Anh đã lĩnh ngộ được kiếm ý, lúc vung tay, kiếm ý tung hoành, nhìn quảng trường rộng lớn bị cắt thành mấy cái ma trận hình vuông.
“Thân xác của thằng nhóc này mạnh thật, kiếm ý đó là… Đại Địa kiếm ý. Sư huynh, kiếm thai mà ông tìm về đó, nhìn kiếm ý kia e là đã lĩnh ngộ được 4, 5 phần rồi nhỉ”.
Phó các chủ Diệu Nguyên chân quân nói.
“4, 5 phần? Ông sai rồi, thằng nhóc này đã lĩnh ngộ được 7 phần Đại Địa kiếm ý rồi!”
“Ông nhìn thân pháp của cậu ta mạnh mẽ, thân xác lấp lánh điện quang, đó là Lôi Đình kiếm ý đấy!”
“Song kiếm ý à?”
“Đúng vậy!”
Linh Nguyên chân quân càng lúc càng thấy thú vị. Thằng nhóc này sợ mình làm đám đệ tử này bị thương nên chỉ dùng sức mạnh thân xác.
Nếu anh mà đánh thật thì chỉ một đạo kiếm khí thôi, quá nửa số đệ tử ở đây đã không đỡ nổi rồi. Nếu Trần Dương sử dụng chiêu đã giết Thần m chân quân thì mấy nghìn đệ tử này chết cũng phải phân nửa.
Nhưng ông ấy cũng hơi nghi ngờ!
Vì sao Trần Dương không sử dụng kiếm ý lúc đấu ở tiểu thế giới Càn Khôn? Là anh quá tự tin với thực lực của mình, hay là muốn che giấu thực lực thật sự?
Dù là cái nào thì thiên phú của Trần Dương cũng là mạnh bậc nhất.
Ở không gian Luân Hồi, chân linh Luân Hồi đo tuổi xương của Trần Dương, thật sự là 40 tuổi!
Tuổi xương 40, đây là khái niệm gì chứ? Lúc ông ấy 40 tuổi, còn quanh quẩn ở bên ngoài không có thành tích gì.
Mà Trần Dương đã có thể giết được Uẩn Thần.
Ông ấy cảm thấy thu hoạch lớn nhất trong đại hội nhận đệ tử lần này chính là Trần Dương.
Thật ra mới đầu, Linh Nguyên chân quân chưa quyết tâm phá lệ cho Trần Dương vào Thiên Kiếm Các, lúc chân linh Luân Hồi phản hồi thông tin lại cho ông ấy, ông ấy mới hạ quyết tâm.
Người tài trác tuyệt thế này, nếu không thu vào trướng mình, ông ấy sẽ ôm hận mà chết mất.
40 tuổi, còn chưa bằng số lẻ của tuổi ông ấy.
Nếu Trần Dương lĩnh ngộ được thấu đáo kiếm ý, kiếm ý hóa thành đạo vận, thế anh sẽ mạnh đến mức nào?
Giết được Uẩn Thần trung kỳ hay hậu kỳ?
Nếu Trần Dương tiến bộ thêm một bước nữa, lên cùng cảnh giới với ông ấy thì sao?
Có phải là có thể giết cả Hóa Thần không?
Linh Nguyên chân quân không dám nghĩ thêm.
Tuy làm thế này không hợp với quy tắc của tông môn nhưng quy tắc là chết, người thì sống.
Ông ấy sẽ thông báo với phía Chưởng môn sư huynh.
Đây là lần đầu tiên Trần Dương sử dụng sức mạnh thân xác của mình một cách không kiêng nể gì như thế này.
Thân xác sánh ngang với đạo khí của anh đánh đám tu sĩ Nguyên Thần này thật đã tay quá!
“A, sư huynh, hắn đánh ngực em!”
“A, đồ lưu manh này, không được hất váy tôi!”
Mỡ treo trước miệng mà không đớp là mèo ngu.
Một tiếng sau, quá nửa trong số mấy nghìn đệ tử kia bị Trần Dương đánh bay.
