Thực ra Trần Dương đang phục hồi cơ thể, linh khí cuồn cuộn tràn vào người anh.
Siêu Thoát Đan và Dược Lực đã bị tiêu hao quá nửa, lúc này cũng không còn lại bao nhiêu.
Cổ Đế 8 cánh ở trong tim anh uể oải rệu rã do tiêu hao quá lớn, co người lại, hóa thành một con nhộng.
Ở vùng dưới đồi thị, người tí hon trở nên trong suốt như pha lê, cơ thể rắn chắc, vẻ mặt linh động.
Cả vùng đất mấy trăm kilomet vuông thu hết vào tầm mắt, chỉ cần một suy nghĩ, thì con kiến cách đây trăm kilomet cũng đừng hòng thoát khỏi mắt anh.
Trong đan điền, một người tí hon có tướng mạo gần giống Trần Dương đang yên lặng ngồi đó, Kim Đan vỡ vỏ, thay vào đó là Nguyên Thần.
Anh có thể cảm nhận rõ ràng tuổi thọ của mình đã tăng lên tròn 800 năm, cũng tức là Trần Dương có thể sống được 1000 năm một cách dễ dàng.
1000 năm, thật là kinh khủng.
Trần Dương nghĩ một cái, một bộ quần áo được lấy từ phòng ngủ đến.
Bây giờ mỗi chiêu mỗi thức của anh đều có uy năng khổng lồ, dường như trời đất này đã không thể chứa nổi anh nữa.
Sau đó một luồng áp lực khó nói nên lời từ bốn phương tám hướng cuốn tới, gần như muốn đẩy anh ra khỏi đất trời này.
Trần Dương biến sắc, không hiểu tại sao lại như vậy.
Anh nắm chặt tay đánh một quyền về phía hư không.
“Bịch!”
Khoảng không như tấm gương bị đánh vỡ, không gian trước mắt bị đánh nứt ra.
Trần Dương đứng đó ngây người ra.
Đến không gian cũng bị anh phá vỡ, rốt cuộc hiện giờ anh mạnh đến nhường nào?
Đúng lúc anh đang ngây ra, một giọng nói mơ hồ vang lên trong lòng anh.
Nghe xong giọng nói này, sắc mặt Trần Dương trở nên nghiêm trọng.
Anh đã vượt khỏi giới hạn mà đất trời này có thể chứa nổi rồi sao?
Vì vậy anh phải phá vỡ hư không rời đi, nếu không thế giới sẽ bị anh hủy hoại.
Áp lực quanh người ngày càng lớn, không trung có thêm vô số vết nứt nhỏ, vô số linh khí bị hút vào hư không.
“Vậy tôi còn có thể trở lại không?”
Trần Dương hỏi.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh gật đầu: “Được, tôi sẽ rời đi”.
Anh đứng trên không đối mặt với đám người, điểm một cái, truyền toàn bộ cảm ngộ của lần này cho con trai cả Trần Tú, lại cách khoảng không điểm một cái với Tô Diệu, một luồng năng lượng vô cùng tinh thuần hóa thành một luồng ánh sáng xuyên vào người Tô Diệu.
Luồng năng lượng này có thể âm thầm cải thiện tư chất của Tô Diệu.
Một loạt hành động của anh khiến mọi người vô cùng khó hiểu, sau đó liền nghe thấy Trần Dương nói: “Tôi đã đột phá thành công, thế giới này đã không thể chứa được tôi nữa, phải phá vỡ hư không rời đi, hẹn gặp lại ở đại hội Luận Đạo 10 năm sau”.
Nói xong, Trần Dương hít sâu một hơi, tụ hội năng lượng toàn thân, vung một quyền lên, sức mạnh khủng khiếp phá vỡ hư không, hiện ra một lối đi.
Anh lưu luyến nhìn xuống dưới một cái, suy nghĩ khổng lồ trong chớp mắt quét qua một lượt, sau đó bước vào hư không một cách dứt khoát.
“Ông xã!”
“Con trai!”
“Bố!”
“Minh chủ…”
Mọi người gào lên trời, nhưng vết nứt trên trời đang dần khép lại, trước khi biến mất hoàn toàn còn vọng lại tiếng của Trần Dương: “10 năm nữa tái kiến giang hồ!”
Mây đen tản đi, lốc xoáy linh khí cũng dần biến mất, Trần Dương cứ thế phá vỡ hư không rời đi trước mặt mọi người.
Chấn động, đúng là chấn động vô cùng, đám người Cảnh Vô Địch quỳ dưới đất, ánh mắt vô cùng sùng bái.
Minh chủ đã phá vỡ hư không, 10 năm sau mới trở về. Chờ Minh chủ trở về sẽ lại mạnh đến nhường nào, khi nào bọn họ mới có thể sánh cùng Minh chủ đi thăm thú “Tiên giới?”
“Diệu Diệu…”
Diêu Nhân Nhân phát hiện ra sự bất thường của Tô Diệu, vội vàng gọi lớn, Lam Khê bước tới: “Mau, đỡ Diệu Diệu vào phòng đi”.
