một vị thần linh cần không gian lớn nhường nào? Chắc chắn sẽ không nhỏ hơn động thiên.
Trần Dương tiếp thu hết những tinh túy của Chân Thần Đạo thì bắt đầu tự vạch ra cho mình đạo lộ hoàn mỹ!
Huyệt khiếu của Trần Dương bây giờ vẫn chưa lớn đến mức độ động thiên, rốt cuộc anh đã thiếu sót điều gì?
Trần Dương suy đi nghĩ lại, cuối cùng cũng tìm ra được mấu chốt của vấn đề.
Chân Thần Đạo xem bản thân thành Bản Ngã Thần, chủ yếu tập trung vào huyệt khiếu, thật ra có tác dụng lèo lái.
Cùng với sức mạnh bản thân tăng lên, huyệt khiếu cũng dần dần to lên, khả năng dung nạp cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Trần Dương không định theo Bản Ngã Thần, cách duy nhất chính là kết cấu của trời đất.
Kết cấu cơ bản của trời đất là địa (đất), phong (gió), thủy (nước) và hỏa (lửa).
Địa là vật chất chịu tải tất cả, phong là tập hợp của khí, vạn vật đều có khí, người thanh sạch thăng cao, là phong. Thủy chủ đạo cho sinh cơ, là âm.
Hỏa chủ đạo cho nhiệt độ, là dương.
Đây là những nguyên cố cơ bản hình thành thế giới.
Ánh mắt của Trần Dương sáng như điện, làm như vậy rất có thể sẽ hình thành phản ứng dây chuyền, một khi huyệt khiếu bị tổn thương thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Huyệt khiếu khó có thể hình thành số nhất nguyên, nếu xảy ra sơ hở thì càng khó để tiếp tục nâng cao.
Nói trắng ra thì chính là tự hủy căn nguyên.
Thổ, hỏa, thủy Trần Dương đã có đủ. Bây giờ chỉ thiếu phong thôi!
Làm sao để có được phong?
Trần Dương thi triển thuật hô phong hoán vũ!
m phong độc hại cuốn lên, cuốn quét trong kiếm giới.
Trần Dương thi triển thần thông hết lần này tới lần khác, mong muốn cảm ngộ được chút gì đó từ trong đó!
Nhưng tiếc thay, anh chẳng thu hoạch được gì cả!
Lúc Trần Dương ra khỏi kiếm giới, ngoại giới đã qua 3 ngày rồi, cũng có nghĩa là Trần Dương đã bế quan trong kiếm giới một tháng.
Anh thu hoạch được rất nhiều, hoàn thiện đạo lộ, nhưng lại mắc kẹt lại ở mắt xích quan trọng nhất.
Trần Dương đi lại trong sơn môn, bây giờ sơn môn đã có biến đổi lớn, 3 con linh thú làm rất được việc.
Trong đám linh thú đang qua qua lại lại trong đình viện, Hạc xinh, Mèo mập và Khỉ gầy đồng loạt bước ra quỳ xuống đất: “Cung nghênh đại lão gia xuất quan”.
“Đứng lên đi!”
Trần Dương đỡ hờ: “Sau này không có gì thì đừng quỳ nữa, tao không thích mấy thứ này”.
“Vâng, đại lão gia!”
3 người lại vái lạy.
“Đám này là anh chị em bọn mày dắt tới à?”
3 người gật đầu, Trần Dương phất tay một cái, mấy chục đạo linh quang phóng ra.
Sau khi ăn cỏ Hóa Hình, “vù vù vù”, khói trắng hun đầy cả đình viện.
Cao thấp mập ốm, nam nữ già trẻ có hết!
Trần Dương lần lượt ban tên: “Sau này 3 đứa mày sẽ thống lĩnh bọn chúng, quản lý sơn môn cho tốt!”
Anh thưởng khá nhiều nguyên thạch và công pháp tu luyện dành cho Yêu tộc, linh thú với Yêu tộc chẳng khác biệt gì nhau.
Thế nên công pháp của Yêu tộc đưa cho bọn chúng luyện cũng không có vấn đề gì.
“Cảm ơn ơn tái tạo của đại lão gia, cảm ơn đại lão gia đã ban công pháp!”
Tất cả mọi người quỳ xuống, cung kính dập đầu. Bọn họ không phải là kẻ ngốc, bọn họ biết ai đối tốt với mình.
Trần Dương gật đầu rồi cất bước đi, anh muốn tới Tàng Kinh Các!
Lại quay về quảng trường lần nữa, tìm được 3 kình thiên lực sĩ: “Tàng Kinh Các ở đâu?”
“Bắc Dương lão gia muốn tra điển tịch sao ạ?”
“Sao anh biết được đạo hiệu của tôi?”
Một lực sĩ nói: “Đạo hiệu của anh đã truyền khắp Tử Hỏa Tông rồi, ai không biết Chân Thần Đạo ngàn năm không có một bóng người gia nhập, nay có một thằng đần…”
“Anh nói nhăng nói cuội gì thế!”
Một lực sĩ khác vội kéo anh ta lại, cười với Trần Dương: “Anh gia nhập Chân Thần Đạo là chuyện tốt, mọi người đều rất kính phục anh!”
Kính phục mình?
Trần Dương cười khẩy: “Nói trắng ra là chế nhạo tôi chứ gì?”