Mấy nữ đệ tử thì đỏ mặt nhưng lại không dám nói gì. Thằng khốn này, thằng lưu manh này!
Ngũ đại đệ tử của Thiên Kiếm Các cũng bị Trần Dương đánh đến mặt mũi bầm tím.
“Có phục hay không? Có nhận tôi là đại sư huynh không?”
“Phục, tôi phục rồi! Đại sư huynh tha cho tôi đi!”
Tiểu kiếm tiên xếp sau cùng trong ngũ đại đệ tử – Đỗ Trường Nguyên mặt mũi bầm dập xin tha.
“Thế cậu thì sao?”
“Tôi cũng phục, phục ạ!”
Lôi Đình kiếm tử – Vương Tiêu Dao gật đầu lia lịa.
Trần Dương nhìn một lượt, Thiên Kiếm tiểu bá vương – Lưu Trường Bá, Sát Sinh kiếm vương – Triệu Trường Khung cũng gật đầu lia lịa: “Tôi phục rồi, phục rồi, đại sư huynh!”
Trần Dương hừ lạnh một tiếng rồi đi tới chỗ cậu chàng mặc đồ trắng, toàn thân đều là vết chân.
Chàng trai này mày kiếm mắt sáng, gương mặt cương nghị, đẹp trai bậc nhất. Tuy mặt mũi bầm dập nhưng vẫn không che được khí chất của anh ta. Trần Dương ghét nhất những người đẹp trai hơn anh. Người này chẳng phải ai khác mà chính là đại sư huynh hiện tại của Thiên Kiếm Các, danh xưng là Thanh Liên kiếm tiên – Cố Trường Thanh.
“Mẹ kiếp, trừng tôi làm gì? Tôi làm đại sư huynh, cậu có ý kiến gì không?”
“Hứ!”
Cố Trường Thanh lạnh lùng hừ một tiếng: “Tôi không phục! Ở đây là Thiên Kiếm Các, thể tu ngang ngược như anh mà xứng làm đại sư huynh của Thiên Kiếm Các sao?”
Trần Dương cười khẩy: “Nghe ý của cậu là muốn so kiếm chiêu với tôi chứ gì?”
“Đúng vậy!”
Cố Trường Thanh nói: “Quyết đấu giữa kiếm tu với nhau nên dùng cách thức của kiếm tu để quyết định, chứ không phải dùng mấy thủ đoạn thô lỗ của anh”.
Nghe Cố Trường Thanh nói, Linh Nguyên chân quân lên tiếng: “Thua chính là thua, cách thức của kiếm tu cứt chó gì! Chỉ cần anh giỏi thì anh dùng thủ đoạn gì mà chẳng được! Điểm này mà không hiểu thì làm tu sĩ kiểu gì!”
Diệu Nguyên chân quân cũng thở dài, mấy tấm chiếu chưa trải này đúng là cực kỳ ấu trĩ, bây giờ được Trần Dương dạy dỗ cho một trận cũng là chuyện tốt.
Chí ít thì đỡ hơn bị người khác hại tới mất mạng.
“Vậy được, nếu thế thì tôi sẽ thành toàn cho cậu!”
Trần Dương chưa từng nghe yêu cầu nào vô lý thế này, nhưng thứ anh mạnh nhất vừa vặn chính là kiếm, đặc biệt là sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, thủ đoạn tấn công với uy lực tăng lên gấp nhiều lần.
Đành vậy, muốn loại người này khuất phục thì chỉ có thể đả kích anh ta bằng thứ anh ta mạnh và tự tin nhất.
Trần Dương chắp tay, làm ra vẻ đang bái cao nhân.
“Tôi nhường cậu 3 chiêu!”
Trần Dương nói.
“Ngông cuồng!”
Cố Trường Thanh tức giận đùng đùng, những đệ tử khác cũng vậy.
“Thằng này tiêu rồi, sư huynh đã lĩnh ngộ được 3 phần Thanh Liên kiếm ý rồi, cho dù là Nguyên Thần viên mãn cũng không dám đón chiêu này của anh ấy!”
