Nguyên Dương lấy danh nghĩa là Thượng Đế thao túng tất cả: “Trước đây có những nơi khí hậu xấu, nhưng dần dần sẽ tốt lên, những cuộc giao đấu giữa các vũ trụ với nhau cũng sẽ ngày càng thường xuyên hơn”.
“Không sao, vạn vật cạnh tranh, đây là pháp tắc, chỉ cần đảm bảo vũ trụ phát triển theo định hướng của chúng ta là được”.
Đối với Trần Dương thì ý chí của bọn họ cao hơn mọi thứ, vấn đề duy nhất khiến anh đau đầu là lượng tài nguyên tiêu hao tăng vọt.
Cũng may là Trần Dương luôn suy trước tính sau, vô số đại vực chỉ nuôi dưỡng mình anh, anh cũng không cần quá lo về việc tiêu hao tài nguyên nữa.
Lượng tài nguyên dồi dào được nhập vào thế giới, hoàn thành tích lũy cơ bản nhất, bây giờ lượng tài nguyên lấy ra chỉ bằng 1/1.000.000 mà thôi, tiềm lực cực lớn.
Đạo thế giới của Trần Dương mới ban đầu đã lệch quỹ đạo, à không đúng, phải nói là không phát triển theo những thế giới sẵn có.
Đạo vũ trụ của anh vô hạn!
Trên vũ trụ chủ là vũ trụ chủ tối cao, vậy trên đó nữa thì sao?
Trần Dương suy nghĩ rất lâu: “Mày thấy cái tên “vũ trụ Vô Hạn” thế nào?”
“Cũng được!”
Nguyên Dương gật đầu, mỗi một vũ trụ trong cơ thể Trần Dương đều không hề thua kém thế giới Hỗn Độn, dù là nền tảng hay là khả năng nuôi dưỡng cảnh giới Hỗn Độn.
Lấy thế giới Hỗn Độn của mình ra làm ví dụ, vũ trụ Hỗn Độn ở đó cùng lắm chỉ bồi dưỡng ra được 30 nghìn cảnh giới Hỗn Độn thì tiềm lực đã bị hút cạn rồi.
Trong mỗi vũ trụ trong cơ thể của Trần Dương đã có đến hơn 100 nghìn cảnh giới Hỗn Độn rồi.
Thế mà nhu cầu chả thấm gì so với lượng cung cấp.
Chỉ tiêu hao có 1% tài nguyên của anh.
“Lúc vũ trụ đạt đến đỉnh thì chắc sức mạnh thế giới đủ để tao đột phá lên Quy Nhất nhỉ?”
“Chắc đủ”.
Nguyên Dương cười: “Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách biến lượng tiêu hao nền tảng thành lực chiến đấu”.
2 năm bên ngoài bằng với 200 triệu năm trong kết giới Thời Quang, bằng 200 nghìn tỉ năm ở thế giới trong cơ thể, nghĩ thôi đã thấy sợ!
“Được, trước khi tao đột phá thì tao sẽ đột phá nền tảng của cảnh giới Vô Hạn lên cực hạn”.
Vô số bảo bối tăng nền tảng được truyền tống tới, chuyện mỗi ngày Trần Dương cần phải làm ngoài nuốt bảo bối thì chính là chuẩn bị bảo bối để nuốt.
1 tỉ, 2 tỉ, 3 tỉ… tròn 10 tỉ nền tảng của thế giới Hỗn Độn, suýt chút nữa thì Trần Dương no chết.
Nếu những nền tảng này có thể hóa thành lực chiến đấu thì đáng sợ biết bao? Trần Dương không tính ra được.
Dù sao lực chiến đấu của anh cũng đã được nâng lên 40 lần rồi.
Bây giờ anh tự tin mình có thể chèn ép cường giả cảnh giới Quy Nhất hậu kỳ, thậm chí viên mãn anh cũng không ngán.
Nhưng vậy vẫn chưa đủ!
“Còn chưa đến cực hạn, 40 lần đã là gì, còn có thể nhiều hơn!”
Anh ngồi ở đó, khí tức toàn thân đáng sợ ghê người, thậm chí từng luồng khí tức có thể chèn ép không gian đến nứt ra.
Thời gian cứ trôi, 199 năm qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Nền tảng của cảnh giới Vô Hạn như chững lại ở con số 18 tỉ thế giới Hỗn Độn, lực chiến đấu cũng nâng lên 70 lần.
