Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giám đốc, thật đó, người đó đang ở dưới kia đợi anh”, Bào Tâm Oánh gật đầu, nói.
“Cái gì?”, Đào Hoa lập tức đứng lên: “Tại sao cô không mời người ta lên, sao có thể để người ta chờ tôi như vậy được?
Trời ạ, đó chính là người nắm giữ thẻ Tử Kim Đế Vương, số người có chiếc thẻ đó trong cả thành phố Tây Xuyên này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đây rõ ràng là một sếp lớn thực sự, gì mà Thiên Phu Trưởng, Vạn Phu Trưởng chứ, sao mà bằng được, cũng chả là gì so với người ta cả.
Nếu như có thể quen biết sếp lớn nắm giữ thẻ Đế Vương rồi, thì ông ta còn cần Tổng giám đốc Trương làm cái gì nữa, Tổng giám đốc Trương chả là cái khỉ gì đối với ông ta cả.
Người ta chỉ cần rỉ cho ông ta chút tiền thôi là đời ông ta có thể lên hương rồi.
Thấy Đào Hoa hét lớn, Tổng giám đốc Trương nói với vẻ không hài lòng: “Chủ nhiệm Đào, anh không nghe thấy tôi đang nói gì sao?”
“Tổng giám đốc Trương, tôi sắp đón tiếp khách quý, nên không thể đích thân tiếp anh được, xin anh cứ tự nhiên nhé”, Đào Hoa cười lạnh một tiếng, nói xong liền chuẩn bị rời đi.
“Anh đang nói cái gì vậy?”, Tổng giám đốc Trương trợn tròn mắt, hét vào mặt Đào Hoa: “Không phải anh muốn tôi gửi tiền tiết kiệm sao? Thế mà dám nói năng với tôi như vậy đấy!”
“Anh thích thì gửi, không thích thì thôi!”, Đào Hoa lạnh lùng nói.
Ông ta đã nhịn cái lão chó này lâu lắm rồi, ngày ngày đến đây lên mặt, nhưng lần nào cũng chỉ gửi một hai chục nghìn, giờ lại còn nhòm ngó nhân viên của ngân hàng ông ta.
Tổ sư bà nhà lão, lão nghĩ ông ta là kẻ ăn xin chắc?
“Được, được lắm”, hai tay Tổng giám đốc Trương run rẩy, chỉ vào Đào Hoa nói: “Mày nhớ mồm đấy, sau đừng có mà hối hận, đến lúc muốn tiền tiết kiệm của ông đây, thì đừng có mà quỳ xuống cầu xin ông mày đấy, đừng có mơ. “
Nói rồi, lão tức giận bỏ đi.
“Pì, tao nhổ vào, ra cái vẻ!”, Đào Hoa xì một cái, làm mình làm mẩy cái gì không biết.
Không có thời giờ để nghĩ thêm, Đào Hoa vừa chạy vừa hét vào mặt Bào Tâm Oánh: “Đi, đưa tôi đến đó!”
Khi đến sảnh ngân hàng, Đào Hoa hơi do dự khi nhìn thấy Trần Dương.
Nhưng khi nhìn thấy Tử Kim Đế Vương trong tay Trần Dương, mọi nghi ngờ trong lòng ông ta đều biến mất, lập tức nở nụ cười xã giao rồi chìa hai tay ra: “Anh Trần, rất vui được gặp anh, đến văn phòng của tôi rồi chúng ta nói chuyện, chỗ tôi có Bích Loa Xuân thượng hạng đấy”.
Trần Dương bắt tay Đào Hoa, gật đầu tỏ ý đồng ý.
Vừa định lên lầu, Tô Diệu đang đợi ở khu nghỉ ngơi nhìn thấy cảnh này, lập tức đi tới, cau mày hỏi: “Chồng, có chuyện gì sao?”
Người đàn ông này là giám đốc ngân hàng, tại sao lại đích thân xuống đón Trần Dương?
Lẽ nào tấm thẻ mà Trần Dương đưa cho mẹ có vấn đề?
Vừa rồi Đường Tĩnh cứ luôn mồm nói với Tô Diệu rằng, trong thẻ có 10 tỷ.