“Sư huynh cố lên, cho hắn nếm mùi lợi hại đi!”
“Thằng lưu manh này, đánh đại sư huynh đẹp trai trong lòng tôi thành bộ dạng này, nhất định không được tha cho hắn dễ dàng”.
Nghe lời bàn tán của mọi người, trong lòng Cố Trường Thanh thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Chết đi!”
Cố Trường Thanh không nói không rằng chém ra một đạo kiếm khí, những nơi kiếm khí đi qua, hoa sen xanh bay đầy trời, phải nói kiếm chiêu của thằng nhóc này cũng khá phết.
Nhưng kiếm chiêu lòe loẹt hoa lá cành này lại đầy ắp kẽ hở trong mắt Trần Dương.
Kiếm là vua của binh khí, là vũ khí sắc bén để giết người, kiếm chiêu giết người đơn giản nhất mới thực dụng nhất.
Kiếm khí bay tới yếu nhớt, chẳng có chút uy hiếp nào đối với Trần Dương.
Cố Trường Thanh đứng cách Trần Dương chỉ mấy chục mét, 2 giây là hoa kiếm khí đã bay tới trước mặt Trần Dương rồi.
Thằng mù cũng tránh được trong 2 giây này.
Trần Dương còn chẳng thèm tránh né, cứ đứng sừng sững chịu đạo kiếm khí đó.
“Đánh trúng rồi, hắn tiêu đời rồi!”
“Sư huynh uy vũ!”
Bọn họ còn chưa vui được bao lâu thì nghe tiếng nói lười biếng của Trần Dương vang lên: “Cậu đã ăn cơm chưa? Công kích ở mức độ này còn không xứng để gãi ngứa cho tôi đâu!”
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, dồn hết ánh mắt về phía Trần Dương. Họ thấy anh khoanh tay trước ngực, kiếm khí chém lên người anh nhưng còn không chém rách được áo quần của anh nữa!
Bó tay thôi, bộ quần áo này thật ra là đạo khí trung phẩm mà, sức mạnh phòng ngự cực kỳ cao!
“Sao… sao có thể!”
Cố Trường Thanh hét lớn.
Những người khác cũng thôi không cười nữa.
Tiểu kiếm tiên Đỗ Trường Nguyên nói: “Là áo quần, bộ áo quần trên người anh ta là pháp bảo phòng ngự!”
Dứt lời, tất cả mọi người đều như hiểu ra.
“Tiểu nhân bỉ ổi”.
“Chẳng trách hắn nói nhường sư huynh 3 chiêu, tôi khinh!”
Vẻ mặt Cố Trường Thanh khó coi: “Anh mặc bảo y phòng ngự thì có bản lĩnh gì đâu? Có giỏi thì anh cởi đồ ra đi!”
Trần Dương nhún vai: “Được, theo ý cậu!”. Nói xong, Trần Dương cởi áo, để lộ ra nửa trên cơ thể cường tráng.
Cơ ngực, cơ bụng, cơ hai cánh tay, cuồn cuộn rõ nét, tràn đầy sức mạnh.
“A, lưu manh!”
Nhiều nữ đệ tử che mắt lại, tức giận nghiến răng.
Trần Dương cười khẩy: “Diễn cái gì, toàn hồ ly nghìn năm mà sắm vai đơn thuần làm gì? Lẽ nào lúc các cô ra ngoài đánh nhau với người ta, chém áo quần người ta nát bươm hết xong các cô che mắt lại à? Ngu xuẩn!”
Trần Dương chỉ trích không hề nể mặt.
“Anh… anh…”
Nữ đệ tử tức giận nhưng không thể phản bác được. Lúc liều mạng đánh nhau với người ta, một chiêu là quyết định sống chết, sao bọn họ có thể nhắm mắt được?
“3 chiêu còn lại 2, nhanh lên đê!”
Trần Dương thấy phiền, sao đám người này cứ rề rà thế nhỉ, hệt một đám đàn bà.
