Tôn Giả gầy khẽ cười, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngồi thiền.
Trần Dương sau khi trầm ngâm một lát, sắc mặt nghiêm trọng nói: “Được, tôi đồng ý với anh…”
“Tốt”, Tôn Giả gầy mở mắt, mỉm cười nhìn Trần Dương.
…
Lúc Trần Dương về đến thành phố Tây Xuyên đã là mười giờ sáng.
Đêm qua trên biển nổi gió to, sóng biển cao mấy mét suýt nữa thì đánh lật thuyền.
Vì vấn đề an toàn, bọn họ chỉ đành quay lại bến tàu Băng Hỏa Đảo, cùng Tôn Giả gầy hứng gió lạnh một đêm trên boong thuyền.
Ở trên biển điện thoại của Trần Dương không có tín hiệu, vừa lên bờ nó đã rung lên không ngừng.
Có mấy chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn, có của Từ Tiểu Nhu, Tư Mã Yến Như và Tô Diệu.
“Ông xã, anh đi đâu vậy?”
“Anh mau nghe điện thoại đi, xảy ra chuyện rồi…”
“Ông xã, anh mau đến đi, em ở bệnh viện Nhân Dân số 5…”
Nhìn thấy tin nhắn Tô Diệu gửi, Trần Dương lập tức sốt ruột, chặn một chiếc taxi ở bến tàu, chạy thẳng đến bệnh viện.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh của bệnh viện Nhân Dân số 5.
Đường Tĩnh nằm trên giường bệnh, lúc này trên đầu bà ta quấn một lớp băng dày.
Tô Diệu ngồi ở cạnh giường, dáng vẻ tâm sự nặng nề.
“Diệu Diệu, vẫn chưa liên lạc được với thằng vô dụng kia sao?”
“Mẹ, Trần Dương chắc chắn là có chuyện gì gấp…”
Không để Tô Diệu nói xong, Đường Tĩnh đã ngắt lời cô: “Được rồi, con đừng viện lý do cho thằng vô dụng đó nữa. Mẹ thấy nó chỉ mong mẹ chết cho nhanh thôi”.
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?”, Tô Diệu nghe mẹ mình nói xong, trong lòng cũng thầm sốt ruột, sao lâu vậy rồi mà Trần Dương còn chưa đến?
Nghĩ đến đây, cô bước đến cửa phòng bệnh, để xem anh đã đến chưa.
Kết quả vừa ra khỏi cửa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cô.
Người này không phải Trần Dương thì còn là ai?
Đúng lúc này, Trần Dương cũng nhìn thấy Tô Diệu, anh tỏ vẻ lo lắng chạy đến: “Em không sao chứ vợ? Sao lại đến bệnh viện thế?”
Dứt lời, anh kéo Tô Diệu lại, kiểm tra kĩ càng, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng anh cũng đến”, giây phút nhìn thấy Trần Dương, Tô Diệu cảm giác như tìm thấy chỗ dựa.
Cô ôm chầm lấy Trần Dương, nghẹn ngào nói: “Anh không biết lúc mẹ gọi cho em bảo bà xảy ra chuyện, em đã sợ đến mức nào đâu”.
Mẹ xảy ra chuyện rồi?
Trần Dương trong lòng ngạc nhiên, lập tức hỏi: “Thế mẹ đâu? Bà ấy đang ở đâu?”
Tô Diệu lau nước mắt ở khoé mi: “Mẹ… mẹ đang trong phòng bệnh”.
Hai tiếng trước, lúc Đường Tĩnh gọi cho cô bảo bà ta xảy ra chuyện, giờ phút đó cô cảm thấy trời như sắp sập xuống.
Nhất là bố cô vẫn đang ở nước ngoài, nếu mẹ có mệnh hệ gì thì cô không thể tưởng tượng nổi.
“Được, anh vào thăm mẹ”, Trần Dương hôn một cái lên trán cô, kéo tay cô bước vào phòng.
Vừa vào cửa, Trần Dương đã nhìn thấy Đường Tĩnh nằm trên giường bệnh.
“Mẹ không sao chứ?”, Trần Dương hỏi han đầy quan tâm.
“Hừ, vẫn chưa chết được”, Đường Tĩnh lạnh lùng đáp: “Diệu Diệu, bảo cậu ta cút ra ngoài, mẹ không muốn nhìn thấy cậu ta”.
“Mẹ…”, Tô Diệu bất đắc dĩ nhìn Đường Tĩnh.
“Mẹ không muốn nhìn thấy con thì con có thể đi, nhưng có một chuyện con muốn biết”, Trần Dương nói: “Là ai đánh mẹ ra nông nỗi này?”
Tuy Đường Tĩnh luôn ghét anh, nhưng dù gì bà ta cũng là mẹ của Tô Diệu, là mẹ vợ của anh.
Bà ta bị người ta đánh thế này, anh chắc chắn sẽ trả thù thay.
Anh vừa nói xong, sắc mặt Đường Tĩnh liền trở nên khó coi, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Lúc này, Tô Diệu ở bên cạnh cũng không nhịn được mở miệng hỏi: “Đúng đấy mẹ, là ai đánh mẹ ra nông nỗi này, con nhất định phải báo cảnh sát bắt hắn lại”.
Thật ra, sau khi biết Đường Tĩnh xảy ra chuyện, cô vẫn luôn rất hoảng loạn, chưa kịp hỏi bà ta.
Thấy Đường Tĩnh không nói gì, Tô Diệu hỏi: “Mẹ, có phải mấy người lần trước lại đến siết nợ không?”
“Không… không phải”, Đường Tĩnh vội vàng lắc đầu, sau đó nhìn với ánh mắt trốn tránh: “Diệu Diệu, mẹ đã làm một chuyện sai lầm, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tô Diệu ngây người: “Rốt cuộc là có chuyện gì ạ?”
Đường Tĩnh chột dạ: “Mẹ… mẹ thế chấp mất căn biệt thự của chúng ta rồi”.
Cái gì?
Thế chấp biệt thự? Thế chấp cho ai?
Nghe xong, Tô Diệu vô cùng tức giận. Cô bị thương nặng mới khỏi không được nổi nóng, bây giờ nghe nói Đường Tĩnh đã thế chấp biệt thự của nhà, lồng ngực bỗng trở nên đau nhói.
Cô đau đớn nhìn Đường Tĩnh: “Mẹ, tại sao? Tại sao mẹ lại làm vậy?”
Trần Dương vội vàng ôm lấy Tô Diệu: “Bà xã, em mau ngồi xuống đi”.
Vừa nói anh vừa truyền chân khí vào người cô.
“Con gái ngoan, con đừng tức giận, mẹ… mẹ cũng không muốn thế mà…”
Đường Tĩnh thở dài, mặt mày ủ dột kể lại.
Sau lần trước Đường Tĩnh đánh mạt chược thua ba triệu bị người ta siết nợ, trong nhà đã hết sạch tiền.
Điều này khiến Đường Tĩnh vô cùng khó chịu vì bà ta đã quen sống trong nhung lụa.
Bà ta muốn đi spa, muốn mua mỹ phẩm đắt tiền, túi xách hàng hiệu, cái gì cũng cần đến tiền.
Những ngày tháng thiếu thốn quả thực vô cùng khó chịu, Đường Tĩnh bắt đầu nghĩ làm sao để kiếm tiền.
Mấy ngày trước, một bạn học cấp ba tên Phan Cầm tìm được Đường Tĩnh, Phan Cầm là một người bán bảo hiểm.
Bà ta nói gần đây công ty bà ta ra mắt một sản phẩm quản lý tài chính mới, đầu tư mỗi ngày một trăm sẽ được một tệ hoa hồng, đầu tư một nghìn là được mười tệ, phần trăm hoa hồng mỗi ngày lên đến 1%.
Ba tháng là thu hồi vốn, phần trăm hoa hồng mỗi năm lại còn kinh khủng hơn, lên đến 360%.
Đầu tư càng nhiều thì hoa hồng cũng càng cao, hơn nữa còn được rút bất cứ lúc nào, nhưng chỉ được rút 10% tiền mặt, muốn rút hết thì phải chờ sau một năm.
Nghe thấy dự án này, Đường Tĩnh lập tức xiêu lòng.
Nhưng lúc đầu bà ta cũng không dám đầu tư nhiều, chỉ đầu tư hai mươi ngàn tệ trong tay, sau đó hàng ngày Phan Cầm đều chuyển cho bà ta hai trăm tệ qua wechat.
Đến ngày thứ ba, Đường Tĩnh không chịu được cám dỗ nữa, giấu Tô Diệu thế chấp cả biệt thự.
Tổng cộng bà ta đã thế chấp được hai mươi triệu, tiền lãi mỗi tháng phải trả cũng mất hai ba triệu.
Nhưng Đường Tĩnh không quan tâm, hoa hồng mỗi ngày của hai mươi triệu là hai trăm ngàn, một tháng là sáu triệu, lãi suất tuy cao nhưng lợi nhuận bà ta thu được còn cao hơn.