Đương nhiên là Tô Diệu không tin, nếu thực sự có bằng đó tiền, Trần Dương sao lại đi lấy mình?
Có mười tỷ, anh muốn loại phụ nữ nào mà chả có? Còn ở nhà họ Tô chịu khổ làm gì?
Đúng là Trần Dương đã thay đổi rất nhiều trong thời gian này, nhưng theo quan điểm của Tô Diệu, số tiền này chắc là Trần Dương vay của Lý Thiên Bá thôi.
Tuy nhiên, thái độ của giám đốc ngân hàng bây giờ rõ ràng là nịnh bợ, cứ coi như là có mười triệu đi thì cũng đâu cần khúm núm đến thế đâu nhỉ?
“Chồng à, anh nói thật cho em biết, trong thẻ này có bao nhiêu tiền, anh đang giấu em chuyện gì đó đúng không?”
Đây đã là lần thứ ba Tô Diệu hỏi điều này rồi.
Trần Dương vội vàng giải thích: “Diệu Diệu, làm gì có. Vừa rồi giám đốc tới hỏi anh về thẻ ngân hàng, ông ấy nói với anh là có thể hệ thống của ngân hàng đã gặp trục trặc, ông ấy muốn gặp anh để hỏi thêm”.
Đào Hoa nghe vậy lập tức phản ứng lại, cười với Tô Diệu: “Cô Trần, cô yên tâm, chúng tôi chỉ muốn hỏi anh Trần một số chuyện thôi, sẽ không mất nhiều thời gian đâu”.
Với sự hợp tác của Đào Hoa, Tô Diệu không nói gì nữa, những khúc mắc trong lòng cô cũng biến mất.
Gật đầu nói: “Vậy được rồi, chồng, em đợi anh ở dưới lầu, anh đi nhanh rồi quay lại nhé”.
Nói xong, liền bước tới khu vực nghỉ ngơi.
Trần Dương đi theo Đào Hoa đến văn phòng, ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái, Đào Hoa lấy Bích Loa Xuân mà ông ta đã cất giấu bao nhiêu năm nay ra pha cho Trần Dương.
Còn Bào Tâm Oánh ở bên thì bưng trà rót nước.
Đào Hoa vẫn còn sốc khi thấy người còn trẻ như Trần Dương mà đã sở hữu thẻ Đế Vương rồi.
Ngoài một vài người giàu nhất nước ra, thì còn ai có thể có 2 tỷ trong tài khoản nữa cơ chứ?
Mà chuyện đó cũng chỉ là muỗi, khi Trần Dương ném một thẻ khác ra trước mặt ông ta và nói rằng có 10 tỷ trong thẻ này.
Ông ta như chết lặng.
Đương nhiên, ông ta sẽ không cho rằng Trần Dương là kẻ lừa đảo, anh là người sở hữu thẻ Đế Vương cơ mà, chỉ riêng chuyện này cũng đã nói lên rất nhiều điều rồi.
Chàng trai họ Trần này hẳn là con nhà đại gia, nếu không thì làm sao lại có nhiều tiền như vậy?
Nghĩ đến đây, Đào Hoa lại càng vui hơn.
Khi Bào Tâm Oánh nghe được hai chữ 10 tỷ, cô ta cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Lập tức nhìn Trần Dương bằng con mắt khác.
Hóa ra Trần Dương chỉ mặc hàng chợ, chỉ là đồ quê mùa trong mắt cô ta lại chính là Kim Cương Vương Lão Ngũ, ngồi ở trên sô pha, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tuy cô ta rất ngưỡng mộ nhưng cũng không để ý nhiều, đây không phải là người cô ta có thể với tới được.
Cô ta luôn hiểu rõ thân phận của mình.
“Anh Trần, xin hỏi anh có gì dặn dò không ạ, chỉ cần tôi làm được, tôi nhất định sẽ đáp ứng nhu cầu của anh”, Đào Hoa nói.
Khách hàng cao cấp như Trần Dương có thể sánh ngang với chủ tịch ngân hàng ở trụ sở chính, không ngờ có ngày ông ta có thể tiếp đãi nhân vật ngầu như vậy.