Cố Trường Thanh cảm thấy mình bị sỉ nhục cực kỳ, hận không thể một nhát chém Trần Dương ra làm đôi.
“Thanh Liên nhất kích!”
3 phần kiếm ý dung hợp hoàn toàn vào kiếm chiêu, nhát kiếm này mạnh hơn nhiều, uy lực cũng lớn hơn.
Nhưng đối với Trần Dương thì vẫn quá là yếu.
Trong lòng bàn tay anh ngưng tụ một phù văn huyền diệu, đây cũng là cách dùng tuyệt vời mà Trần Dương đã nghiên cứu ra trong thời gian bế quan tu luyện. Pháp trận phòng ngự hội tụ trong lòng bàn tay, tuy uy lực bị giảm đi rất nhiều, nhưng triệt tiêu đạo kiếm chiêu này thì không khó lắm.
Thanh Liên nhất kích mang theo 3 phần kiếm ý bị Trần Dương đón đỡ bằng tay không, Cố Trường Thanh không dám tin vào mắt mình.
“Đại sư huynh, dùng tuyệt chiêu!”
Lưu Trường Bá lớn tiếng nói.
Cố Trường Thanh cắn răng, hơn 5000 đạo huyệt khiếu toàn thân liên hợp, khí thế tăng vọt.
“Súc Kiếm Thế!”
Thanh Liên kiếm ngưng tụ kiếm thế mạnh mẽ, kiếm thế tích lũy lớn mạnh dần theo thời gian.
Thú vị đấy, nhưng Trần Dương vẫn cảm thấy chiêu thức này rất não tàn.
Lúc bạt mạng chiến đấu, ai cho anh nhiều thời gian để chuẩn bị thế?
Người tinh tường đều biết anh sắp lớn mạnh lên thì chắc chắn sẽ dốc sức cản anh lại. Cũng chỉ có mình Trần Dương mới cho anh ta nhiều thời gian để tích thế.
Sau 10 nhịp thở, kiếm thế của Cố Trường Thanh đã tích lũy lên tới cực điểm.
Uy lực của kiếm chiêu mạnh gấp 9 lần, e rằng bán Uẩn Thần mà đón chiêu này cũng bị thương nặng.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Cố Trường Thanh.
Trên đám mây, Diệu Nguyên chân quân lắc đầu nói: “Thua rồi, hoàn toàn thua rồi! Tuy Súc Kiếm Thế này mạnh nhưng đối với thằng nhóc này cũng như gãi ngứa”.
“Ông biết thì tốt. Đám nhóc ranh này cả ngày ở trong tông môn, tự cao tự đại, luôn cảm thấy mình là thiên hạ vô địch”.
Linh Nguyên chân quân nói: “Cũng đến lúc để cho chúng ra tranh với đời rồi. Chết thì chết, kẻ sống được mới là nhân tài Vô Cực Kiếm Tông chúng ta cần”.
Thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng. Diệu Nguyên chân quân hiểu rõ điều này.
“Vâng, sư huynh!”
“Thanh Liên Thông Thiên, chết đi!”
Kiếm quang bay tới trước mặt Trần Dương chỉ trong một phần mười giây.
Chiêu này cũng có chút uy lực đấy, nhưng… vẫn quá yếu!
Trần Dương lại giơ tay phải ra, kiếm quang chém vỡ pháp trận phòng ngự trong tay anh, cắt vào lòng bàn tay của anh.
“Keng!”
Tia lửa văng khắp nơi, kiếm khí tan biến.
Tất cả mọi người đều hết sức ngạc nhiên.
Diệu Nguyên chân quân cũng trợn cả mắt: “Thân xác của thằng nhóc này cũng rắn chắc quá rồi đấy!”
“Thân, pháp, thần, duyên, 4 thứ này không thể thiếu thứ nào!”
Linh Nguyên chân quân nheo mắt nói: “Tu hành mà không tu thân xác thì đến cuối cũng sẽ trở thành cát bụi!”