Nam Cung Thiên nói: “Người vừa mới ra tay là bạn tốt lâu năm của ta. Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tiến vào Nam Cung vực dù chỉ một bước!”
Lời nói của Nam Cung Thiên khiến cho tất cả binh sĩ Nam Cung tràn đầy sĩ khí.
Một nắm đấm trấn áp được nghìn tỉ đại quân. Tu vi này thật sự quá đáng sợ.
Không nói đến nhà Công Tôn, có lẽ 10 đại Đế vực cũng không có cao thủ cỡ này đâu?
Khoan đã, chẳng lẽ bạn của Nam Cung Thiên là một cao thủ nào đó thuộc 10 đại đế vực?
Rất có khả năng đấy chứ!
“Nhà họ Nam Cung vạn tuế, Bệ hạ vạn tuế!”
Tiếng hô làm rung chuyển trời đất. Tất cả đều cầm vũ khí đuổi giết đại quân của nhà họ Công Tôn.
Chẳng ai ngờ được tình thế lại lật ngược nhanh đến vậy.
Chẳng trách Nam Cung Thiên lại bình tĩnh như vậy, hóa ra là đã có tính toán từ trước!
“Giết!”
Các tướng sĩ của Đại vực Nam Cung khí thế ầm ầm. Kẻ địch đã bị thương nặng hết rồi, giết bọn chúng đơn giản như gió quét lá rụng vậy.
Tình cảnh bây giờ là một bên quay lại tàn sát.
“Rút quân!”
Công Tôn Ân Quang lúc này cũng đau lòng không thôi.
Lần này tổn thất quá lớn, không những toàn quân thua thiệt, mà quan trọng nhất là Bạch Cốt Phiên cùng chiến lược lần này của hắn đã hoàn toàn thất bại.
Có thể đoán được Công Tôn Li sẽ tức giận tới mức nào khi biết tin hắn không thể lấy được bảo vật Siêu Thoát về.
Nhưng chuyện đã đến nước này rồi thì cũng không thể ghìm chân mọi người ở đây được.
Mà cũng chẳng cần hắn phải nói, phần lớn quân sĩ đã tan tác cả rồi.
Những kẻ cố gắng chống lại đều phải chết.
“Thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”
Người của Đại vực Nam Cung như đang nằm mơ vậy, không ngờ phe mình lại thắng!
“Vạn tuế! Bệ hạ vạn tuế!”
Đến cả lão tổ của nhà họ Nam Cung cũng nhìn Nam Cung Thiên với ánh mắt tán thưởng.
Nam Cung Thiên là người nổi bật nhất lúc này.
Nhưng cũng thật đáng tiếc, nhà họ Nam Cung cũng chẳng còn hy vọng gì trong cuộc chiến Hoàng tộc lần này.
“Bỏ đi, có thể bảo vệ cho nhà họ Nam Cung an toàn đã là may mắn trong bất hạnh rồi, mình còn mơ tưởng cái gì nữa?”
Nam Cung Thiên mỉm cười, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chẳng ai biết!
…
“Hóa ra đây chính là bảo vật Siêu Thoát!”
Trần Dương cầm Thiên Tử Kiếm, anh có thể cảm nhận được số mệnh tỏa ra từ trong kiếm.
Hàng ngon!
Nghĩ ngợi một lúc, Trần Dương lấy Hỗn Nguyên Kiếm ra hỏi: “Mày cắn nuốt được không?”
“Được!”
Khí linh Hỗn Nguyên Kiếm phát ra thanh âm thèm khát: “Cắn nuốt nó sẽ rất có lợi cho tôi!”
“Vậy thì mày mau cắn nuốt nó đi!”
Trần Dương vô cùng mong đợi.
Hỗn Nguyên Kiếm mạnh mẽ công kích, chém đứt Thiên Tử Kiếm thành vô số mảnh.
Thiên Tử Kiếm cũng tốt, nhưng cũng chỉ là vật chứa số mệnh thôi.
Từng dòng số mệnh tuy mắt thường không nhìn thấy, không sờ được nhưng lại vô cùng chân thực, cứ không ngừng bị Hỗn Nguyên Kiếm hút vào.
Vài phút sau, khí linh Hỗn Nguyên Kiếm ợ một cái.
Ngay sau đó, một dòng sức mạnh huyền bí khó tả xông thẳng vào bên trong cơ thể của Trần Dương.
“Khoan đã, đây là… tăng số mệnh?”
Trần Dương ngẩn ra, có chuyện tốt thế này sao?
“Đúng vậy. Sức mạnh số mệnh có thể gia tăng nhanh chóng tốc độ tu luyện”.