Mỗi một vũ trụ trong cơ thể có thể dung nạp được 1000 tỉ tinh vực.
Cực hạn đã định trước là 500 tỉ thì bây giờ đã nâng lên thành 5000 tỉ vì nền tảng tăng vọt!
Pháp lực đã đột phá cảnh giới Vô Hạn viên mãn từ lâu, mỗi một tế bào trong thân xác cũng nâng lên cảnh giới Vô Hạn trung kỳ, mỗi một suy nghĩ dương thần đều có thể sánh ngang với cảnh giới Vô Hạn viên mãn.
Bây giờ anh mạnh đến thế nào? Trước mặt anh, vách ngăn thế giới bờ bên kia Hỗn Độn mỏng manh như lá lúa.
Cảm giác thực lực tăng mạnh này thật sự khiến người ta say mê.
“Cuộc chiến Vương tộc sắp diễn ra, đến lúc phải vạch kế hoạch kiếm thêm nhiều lợi ích cho mình rồi”.
Trần Dương nhận được tin tức của những phân thân và hóa thân, anh nắm tất cả thông tin trên thế giới trong lòng bàn tay.
Ma Dương đã sắp đặt kỹ trên tất cả các đại vực, trong đó đã hoàn thành 2/3 thâm nhập ngầm, 1/3 thì vẫn đang dừng ở mức độ giữ vững được thế lực.
Nhưng thế cũng đã đủ, chỉ cần nắm được binh quyền thì bọn họ muốn làm gì cũng dễ dàng hơn nhiều.
Còn về những hóa thân ở vùng Hỗn Độn niết bàn, Trần Dương cũng không gọi họ về, để bọn họ càn quét căn nguyên Hỗn Độn, phong ấn oán linh Hỗn Độn.
Oán linh Hỗn Độn là thứ tốt, có thể tăng lực chiến đấu của khí linh trên diện rộng.
Cho dù là Hỗn Nguyên Kiếm hay Hỗn Nguyên Đỉnh, thậm chí là cả Xích Huyết, Trảm Yêu, bây giờ đều cùng cấp bậc với Hỗn Nguyên Kiếm.
“Hoan nghênh Lý Tướng quân xuất quan!”
Vừa ra cửa, Triệu Vi đã tới đón.
“Cậu đợi bao lâu rồi?”
“Không lâu, vừa tới thôi!”
Triệu Vi cười, cho dù bây giờ hắn đã là Thân vương cao quý thì hắn cũng không dám ra vẻ trước mặt Trần Dương.
Một là vì tất cả những vinh hoa phú quý mà bây giờ hắn có được đều nhờ Trần Dương, hai là vì những năm trở lại đây, ai ai cũng nhìn thấy được cách Trần Dương quản lý quân đội.
Thật sự là rất nhuần nhuyễn.
Đứng trước sức mạnh này, hắn nào dám bất kính.
Trần Dương cũng không lật tẩy hắn.
“Đi thôi, Đại soái điểm binh rồi”.
Triệu Vi gật đầu đi theo.
Tinh vực Thiên Hồng, Chủ soái Triệu Phó mặc áo giáp thần quang nhìn tướng lĩnh nhiều như mây: “Cuộc chiến Vương tộc đã nổ ra rồi, chúng ta phải nỗ lực giúp Bát Vương lên ngôi, công chiếm những vực khác, tới trước thì được lợi, nghe rõ chưa?”
“Vâng, Đại soái!”
Trần Dương đứng ở hàng đầu tiên, có rất nhiều đại vực kỳ lạ như Triệu vực.
Trước khi cuộc chiến Vương tộc nổ ra thì bọn họ luôn tự tiêu hao tài nguyên của mình, đợi đến khi Tân Hoàng lên ngôi thì mới trắng trợn công chiếm những vực khác.
Đây cũng là lý do vì sao cuộc chiến Hoàng tộc lại diễn ra sau đó tận 9 nghìn năm.
Vì vé tàu chỉ có 1.
Ai có thể lên tàu thì người đó có thể vào lãnh vực Vĩnh Hằng.
Còn tinh vực của vị Hoàng giả kia cũng sẽ trở thành tinh vực mạnh nhất trong đại vực đó.
Thế nên trong 1 triệu đại vực có 10 đại vực mạnh nhất.
Phong vực, Khương vực, Cơ vực, Doanh vực…
Đây là những đại vực lâu đời và thịnh vượng nhất của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn.
Mỗi lần xảy ra cuộc chiến Hoàng tộc là một lần phân chia lại thế lực.
3 đại vực Dương vực, Tô vực và Triệu vực đều là những đại vực phụ thuộc vào Cơ vực.
Đây là cơ hội của tất cả các đại vực, đây cũng là pháp tắc tối cao kể từ khi thế giới bờ bên kia Hỗn Độn được hình thành.
“Ngô Chính, ngươi dẫn đại quân đến phía Vương Hoàng”.
“Tiền Tam, ngươi dẫn đại quân đến phía Nam vực Bát Vương”.
“Hậu Triều, ngươi dẫn đại quân đến phía Bắc vực Bát Vương”.
“…”
“Lý Quỳ, ngươi dẫn đại quân đến khu vực biên giới chinh chiến, mục tiêu là Tô vực!”
“Vâng, Đại soái!”
Trần Dương chắp tay nói.
Từng chỉ lệnh được ban ra, Triệu Vi đứng một bên nhíu mày, đến lúc Triệu Phó rời đi thì hắn mới nói: “Tới biên giới là công việc vừa cực vừa khổ, lại còn rất nguy hiểm nữa”.
“Lý Tướng quân nhất định phải tự bảo vệ mình, tốt nhất là có thể đợi được đến lúc Tân Hoàng được quyết định!”
Trần Dương gật đầu, anh hiểu ý của Triệu Vi. Chắc chắn lúc cuộc chiến Vương tộc vừa nổ ra sẽ không kịch liệt lắm, sau khi Tân Hoàng được quyết định thì mới là lúc trận chiến trở nên quyết liệt.
Triệu Phó sắp xếp hết tất cả tâm phúc của ông ta trong vực Bát Vương, rõ ràng cho thấy ông ta muốn bọn họ có thể hưởng được chút công lao giúp đỡ Hoàng Đế lên ngôi.
Mà chỗ dựa của Trần Dương chẳng qua chỉ là một Thân vương mới được phong cách đây mấy trăm năm.
Anh cười, chẳng thèm để ý, chỉ cần anh muốn thì lúc nào cũng có thể nắm được Triệu vực trong tay.
Dù sao bên Ma Dương đã bắt đầu ra tay với Dương vực rồi.
Tinh vực Thập Vương bị hủy diệt, ông ta may mắn thoát nạn.
Tinh vực Cửu Vương cũng bị Ma Dương đánh nát rồi cướp đoạt, vơ vét sạch của cải trong tinh vực.
Tinh vực Bát Vương, tinh vực Thất Vương, tinh vực Lục Vương cũng cùng chung cảnh ngộ!
Bây giờ cả Dương vực đang sợ hãi run rẩy, quân Ma Vương dưới sự lãnh đạo của Ma Dương đã thắng liên hoàn.
Chưa đầy 30 năm đã chiếm lĩnh được hơn nửa Dương vực.
Đến lúc Triệu vực nhận ra điều này thì Dương vực đã hoàn toàn bị chiếm đóng rồi.
Người mạnh nhất là Hoàng Đế của Dương vực, Quy Nhất hậu kỳ. Lão ta đánh bất phân thắng bại với Ma Dương, cuối cùng phải nhờ Trần Dương ra tay thì mới giết được lão ta.
Từ đó không còn Dương vực trên đời này nữa.
Điều khiến Trần Dương lấy làm lạ là anh đã giết nhiều người của Dương vực như vậy mà không hề bị nhân quả quấn lấy.
Hình như đây là kiếp của thế giới bờ bên kia Hỗn Độn, tất cả mọi thứ đều bị kiếp khí bao phủ.
Thứ khiến Trần Dương vui vẻ chính là kho tàng Vương thất của Dương vực.
Số bảo bối này giúp số lượng tinh vực vũ trụ trong cơ thể của Trần Dương tăng vọt lên 1800 tỉ, quan trọng nhất là nền tảng chỉ tiêu hao 1%, vũ trụ âm dương ngũ hành cũng đang tăng trưởng điên cuồng, cung cấp căn nguyên cho Hỗn Độn.
Thắng lợi của Ma Dương cũng đã khích lệ toàn bộ quân Ma Vương ở đại vực.
Ma Dương gia tăng cải cách, cố gắng hết sức đả đảo thế lực cũ, tạo cơ hội được sống bình đẳng cho chúng sinh.