“Giám đốc Đào, tôi chỉ có một yêu cầu, lát nữa mẹ vợ và vợ tôi có hỏi, thì ông hãy nói là hệ thống ngân hàng có vấn đề, hiểu không?”, Trần Dương cầm tách trà lên, nhấp một ngụm.
Chuyện này nhất định phải giấu đi, số tiền lớn như vậy, nếu Đường Tĩnh và Tô Diệu biết được, anh biết giải thích như thế nào đây?
Anh đã dự định sẽ lật bài ngửa với Tô Diệu, nhưng một số chuyện quá sốc.
Anh cần phải chuẩn bị trước.
Đợi đến khi có cơ hội, anh sẽ nói với họ từng chút từng chút một, để họ có thể tiếp nhận thông tin mà không bị sốc.
Ví dụ như Thần Long Giáo và Nhật Nguyệt Thần Giáo, những thứ mà anh đang sở hữu căn bản không phải thứ người thường có thể tưởng tượng được.
Khi Đàm Tiểu Long nói với anh rằng Thần Long Giáo có hàng nghìn tỷ USD, ngay cả anh cũng không thể tin được.
Chứ đừng nói gì đến Đường Tĩnh và Tô Diệu.
E rằng lúc đó không phải là kinh ngạc nữa mà là kinh hãi ấy chứ.
“Dạ hiểu, dạ hiểu, anh yên tâm đi, anh Trần, tôi nhất định sẽ nghe theo lời anh”, Đào Hoa gật gật đầu, mang vẻ mặt nịnh nọt và cung kính nói: “Anh Trần, nếu, ý tôi là, nếu tôi làm anh hài lòng, anh có thể…”
Thấy Đào Hoa có chút thiếu tự nhiên, Trần Dương cũng hiểu được ông ta đang muốn gì.
Khi mình còn là cậu chủ nhà họ Trần, hàng ngày có hàng chục giám đốc, chủ tịch ngân hàng chạy đến cửa nhà họ Trần khóc lóc van xin mình gửi tiền và mua dịch vụ quản lý tài chính của họ.
Đương nhiên Đào Hoa này cũng không ngoại lệ, bằng không, sao ông ta lại hợp tác thế chứ.
“Giám đốc Đào, như này đi, chỉ cần ông xử lý chuyện này ổn thỏa, tôi sẽ mở tài khoản ở chỗ ông, ông thấy sao?”, Trần Dương cười.
Đào Hoa sửng sốt, còn đang do dự không biết mở lời thế nào, thì không ngờ Trần Dương đã tự mình nói ra.
Ông ta và Bào Tâm Oánh nhìn nhau, bọn họ đều sướng phát điên lên được.
Nhìn xem, đây mới đúng là người có tiền chứ.
Chuyện có thể dùng tiền để giải quyết tuyệt đối sẽ không nói nhiều.
Giống như Tổng giám đốc Trương thì đúng là bó tay.
“Anh Trần, cảm ơn anh rất nhiều. Chúng tôi chắc chắn sẽ cung cấp dịch vụ cao cấp nhất cho anh, bắt đầu từ hôm nay, Bào Tâm Oánh sẽ là chuyên viên chăm sóc khách hàng 24/24 chỉ dành riêng cho anh!”, Đào Hoa mỉm cười, nháy mắt với Bào Tâm Oánh.
Bào Tâm Oánh ngầm hiểu, vui mừng cúi đầu nói với Trần Dương: “Anh Trần, tôi nhất định sẽ phục vụ anh thật tốt”.
Khóe miệng Trần Dương nhếch lên, tiền có thể xui ma khiến quỷ, chưa kể ngân hàng còn là nơi chơi với tiền.
Ai nhiều tiền hơn thì người đó là sếp!
“Như này đi, chuyển 2 tỷ từ thẻ này sang chi nhánh của các ông, tài khoản đứng tên vợ tôi. Cô ấy cũng là hội viên của ngân hàng các ông, chuyện nhỏ nhặt này chắc các ông có thể tra ra chứ nhỉ?”, Trần Dương lấy thẻ Đế Vương ra. Nếu anh nhớ không lầm, trừ đi ba tỷ đã đưa cho Tần Vũ Hàm, thì trong thẻ này chắc là phải còn hơn ba tỷ.