“Cả bên này nữa, mẹ chồng cũng…”
Mộc Thuyên dìu mẹ chồng đã đờ đẫn, lòng nóng như lửa đốt.
Các nữ quyến nhà họ Trần vô cùng đau lòng, lập tức trở nên hỗn loạn.
Trong mắt Trần Tú lóe lên ánh sáng, bố đã truyền toàn bộ những gì cả đời học được cho cậu, bao gồm cả cảm ngộ của cảnh giới Siêu Thoát.
Cậu vốn đã có thiên phú, mới độ tuổi vị thành niên mà đã là Tiên Thiên viên mãn, cho cậu thêm 10 năm thì kiểu gì cũng có thể đột phá Thiên Nhân Hóa Sinh.
Chờ 10 năm sau bố cậu trở về, cậu nhất định phải cho bố cậu một bất ngờ lớn.
“Anh, có phải bố… không về nữa không?”
Cậu em năm Trần Ninh mắt đỏ hoe nói.
“Không phải đâu, bố đã nói rồi, đại hội Luận Đạo 10 năm sau thì bố sẽ trở về”.
…
Ở thành Vô Úy, nước Dạ Lang, châu Bắc Lô, đại lục Thần Ma.
Hôm nay là ngày đấu võ tuyển rể của nhà họ Viên thành Vô Úy. Nhà họ Viên là gia tộc tu sĩ nổi danh thành Vô Úy, ai mà chẳng muốn làm con rể của nhà họ?
Tuy nghe đồn đại tiểu thư nhà họ Viên tướng mạo xấu xí, tính cách thô lỗ, mặt to như cái mâm, eo to như cái thùng, chân ngắn tay ngắn, nhưng ai quan tâm mấy chuyện đó chứ?
Nhà họ Viên có tiền có thế, chỉ thiếu mỗi một người thừa kế, tuy là ở rể, nhưng ai mà chẳng muốn bớt phấn đấu đi mấy chục năm?
Thế là lần đấu võ tuyển rể này có tới mấy ngàn người tham gia, mọi người đánh nhau ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng đến được trận chung kết.
Thích Uy là nhị thiếu gia nhà họ Thích thành Vô Úy, trời sinh đã có sức mạnh hơn người.
Hắn đã đứng trên sàn đấu đúng ba ngày, đánh bại mấy trăm cao thủ, cảnh giới Phản Phác trung kỳ như hắn cũng là cao thủ nổi danh ở thành Vô Úy.
Nhà họ Thích cũng là một gia tộc tu sĩ hạng nhất ở thành Vô Úy, theo mọi người thấy thì nhị thiếu gia nhà họ Thích cũng không cần hạ thấp thân phận đến đấu nhau.
Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là nhà họ Địch là gia tộc tu sĩ hạng nhất, nhưng cũng phái Địch Tuấn là cao thủ trẻ tuổi tuấn kiệt, cảnh giới Phản Phác sơ kỳ của gia tộc mình tham gia.
“Tiểu thư, đến trận chung kết rồi, tiểu thư nói xem cậu Thích thắng hay Địch cậu Địch thắng?”
Nha hoàn Ngọc Khiết đứng trên lầu 3 nhìn xuống.
“Bất kể ai thắng ai thua, chị đều không thể lấy bọn họ được”.
Cô gái vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói lành lạnh, tấm mạng che mặt màu trắng che đi khuôn mặt, khiến người ta không nhìn thấy rõ.
Cô ấy bước đến trước cửa sổ, nhìn qua lỗ hổng xuống sàn đấu, thấy Thích Uy và Địch Tuấn đứng trên sàn đấu thì trong lòng phiền muộn.
Hai người này đều là hạng ăn chơi đàng điếm trong thành Vô Úy, chẳng có bản lĩnh gì, tu vi cũng là nhờ lạm dụng thuốc mà có.
Viên Tuyết Phi biết tỏng bọn họ có ý đồ gì.
Nhưng bọn họ đã nhầm, thậm chí phụ thân cô ấy cũng đã nhầm, người đàn ông của cô ấy cho dù không phải anh hùng hào kiệt thì cũng phải là một nam tử hán có khí phách.
Đám ô hợp này thì cô ấy khinh.
Tại sao cô ấy phải tự bôi nhọ bản thân, tại sao phải khiến mọi người tưởng rằng đại tiểu thư nhà họ Viên là một cô gái xấu xí thô kệch? Đó là vì cô ấy không thích bị ruồi bọ vo ve xung quanh.
Sàn đấu phía dưới đã đến hồi cao trào, Thích Uy thở phì phò nhìn Địch Tuấn: “Anh Địch, hay là nể mặt huynh đệ, trận này anh rút lui đi, đỡ làm tổn thương tình cảm đôi bên”.
Địch Tuấn cười ha ha, thở hổn hển nói: “Thích Nhị, anh nằm mơ chắc? Tôi chắc chắn sẽ trở thành con rể nhà họ Viên!”
Những người đến tham gia cuộc đấu võ tuyển rể này đều là những võ giả có tu vi thấp kém, bởi vì những người có tu vi cao thâm sẽ không tự hạ thấp thân phận để ở rể.
Hai người này đều là hạng ăn hại trong gia tộc, ở trong gia tộc cũng chẳng được tích sự gì.
Vì vậy mới được gia tộc phái đến.
Chỉ cần có thể thừa kế nhà họ Viên thì chắc chắn sẽ là sự ủng hộ to lớn đối với gia tộc.
Đến lúc đó thì người đời chỉ có ngưỡng mộ bọn họ có tầm nhìn xa trông rộng thôi.
Nghe Địch Tuấn nói, Thích Uy sầm mặt xuống: “Nếu đã vậy thì phải cho anh thấy bản lĩnh thật của tôi vậy”.
Hắn run tay một cái, một chiếc chùy đồng nặng 50kg xuất hiện trong tay, là bảo khí thượng phẩm Lôi Kim Chùy.
“Mỗi anh có vũ khí còn tôi thì không chắc?”
Địch Tuấn hừ lạnh một tiếng, trong tay có thêm một thanh Quỷ Đầu Đao.
Linh khí hạ phẩm, Mãnh Hổ Đao.
Hắn cười lạnh lùng: “Thích Nhị, đừng trách tôi không nhắc trước anh, tôi đang nắm trong tay linh khí hạ phẩm đấy, đao kiếm không có mắt, bây giờ anh rút lui vẫn còn kịp!”
“Muốn đánh thì cứ đánh đi, đừng nhiều lời!”
Thích Uy cầm Lôi Kim Chùy xông đến, giơ hai chùy lên nện thẳng xuống.
“Ầm!”
Sàn đấu bị nện thành một cái hố lớn, còn Địch Tuấn đã tránh sang bên cạnh từ lâu.
“Mãnh Hổ Đao, mãnh hổ xuống núi!”
Trong Mãnh Hổ Đao phong ấn một con hổ trắng mắt xếch, vừa chém một đao ra, một con hổ trắng liền xuất hiện giữa không trung, gầm lớn một tiếng, vồ về phía Thích Uy.
“Hỏng rồi, tên khốn này vừa lên đã dùng sát chiêu, còn thả cả linh khí ra”.
Thích Uy vô cùng tức giận, thầm chửi gia tộc thật là keo kiệt, còn chẳng thèm đưa linh khí cho hắn.
Mọi người vây xem ở bên dưới cùng kêu lên kinh ngạc.
Con hổ trắng uy phong kia, cho dù chỉ là linh khí nhưng cũng khiến người ta phải sợ hãi.
“Gào!”
Thích Uy huy động sức mạnh toàn thân, dùng hết sức mình, liều mạng nện bay con hổ trắng đang vồ tới.
“Keng!”
Vừa đánh bay được con hổ trắng thì Địch Tuấn bổ tới, góc độ hiểm hóc, nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì đao này đã chém đứt tay hắn rồi.
“Đồ hèn hạ, ỷ vào vũ khí thì đâu phải hảo hán!”
“Ha ha, ai mà chẳng biết Thích Nhị có thần lực trời sinh, có bản lĩnh thì anh đừng dùng thần lực nữa!”
Địch Tuấn cười toe toét, chém xuống một cái, định chém đứt bàn tay Thích Uy.
Thích Uy nổi giận, nhưng vẫn phải lùi lại, vội vàng buông một chiếc Lôi Kim Chùy ra.
“Keng” một tiếng, Lôi Kim Chùy rơi xuống sàn đấu.
Lúc này Thích Uy tay không tấc sắt, đối mặt với Địch Tuấn không có bất cứ phần thắng nào.
“Rốt cuộc anh có nhận thua hay không?”
Địch Tuấn hét lên, bên cạnh còn có một con hổ trắng đang nhìn chằm chằm.
Thích Uy đỏ bừng mặt, khốn kiếp, thật là quá khốn kiếp.
“Tôi… tôi nhận thua!”
Hắn nói xong thì nhảy xuống khỏi sàn đấu, còn chẳng thèm cầm theo Lôi Kim Chùy.
Nhìn Thích Uy cụp đuôi rời đi, Địch Tuấn cười lớn: “Còn có ai thi đấu với tôi nữa không?”
Nhìn quanh một lượt, không ai dám ứng chiến.
Đó là linh khí đấy, Địch Tuấn có thêm linh khí thậm chí còn có thể thách thức cường giả Quy Chân sơ kỳ, bọn họ sao có thể đấu lại được?
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Viên bước lên đài, hét lên với đám người: “Còn ai lên thi đấu nữa không? Tôi đếm đến 10, nếu không còn ai ứng chiến thì cậu Địch sẽ giành chiến thắng!”
“1, 2,…, 7, 8, 9…”
Đúng lúc quản gia định hét lên con số cuối cùng thì một tiếng hét đột ngột vang lên: “A… người bên dưới mau tránh ra… không hãm lại được rồi!”
Mọi người nhìn trái lại nhìn phải, có thấy ai đâu.
Đúng lúc này có người nhìn lên trời, lập tức trợn to mắt: “Mọi người mau nhìn kìa, trên trời có người!”