Nguyên Dương truyền âm nói.
Trần Dương liền để tinh thần chìm vào vũ trụ, thì thấy vũ trụ đang tăng trưởng nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt nó đã phát triển ra hàng nghìn tinh vực, mà tốc độ không hề giảm đi!
“Đúng là đồ tốt, hơn nữa sức mạnh số mệnh còn có thể làm tăng độ vững chắc của vách vũ trụ với biên độ lớn”.
Nguyên Dương nói: “Có lẽ cuộc chiến Hoàng tộc lần này là cơ duyên lớn nhất của chúng ta đấy”.
“Ừ!”
Trần Dương gật đầu, theo lý thuyết thì 200 nghìn đại vực mà bọn họ đã giải phóng lúc trước đều có bảo vật Siêu Thoát.
Nhưng lúc ấy anh lại không chú ý đến vấn đề này.
“Bảo Ma Dương cố gắng thu thập các bảo vật Siêu Thoát bị thất lạc đi, tao cần dùng!”
Trần Dương khẽ động suy nghĩ, tất cả hóa thân và phân thân của anh đã nhận được tin tức.
“Được rồi, chúng ta đi tiếp thôi”.
Nói cho cùng, cuộc chiến Hoàng tộc cũng chỉ là đi chiếm đoạt tất cả các bảo vật Siêu Thoát, trở thành Siêu Thoát, dựa vào số mệnh để thoát khỏi cảnh giới Quy Nhất, đạt đến cảnh giới Siêu Thoát.
Mặc dù Trần Dương tự tin có thể mượn sức mạnh thế giới để đột phá đến cảnh giới Siêu Thoát, nhưng có sức mạnh số mệnh thì càng tốt hơn!
“Điểm đến tiếp theo chính là Đại vực Công Tôn!”
Trần Dương cười khà khà, hóa thành một đạo ánh sáng rồi bay về phía Đại vực Công Tôn.
…
Lúc này, Công Tôn Li đã nhận được tin Công Tôn Ân Quang thua trận một cách thảm hại.
“Vô dụng, rặt một lũ vô dụng! Để đại quân nghìn tỉ người đi bao vây đại vực mà vẫn bị thua!”
Công Tôn Li ném vỡ tất cả những thứ trong tầm mắt của ông ta.
“Báo, Bệ hạ, đại sư Công Tôn Ân Quang truyền tin về ạ”.
“Mau đem lên đây!”
Công Tôn Li cầm tấu chương lên xem.
Càng xem, ông ta càng nhíu chặt lông mày lại.
Người thần bí đột nhiên xuất hiện, một quyền trấn áp được cả đại quân nghìn tỉ người?
Công Tôn Li ngồi ở đó, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, ánh mắt tràn đầy sự bất an.
“Tin tức có chuẩn xác không?”
“Khởi bẩm Bệ hạ, tất cả mọi người đều có thể làm chứng ạ!”
Công Tôn Li không nói gì nữa. Ông ta tin rằng Công Tôn Ân Quang sẽ không lấy chuyện này ra đùa.
Nếu thật là như vậy, thì Đại vực Công Tôn của ông ta phải cẩn thận hơn rồi.
Người thần bí đó chắc chắn có tu vi rất đáng sợ, không chừng… lại là người của 10 đại Đế vực!
Nhưng mà, tại sao người của 10 đại Đế vực lại xen vào chuyện này chứ?
“Mau truyền lệnh xuống, tất cả trở về phòng thủ!”
Công Tôn Li không dám mạo hiểm. Lần này thua đậm, coi như mất trắng, các đại vực xung quanh chắc chắn cũng sẽ nhận được tin tức.
“Vâng, thưa Bệ hạ!”
Vào lúc này, một luồng khí tức đáng sợ đã xuất hiện trên bầu trời Hoàng thành.
Công Tôn Li sợ hãi cực điểm, nhanh như vậy mà đã tới rồi sao?
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn xuyên qua các tầng không gian, có một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng ở giữa hư không.
“Lão tổ mau tới đây!”
Công Tôn Li hét lớn, Linh Lung bảo tháp cũng xuất hiện ở trên tay ông ta.
“Là kẻ to gan nào mà dám tiến vào cấm địa Hoàng thành!”
Một âm thanh uy nghiêm vang vọng truyền tới.
Một sự tồn tại cổ xưa hung bạo ra tay.
Khí tức kinh khủng như muốn khuất phục cả bầu trời.
Nhưng tất thảy đều phải trở nên ủ rũ trước mặt người đàn ông mặc đồ đen.
Người đó khẽ đưa tay ra, hơi cong ngón tay.
Rồi không làm thêm động tác nào khác, nhưng ai cũng cảm nhận được tất cả đạo pháp thần thông đều đang bị hủy diệt bởi ngón tay đó.
Thậm chí còn chẳng có một gợn gió nào.
Cảnh tượng này khiến tất cả sững sờ!
Chỉ một ngón tay mà đã ngăn chặn được hàng trăm đạo công kích.
Người này có tu vi cỡ nào vậy?
Trần Dương cười thầm. Nền tảng của anh là vô cùng, pháp lực, sức mạnh, thần niệm cũng thế. Mặc dù anh chỉ mới đột phá đến cảnh giới Quy Nhất, nhưng trước khi anh đột phá, anh đã chẳng coi đám người ở cảnh giới này ra gì rồi.
Hiện giờ càng không cần phải nói.
“Ta chỉ đi qua đây mà thôi, thế mà các ngươi lại dám ra tay với ta, vậy ta cũng không khách khí nữa đâu”.
Trần Dương mỉm cười, giọng nói thản nhiên như không. Thế nhưng, khi lọt vào tai của đám người thì lại khiến bọn họ dựng đứng cả lông tơ, nghe như sét đánh ngang tai!
Từng bóng người nối tiếp nhau bay lên không trung, nhìn Trần Dương rồi đồng loạt cúi người: “Mong đạo hữu đừng trách tội!”
Dù bọn họ biết là Trần Dương đang khoác lác nhưng cũng hiểu rằng không thể ngăn cản nổi người này.
“Một câu đừng trách tội là xong à?”
“Vậy đạo hữu muốn thế nào? Chỉ cần hợp lý, nhà Công Tôn chúng tôi sẽ đồng ý!”
Thế tổ đời thứ nhất của nhà Công Tôn lên tiếng.
“Dễ thương lượng quá vậy?”
Như vậy khiến cho Trần Dương thấy hơi ngại vì màn dàn dựng vừa rồi: “Thế này đi, nghe nói bảo vật Siêu Thoát nhà Công Tôn có vẻ tốt, ta muốn mượn chơi mấy hôm được không?”
Cái gì?
Thế tổ đời thứ nhất bỗng thay đổi sắc mặt: “Đạo hữu à, trò đùa này không buồn cười đâu!”
Đó là hy vọng của nhà Công Tôn đấy. Nếu không có bảo vật Siêu Thoát thì bọn họ Siêu Thoát kiểu gì!
“Lão tổ, người này có dã tâm xấu xa, ngay từ đầu đã chẳng có ý tốt rồi!”
“Muốn đánh thì đánh, ngươi chỉ có một mình, bọn ta thì có cả hàng trăm người”.
“Xét về số lượng, bọn ta cũng có thể đè chết được ngươi!”
Nghe thấy đám người nhao nhao nói vậy, Trần Dương bình thản nói: “Thế à? Vậy ta cứ đứng ở đây, các ngươi tới đi”.
“Muốn chết à!”
Thế tổ đời thứ ba không nhịn nổi nữa, ông ta đánh ra một đạo thần quang mạnh tới mức có thể xuyên thủng hàng nghìn vũ trụ Hỗn Độn.
Đây là chiêu sở trường của Thế tổ đời thứ ba, Đại Hỗn Độn Thần Quang!
Khi đám người cho rằng Trần Dương sẽ trốn tránh, thì anh lại không hề làm vậy, mà để cho đạo thần quang đó đánh vào người mình.
“Trúng rồi! Hắn chết chắc rồi!”
“Tưởng là ai ghê gớm lắm cơ, hóa ra chỉ là một kẻ ngông cuồng tự đại!”
“Khoan đã, mọi người nhìn kìa, hình như… hắn chẳng bị làm sao cả!”
Một lão tổ nói.
Trần Dương phủi ngực: “Cũng được đấy, uy lực thì đủ rồi nhưng muốn làm ta bị thương thì còn kém xa!”
Đến chính anh còn chẳng biết thân xác mình mạnh cỡ nào nữa là.
Mỗi một tế bào trong số 60 nghìn tỉ tế bào đều ở cảnh giới Vô Hạn viên mãn!
Cái gì cơ!
Thế tổ đời thứ ba trợn tròn mắt: “Không thể nào! Không thể nào!”
“Có phải ngươi có bảo vật Siêu Thoát thuộc loại phòng ngự hay không?”
“Nếu nghĩ vậy làm cho ông dễ chịu hơn thì cứ cho là vậy đi!”
Trần Dương mỉm cười: “Được rồi, các ngươi đã đánh rồi thì bây giờ tới lượt các ngươi chịu đánh!”
Anh vươn tay ra, từ đầu ngón tay lóe ra vô số tia thần quang.
Soạt!
Trong một phần chục triệu giây, thần quang bắn đi toán loạn, bắn vào trái tim của thế tổ đời thứ ba, sau đó xuyên qua thân thể ông ta rồi bắn thẳng vào vô số người khác. Cứ như vậy, không một chút dư thừa nào, thần quang đánh thẳng vào lòng đất, đánh vỡ hạt nhân của tinh cầu!
Thế tổ đời thứ ba và những người bị đánh trúng khác đã bắt đầu bị hủy diệt, loại hủy diệt này không thể nào nghịch chuyển được.
“Thế tổ đời thứ ba chết rồi! Thế tổ đời thứ ba chết rồi!”
Đám người trở nên hỗn loạn, sắc mặt thế tổ đời thứ nhất vô cùng tức giận, nhưng trong lòng thì lại sợ hãi đến cực điểm.
Người này chắc chắn đến từ đại Đế vực rồi, chỉ có người ở đó mới mạnh như vậy thôi.
“Giết! Đừng cho hắn cơ hội phản ứng!”
Thế tổ đời thứ nhất hét lên, rồi sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình để tấn công Trần Dương.
Thế tổ đời thứ hai, đời thứ tư… cũng lũ lượt ra tay.
Phía trên Hoàng thành, không gian rung chuyển, khí tức phát ra làm vô số kiến trúc sụp đổ và giết chết không biết bao nhiêu người.
Loại chiến đấu này vốn dĩ không dành cho người bình thường đứng xem.
Công Tôn Li tay cầm Linh Lung bảo tháp, trong lòng thì run sợ.
Linh Lung bảo tháp đã cắn nuốt hàng trăm món bảo vật Siêu Thoát nên hiện giờ nó đã có một tia uy lực của bảo vật Siêu Thoát chân chính.
Cũng là hy vọng của cả nhà họ Công Tôn.
Ông ta không kìm được mà bay lên trời, ra lệnh cho Linh Lung bảo tháp nhốt Trần Dương vào trong tháp.
Vào lúc Linh Lung bảo tháp xuất hiện, trung tâm của sự công kích truyền đến một âm thanh vui mừng: “Bảo vật Siêu Thoát, tao chờ mày lâu lắm rồi đấy!”
Nghe được giọng nói này, Công Tôn Li bỗng có một dự cảm không lành. Ông ta định thu Linh Lung bảo tháp về nhưng lại phát hiện có một bàn tay khổng lồ đang bắt lấy Linh Lung bảo tháp khiến nó không thể trốn thoát!
“Được lắm, tốt hơn Thiên Tử Kiếm nhiều, đúng là một bảo bối xịn!”
“Hỏng rồi, Linh Lung bảo tháp đã bị hắn lấy mất!”
“Mau thả ra!”
Vô số đạo công kích đánh vào bàn tay to lớn đó.
Nhưng nó lại chẳng hề xê dịch chút nào.
“Thôi, không chơi cùng các người nữa!”
Trần Dương lạnh lùng nói, ban nãy anh không ra tay là vì muốn thử nghiệm thực lực thật sự của bản thân. Xem ra anh đã mạnh hơn cảnh giới Quy Nhất rất nhiều rồi.
Có phải Siêu Thoát hay không thì anh cũng không rõ!
Chắc là chưa đạt đến đâu!
“Vô Địch Vũ Trụ Bạo Trác Quyền siêu cấp nghiêm túc!”
Ai cũng biết tên chiêu thức càng dài thì uy lực càng lớn!
Một quyền đơn giản đấm về bên trái đã đẩy lùi hàng nghìn hàng vạn đạo pháp, cũng đánh cho đám lão tổ của nhà Công Tôn nổ tung!
Không cần phải giết người làm gì, vì dù sao anh cũng đã cướp bảo bối nhà người ta đi rồi.
“Các người khỏi phải tham gia cuộc chiến Hoàng tộc làm gì, như vậy sẽ bảo vệ được mạng sống đấy. À, khỏi phải cảm ơn ta nhé, ai bảo ta là người tốt chứ!”
Trần Dương mỉm cười rồi cầm Linh Lung bảo tháp biến mất.
Những lão tổ nhà Công Tôn bị đánh nổ tung kia đã bắt đầu ngưng tụ lại thân xác.
Ai cũng phẫn nộ không thôi, nhưng lại bất lực không làm gì được.
Công Tôn Li thì suy sụp nói: “Xong rồi, cuộc chiến Hoàng tộc lần này không còn chỗ cho chúng ta nữa rồi”.