Đã quyết tâm lật bài ngửa, thì đã đến lúc cho họ thấy một phần của tảng băng chìm về thực lực của mình rồi.
“Một… một tỷ?”, Đào Hoa sững sờ trước bất ngờ lớn này.
Chúa ơi!
Một khi đã gửi tiết kiệm thì chơi luôn một phát 1 tỷ, hơn nữa còn là gửi cho vợ!
Người đàn ông này đơn giản chỉ là quá giàu!
Tâm hồn thiếu nữ của Bào Tâm Oánh không khỏi rung động, một người đàn ông như vậy chính là bạch mã hoàng tử của mọi phụ nữ!
Trong số những khách hàng mà cô ta tiếp đãi, cũng có nhiều triệu phú, vạn phú, cũng có một số người giàu có theo đuổi cô ta.
Cô ta tưởng rằng bản thân đã thấy được cuộc sống của những nhân vật thuộc tầng lớp cao trong xã hội rồi.
Nhưng, bây giờ Trần Dương gửi một phát một tỷ, điều này làm cô ta hiểu ra suy nghĩ của mình thật nực cười.
Bây giờ, cô ta đã trở thành chuyên viên chăm sóc khách hàng 24/24 của anh, điều đó có nghĩa là cô ta có nhiều cơ hội để tiếp xúc với Trần Dương hơn.
Cô ta thừa nhận rằng vào giây phút này trái tim cô ta đã rung động.
“Cái gì? Chê nhiều à, tôi có thể giảm bớt”.
“Anh Trần, anh cứ đùa”, Đào Hoa ngớ ra, cười tít mắt, vội vã giục Bào Tâm Oánh đi xử lý công việc.
Một tỷ tiền tiết kiệm!
Đào Hoa ông ta ở chi nhánh nhỏ này có tích trữ cả đời cũng chả có được nhiều tiền như vậy.
Với thành tích này, thăng lên chức Trưởng chi nhánh là cái chắc!
Sau khi cùng Trần Dương đến sảnh, Đào Hoa giải thích với Đường Tĩnh: “Bác à, xin lỗi, vừa rồi chúng tôi đã xác minh với trụ sở chính, bởi vì hệ thống kiểm tra nâng cấp, nên kiểm tra số dư có vấn đề, trong thẻ này chỉ có 10 triệu”.
Thẻ này, tất nhiên không phải là thẻ gốc.
Đường Tĩnh nghe vậy liền nhịn không được: “Không thể nào! Rõ ràng là có 10 tỷ, tôi tận mắt nhìn thấy! Các người đừng có hòng lừa tôi!”
“Bác à, đây là sơ suất trong công việc của chúng tôi. Tôi ở đây để xin lỗi bác”, Đào Hoa cúi đầu cung kính với Đường Tĩnh: “Nếu bác không tin, bác có thể đến cây ATM kiểm tra lại”.
“Không, đây không phải là sự thật, đây không phải là sự thật …”, Đường Tĩnh không thể chấp nhận chuyện mười triệu nhầm thành mười tỷ?
Trên mặt Tô Trường Hà lộ ra vẻ vui mừng, ông ta giật lấy thẻ ngân hàng trên tay Trần Dương, chạy tới cây ATM để kiểm tra.
“Ế, là mười triệu thật này!”
Tô Trường Hà rút thẻ ngân hàng ra, vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ tên Trần Dương rác rưởi này thực sự có được 10 triệu.
“Vợ à, thôi được rồi, trong đó thật sự chỉ có mười triệu thôi”, nói xong, Tô Trường Hà tự nhiên như ruồi nhét mười triệu vào trong túi quần.
Tô Diệu ở bên cạnh cau mày nói: “Bố, tiền này là cho mẹ, bố mau lấy ra đi”.
“Diệu Diệu, con bé này, của mẹ con không phải là của bố sao?”, mặt Tô Trường Hà sa sầm xuống, nói: “Sao con không hiểu…”
“Bốp!”
Ông ta chưa kịp nói xong, Đường Tĩnh đã bất ngờ vả mặt ông ta một cái bạt tai: “Lão già trời đánh, mau trả lại tiền cho tôi …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK