Tôi không có tư cách?
Vu Lan cười lạnh lùng nói: “Bây giờ có người kêu cứu với tôi, tôi là cảnh sát thì đương nhiên phải quản rồi”.
Dứt lời, cô bước tới, kéo Mục Tư Tư đến bên cạnh mình.
Mục Tư Tư vội vàng trốn sau lưng cô ấy, nức nở nói: “Cảnh sát Vu, cô nhất định phải cứu tôi, bọn họ muốn bắt tôi đi phá thai”.
“Tư Tư, chúng tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi”, Trần Toàn mất kiên nhẫn nói: “Sao cô lại không hiểu chuyện như vậy nhỉ?”
“Tư Tư, nghe lời nào, hãy bỏ đứa bé này đi”.
“Đứa bé kia là đứa con hoang, giữ lại chỉ là hậu họa”.
“Đừng để Tiểu Lỗi chết không được nhắm mắt”.
Nghe những lời độc ác của đám con cháu nhà họ Trần, Vu Lan cũng tức điên người.
Những người này đúng là điên hết cả rồi, cưỡng ép phá thai, đây chẳng phải là giết người sao?
Đúng lúc này, Trần Toàn đột nhiên nhớ đến tin đồn về Trần Dương và Vu Lan ở học viện Lục Phái, bèn bước lên nói: “Cảnh sát Vu, chắc cô vẫn chưa biết đứa bé trong bụng Mục Tư Tư là của ai nhỉ? Tôi nói cho cô biết, đứa con hoang trong bụng cô ta chính là của Trần Dương”.
Vu Lan theo bản năng nhìn vào bụng Mục Tư Tư, cô ta theo bản năng che bụng lại, cảnh giác nhìn Vu Lan: “Cảnh sát Vu, cô muốn làm gì vậy?”
Trước kia nghe Thanh Uyển sư thúc nói, cô ấy còn nhất quyết không tin, nhưng bây giờ nhìn thấy Mục Tư Tư, cô ấy thừa nhận mình đã dao động.
Vu Lan sầm mặt xuống, trong lòng vô cùng khó chịu.
Thấy Vu Lan im lặng, Trần Toàn lập tức hiểu ra, thầm cười lạnh trong lòng, con đàn bà này quả nhiên lằng nhằng với thằng chó chết kia.
“Cô cũng thấy đấy, loại con hoang này sinh ra cũng sẽ bị người đời phỉ nhổ. Cảnh sát Vu, cô cứ mặc kệ, cùng Trần Nguyên đi gặp sư thúc của cô đi, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra”, Trần Toàn nói đầy dụ dỗ.
“Nào Tư Tư, lại đây với chị, bọn chị nhất định sẽ tìm một bác sĩ giỏi, em sẽ không phải chịu chút đau đớn nào cả”, Lương Khiết nói xong liền rảo bước tới.
Kết quả vừa đi được hai bước thì một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Vu Lan.
“Đứng lại, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”
Xoẹt!
Chém một nhát kiếm ra, chân Lương Khiết lập tức xuất hiện một vết thương.
“A…”
Lương Khiết sợ hãi hét lên thất thanh, lùi lại sau mấy bước.
“To gan!”
“Hỗn xược!”
“Đây là nhà họ Trần, không phải nơi để cô ngang ngược!”
Đám con cháu nhà họ Trần mồm năm miệng mười, nhưng không ai dám bước lên.
Chân khí phóng ra ngoài, không ngờ cảnh sát Vu này lại là tu sĩ cảnh giới Tiên Thiên.
Ngoại trừ ông cụ Trần đã quá cố ra thì tất cả người nhà họ Trần bọn họ đều là cảnh giới Hậu Thiên, không phải đối thủ của Vu Lan.
“Tôi chắc chắn sẽ bảo vệ đứa bé này”, nói xong, Vu Lan kéo tay Mục Tư Tư, đi thẳng về phía sau phòng khách.
“Cô… cô…”
Trần Thiên Tông tức đến phát run, nhà họ Trần có mấy trăm người mà không dám ngăn cản một con đàn bà.
Nhục nhã, đúng là nỗi sỉ nhục!
Nhưng chẳng còn cách nào khác, Vu Lan là đại sư tỷ của phái Nga My cơ mà.
Ông cụ Trần vừa qua đời, mối liên hệ với phái Võ Đang đứt đoạn, bây giờ đến Thần Long Giáo cũng không còn liên quan gì nữa.
Nhà họ Trần thân cô thế cô, không còn chỗ dựa.
Nếu lại đắc tội cả phái Nga My thì đúng là gặp nguy hiểm thật rồi.
Đám con cháu họ Trần tức lắm mà không dám nói gì, đỏ mặt tía tai, chỉ đành trơ mắt nhìn hai người phụ nữ rời đi.
Vu Lan kéo Mục Tư Tư đến sân sau, lúc này Thanh Uyển và Phương Di đang bàn bạc làm sao để cứu các đệ tử rơi vào tay Thần Long Giáo ra.
Hai người bàn nhau rất lâu mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì hiệu quả. Thần Long Giáo dễ thủ khó công, mấy nghìn người của Lục Đại Phái tấn công còn thất bại quay về, chỉ dựa vào mấy người bọn họ mà muốn cứu người thì đúng là khó như lên trời.
Phương Di đột nhiên nhớ đến hai ngày hai đêm ở Thần Long Giáo.
“Nếu cậu Trương Đống có thể ra tay giúp đỡ thì tốt biết mấy”, Phương Di không khỏi nhớ đến cảnh Trương Đống nằm gục lên ngực cô ấy ngủ vào sáng sớm hôm đó.
Mấy ngày sau khi trở về, hôm nào cô ấy cũng mơ một giấc mơ giống nhau, lần nào tỉnh lại cũng cảm thấy mơ hồ, vô cùng xấu hổ.
“Đừng nhắc đến tên tà ma ngoại đạo đó nữa!”, vẻ mặt Thanh Uyển lạnh lùng, hình như nghĩ đến điều gì đó, chỉ thấy cái cổ trắng nõn của cô ta đỏ ửng lên.
Đúng lúc này, Vu Lan đẩy cửa bước vào: “Thanh Uyển sư thúc, Phương Di sư thúc”.
“Lan Lan, sao cô lại đến đây?”, Phương Di đứng lên.
“Đây chẳng phải cô Mục sao? Mau ngồi đi!”, Thanh Uyển nhìn thấy Mục Tư Tư sau lưng Vu Lan, vội vàng lên tiếng.
“Sư thúc, thời gian này con muốn để cô Mục ở cùng với mọi người”, vừa vào cửa, Vu Lan đã kể lại chuyện vừa xảy ra.
Nghe nói đám người nhà họ Trần ép Mục Tư Tư phá thai, Phương Di và Thanh Uyển đều nổi giận.
“Đám người này đúng là khốn nạn, dù gì đứa bé cũng vô tội”, Thanh Uyển tức đến mức chém bay một góc bàn: “Tất cả là tại tên súc sinh Trần Dương kia, sẽ có một ngày tôi tận tay giết hắn”.
“Lan Lan, có phải tên Trần Dương này là người sở hữu Phá Chướng Đan không?”, Phương Di nhíu mày, mấy ngày nay Thanh Uyển cũng đã kể cho cô ấy nghe chuyện về Trần Dương.
Sao Vu Lan lại quen một kẻ không bằng súc sinh như hắn?
“Vâng”, Vu Lan gật đầu.
“Chắc chắn là hắn lừa cô rồi, cô tuyệt đối đừng để bị hắn lừa”, Phương Di khẽ nói.
“Sư thúc, Trần Dương không phải là người như vậy đâu…”, Vu Lan cắn răng nói.
Thật ra, cô ấy quen biết Trần Dương lâu như vậy, nhớ lại mỗi chuyện anh từng làm, chuyện nào mà chẳng quang minh chính đại?
Sao anh ấy có thể làm ra loại chuyện như làm nhục em dâu chứ?
Chưa kể cô ấy biết Trần Dương biết luyện đan, Dẫn Cổ Đan hôm nay chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Nhưng không biết tại sao trước giờ anh ấy luôn giữ kín.
Giống như đang cố ý che giấu điều gì đó.
“Đủ rồi, cô nói hắn không phải loại người đó trước mặt cô Mục thì khác gì đang nói giúp hắn?”, Thanh Uyển tức tối nói: “Tôi thấy cô đúng là bị thằng nhãi đó mê hoặc mất rồi, có phải cô đã trao trinh nguyên cho hắn rồi không?”
“Thanh Uyển…”
Phương Di nghe vậy vội vàng kéo tay áo Thanh Uyển, ra hiệu đừng nói nữa.
“Cô cứ để tôi nói”, Thanh Uyển sư thái cười lạnh lùng nói: “Lần trước ở Thần Long Giáo, chẳng phải cô đã hứa gả cho tên tà ma ngoại đạo Trương Đống kia sao? Chẳng phải cô còn nói giúp hắn sao? Sư tỷ tôi đúng là mắt mù mới nhận loại khốn nạn như cô làm đồ đệ, Nga My tôi có đại sư tỷ như cô đúng là nỗi sỉ nhục”.
“Thanh Uyển cô im đi, cô lại đây”, Phương Di cũng cau mày: “Nếu không nhờ Lan Lan xả thân lao vào miệng hổ thì chúng ta đã chết ở núi Côn Luân từ lâu rồi”.
Nghe Thanh Uyển nói, Vu Lan phút chốc sụp đổ.
Nước mắt cô ấy tuôn ra, cô ấy hy sinh lớn như vậy để làm gì? Chẳng phải vì cứu bọn họ sao?
Không được thấu hiểu thì cũng thôi đi, còn lớn tiếng chỉ trích, thậm chí lôi cả sư phụ quá cố của cô ấy ra, điều này đã chạm đến giới hạn của cô ấy.
“Là con lo chuyện bao đồng, là con đê tiện, con hy sinh bản thân mà lại nhận được kết quả như thế này đấy”, Vu Lan cười buồn bã: “Nếu Trương đại ca mà ở đây thì anh ấy nhất định sẽ không để con phải chịu nỗi uất ức này”.
“Khốn kiếp, cô dám xiêu lòng với tà ma ngoại đạo?!”, Thanh Uyển trợn mắt nói: “Đại nghịch bất đạo, đại nghịch bất đạo.. “
Phương Di vội vàng ôm lấy Vu Lan, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, sư thúc hiểu mà, cô làm vậy cũng là vì chúng tôi cả, sư thúc hiểu mà”.
“Sư thúc…”
Vu Lan ôm lấy Phương Di oà khóc.
Mục Tư Tư ở bên cạnh ngừng khóc, nhìn cảnh tượng trước mắt mà không hiểu ra sao.
…
Đêm khuya, trong rừng sâu núi thẳm.
Đống lửa xua tan giá rét, Trần Dương đã bị phong bế các huyệt chính trên người, nằm bên cạnh đống lửa như một con chó chết.
Ở một phía khác của đống lửa, một người đàn ông sắc mặt trắng bệch đang ngồi vận công.
Lúc này, hơi thở của ông ta hỗn loạn, vừa nhìn đã biết là bị thương.
“Ông Diêu, ông có thể di chuyển vị trí một chút giúp tôi không? Tóc tôi sắp bắt lửa rồi đây này”, Trần Dương nhăn nhó nói.
Diêu Thánh Nguyên lúc này đang trị thương, nghe thấy Trần Dương nói liền mở đôi mắt đỏ au ra.
“Lại đây nào”.
Ông ta vẫy tay một cái, một con trùng nhỏ màu vàng bay từ người Trần Dương qua.
Mẹ kiếp, con trùng bé tí này hút máu mình tròn vo thế này sao?
Trần Dương hối hận vô cùng, nếu biết thế này thì lúc đầu đã không giữ lại nó làm gì.
Bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông.
Vù!
Đúng lúc Trần Dương đang hối hận, một cảnh tượng thần kỳ xảy ra.
Cổ Vương 4 cánh vẫy cánh, một luồng sương máu bốc lên, như được dẫn dắt, thoắt cái chui vào khoang mũi Diêu Thánh Nguyên.
Mất khoảng một phút thì Cổ Vương 4 cánh dừng lại.
“Chít chít”
Đến tiếng kêu cũng trở nên yếu đi.
Được hít khí huyết của Cổ Vương 4 cánh, sắc mặt Diêu Thánh Nguyên có vẻ hồng hào hơn.
10 phút sau, Diêu Thánh Nguyên thở dài khoan khoái, nhìn Trần Dương với vẻ bất ngờ mừng rỡ.
“Khí huyết thuần hậu, không ngờ lại có hiệu quả trị thương tốt đến thế, kiểu gì nó cũng thích cho mà xem”.
Nói xong, ông ta há miệng, lấy một con nhộng màu vàng từ trong miệng ra.
“Chít”
Con nhộng kêu lên một tiếng lanh lảnh, Cổ Vương 4 cánh kêu lên thảm thiết, sau đó co rúm người lại.
Mẹ kiếp, cái quái gì thế?
Đến Cổ Vương 4 cánh cũng phải sợ sao?
Chỉ thấy con nhộng kia bắt đầu xuất hiện vết nứt, sau đó một con trùng toàn thân màu đỏ bò từ bên trong ra.
Sau lưng nó còn có ba đường hoa văn màu vàng.
“Chít”
Nó kêu một tiếng chói tai, sau đó cơ thể run rẩy, sau lưng mọc ra sáu cái cánh.
Mẹ kiếp!
Cổ Hoàng 6 cánh!
Thảo nào cái con kia lại sợ đến thế.
Toi rồi toi rồi, chắc ông ta sẽ không bỏ con Cổ Hoàng 6 cánh này vào…
“Đi đi!”
Người đàn ông vừa dứt lời, con Cổ Hoàng trong tay hoá thành một ánh sáng đỏ đâm thẳng vào tim Trần Dương.
Một cơn đau thấu tim truyền đến.
Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn từ trên trán Trần Dương xuống.
Anh có thể cảm nhận được máu tươi trong người mình đang đang bị hút không ngừng.
Tay chân anh dần trở nên lạnh toát, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống.
Chắc hút được khoảng 3 phút thì Diêu Thánh Nguyên lên tiếng: “Được rồi, đừng tham ăn quá, hút hết rồi thì khó mà tìm được vật chủ nào tốt như vậy lắm”.
Cổ Hoàng 6 cánh ngoài việc không thể nói ra, thì đã có trí tuệ luôn rồi.
Nghe Diêu Thánh Nguyên nói, nó kêu lên hai tiếng bất mãn.
Không tình nguyện chui ra khỏi người Trần Dương.
Lúc này, người nó càng trở nên đỏ rực, hoa văn vàng ở sau lưng cũng trở nên rực rỡ hơn.
Diêu Thánh Nguyên thấy vậy thì mừng lắm, cứ với tốc độ này, nuôi thêm một thời gian nữa, hẳn Cổ Hoàng 6 cánh sẽ mọc thêm cái cánh thứ bảy.
Đến lúc đó, Cổ Hoàng của ông ta thậm chí có thể đe doạ cả tu sĩ Quy Chân viên mãn.
Lần này ông ta rời khỏi Nam Cương đến bắt bé trai bé gái cũng là để thúc đẩy việc mọc cánh của Cổ Hoàng.
Vốn tưởng lần này mất toi công sức, không ngờ cuối cùng lại nhặt được báu vật.
Đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp lại chẳng tốn chút công phu.
Tuy các thuộc hạ của ông ta đã chết hết, nhưng chỉ cần Cổ Hoàng mọc thêm cái cánh thứ bảy, chết nhiều hơn nữa cũng đâu hề gì.
“Ngủ thôi”.
Ông ta nói xong, Cổ Hoàng 6 cánh run người một cái, thu cánh lại.
Sau đó nó co người lại, mọc ra nhộng , tự bao bọc mình lại.
Ông ta nuốt con nhộng xuống.
Sau đó vẻ mặt ông ta vui mừng đỡ Trần Dương dậy, móc một nắm dược liệu trong người ra, thô lỗ nhét vào miệng Trần Dương.