Còn về đấu tranh, Ma Dương mong chiến tranh xảy ra còn không kịp, chiến tranh càng gay gắt thì bọn họ càng thu hoạch được nhiều!
Số lượng dân thường quá nhiều, tất cả mọi người đều nhìn thấy được ánh bình minh của chiến thắng, hơn nữa quân Ma Vương lại đấu tranh vì bọn họ.
Chiến thắng càng không dễ dàng thì càng khó bị phá hoại.
Tốn 200 năm để tiêu hóa Dương vực này, sau đó ngọn lửa khởi nghĩa bắt đầu lan tràn đến Tô vực, Vương vực, Tiền vực…
Buộc phải đạt được nhiều lợi ích hơn trước khi cuộc chiến Vương tộc nổ ra.
Bây giờ Triệu Vi đã bị bắt giam, hắn không thể nào ngờ được Tướng quân Lý Quỳ mà mình kính trọng lại là người của quân khởi nghĩa.
Lại còn là tướng lĩnh cấp rất cao.
Trần Dương nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Triệu Thị vô đạo, không chăm lo cho bách tính bình dân, tôn chỉ của quân khởi nghĩa chúng tôi chính là phạt vô đạo”.
“Cho cậu một cơ hội, gia nhập vào quân khởi nghĩa thì tôi sẽ cho cậu một tương lai tươi sáng”.
Triệu Vi trầm mặt một hồi lâu, giờ đây quân khởi nghĩa Ma Vương đã lan tràn khắp nơi rồi.
Mấy trăm tinh vực xung quanh đã bị quân Ma Vương công chiếm, tuy Triệu Thị vẫn đang liều mạng chống đỡ nhưng cũng chỉ uổng công.
Kết cục bại trận đã định sẵn cho Triệu Thị rồi.
“Được, tôi gia nhập quân khởi nghĩa, tôi hi vọng Lý Quỳ Tướng quân có thể tha cho thân tộc của tôi một mạng”.
“Chuyện đó phải xem cậu thể hiện ra sao”.
Trần Dương cười rồi rời khỏi.
Hôm nay anh sẽ tính sạch những món nợ đáng được tính.
Những chuyện năm xưa nhà họ Tô đã làm ra, anh phải đích thân tới.
10 vị Vương gia của nhà họ Tô tề tựu đầy đủ ở Hoàng cung.
Lão Hoàng Đế ngồi phía trên cung điện, các lão tổ bế quan chết cũng bò ra ngoài.
Tất cả đều là cường giả cảnh giới Quy Nhất và Vô Hạn.
Tô Chấn ngồi bên cạnh, không nói gì, bây giờ ông ấy đã phóng thích khí tức cảnh giới Vô Hạn của mình ra, không hề giấu giếm gì.
Không cần phải giấu nữa.
Khí thế của quân khởi nghĩa hừng hực, một nửa số tinh vực đã bị bọn họ công chiếm.
Không ai biết quân khởi nghĩa này từ đâu tới.
Có khi bọn họ tới từ quân đội, phủ đệ hoặc đủ ngành nghề.
Tổ chức này rất đáng sợ, đến lúc bọn họ nhận ra thì mấy trăm đại vực đã bị chiếm đóng rồi.
Mọi người tề tựu lại đây để bàn bạc đối sách.
Tô Lâm bước lên trước một bước: “Phụ hoàng, cách tốt nhất bây giờ là thỉnh cầu Cơ vực giúp đỡ. Chỉ cần bọn họ ra tay mới có thể bảo vệ được Tô vực của chúng ta”.
Lời này của ông ta được mọi người tán đồng.
“Không sai, cầu cứu Cơ vực, bọn họ sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu”.
Lão Hoàng Đế ngồi trên ngai vàng hỏi: “Vậy phái ai đi?”
“Lão Ngũ, chuyện này do con đề nghị thì con đi đi”.
Tô Lâm nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng: “Vâng thưa phụ hoàng”.
Chắc chắn Tô vực sẽ không ngăn cản được bước tiến như vũ bão của quân khởi nghĩa. Triệu vực với Dương vực mạnh hơn Tô vực mà còn không cản được thì Tô vực của bọn họ đừng mơ mộng hão huyền.
Trốn ra ngoài mới là cách tốt nhất.
Tuy là chạy loạn khắp nơi như chó phải pháo nhưng có thể sống là được rồi.
Bây giờ, cuộc chiến Vương tộc gì cũng chẳng còn quan trọng nữa, được sống mới là chuyện quan trọng nhất.