Hơn nữa bà ta cũng đã nghĩ kĩ, chờ dự án này ổn định, bà ta cũng sẽ không cho Tô Diệu livestream nữa, cứ yên tâm ở nhà hưởng phúc thôi.
Trong hai ngày sau khi Đường Tĩnh chuyển tiền cho Phan Cầm, ngày nào Phan Cầm cũng chuyển tiền cho bà ta đúng hẹn. Nhưng đến ngày thứ ba thì Phan Cầm không chuyển tiền đúng hẹn nữa.
Hỏi thì Phan Cầm bảo bởi vì công ty đầu tư thất bại, cả tiền lẫn hoa hồng của Đường Tĩnh đều mất sạch.
Đường Tĩnh lúc đó nóng ruột, to tiếng đòi Phan Cầm phải giải thích.
Nhưng Phan Cầm lạnh lùng buông một câu quản lý tài chính có rủi ro, đầu tư phải thận trọng, rồi cúp điện thoại.
Lúc này Đường Tĩnh mới biết là mình bị lừa.
Ngày hôm qua, không ít bạn học trước kia gọi điện cho Đường Tĩnh, nói bọn họ cũng bị Phan Cầm lừa.
Cả đám sau khi bàn bạc liền đến công ty bảo hiểm của Phan Cầm chặn bà ta.
Kết quả công ty bảo hiểm này cũng không phải công ty bảo hiểm đàng hoàng, giám đốc của bọn họ tên Chu Cương Cường, là dân anh chị, lúc đó đã gọi một đám người đến đánh bọn họ.
Bà ta còn may, nghe nói có người còn bị đánh gãy tay gãy chân.
Nói đến đây, Đường Tĩnh vừa tức tối vừa sợ hãi, còn có chút hối hận.
Sao bà ta lại ngu ngốc như vậy? Làm gì có gì tự dưng từ trên trời rơi xuống?
Bây giờ thì hay rồi, nhà đã bị thế chấp, tiền lãi hai ba triệu mỗi tháng sau này phải tính sao đây?
Đường Tĩnh bây giờ vốn đã khó chịu, nhìn thấy Trần Dương lại càng tức tối hơn: “Cậu còn đứng đây làm gì? Còn không mau cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu”.
Đồ vô dụng, chẳng được tích sự gì, biết vậy mấy ngày trước đã không cho cậu ta dọn về.
Bây giờ bà ta rất hối hận, chỉ mũi Trần Dương mắng: “Tôi nói cho cậu biết, cậu nhanh chóng quay về dọn hết đồ đi, tôi không muốn sống chung một nhà với đồ vô dụng như cậu”.
Bà ta đã tạo nghiệt gì mà có thằng con rể vô dụng thế này không biết?
Nhìn con rể nhà người ta không phải CEO thì cũng là quản lý cấp cao doanh nghiệp, còn đồ vô dụng này thì sao?
Ngày nào cũng ham ăn lười làm chơi game mobile, ăn cơm nhà bà ta, dùng đồ nhà bà ta, mọi áp lực đều dồn lên vai con gái bà ta, đâu giống một người đàn ông?
Trần Dương không nói gì, nói thật, hơn hai năm nay anh bị mắng đã quen rồi.
Anh hiểu tính của Đường Tĩnh hơn bất cứ ai, bà ta chính là kiểu người được nước thì lấn tới.
Thấy anh im lặng, Đường Tĩnh càng tức hơn: “Đồ không biết xấu hổ, nếu cậu có chút liêm sỉ thì cũng không còn mặt mũi mà đứng ở đây rồi. Tôi cũng không biết bố mẹ cậu dạy kiểu gì mà có loại người như cậu”.
Thấy Đường Tĩnh lôi cả bố mẹ mình vào, Trần Dương hơi biến sắc. Mắng anh thì được, nhưng mắng cả bố mẹ anh thì hơi quá đáng rồi đấy.
Thấy sắc mặt Trần Dương không tốt, Tô Diệu khẽ cắn môi, kéo anh một cái, thấp giọng nói: “Trần Dương, anh… anh đừng chấp mẹ em. Mẹ bây giờ đang tức giận, anh đừng giận nhé…”
Dứt lời, cô lại nói với Đường Tĩnh: “Mẹ, mẹ có thể đừng đổ hết trách nhiệm lên Trần Dương mỗi khi có lỗi không?”
Chuyện này thì liên quan quái gì đến Trần Dương?
Đường Tĩnh tức phát run, chỉ vào Tô Diệu nói: “Con đang trách mẹ sao? Con tưởng mẹ muốn như vậy sao? Nếu không phải muốn để con sống tốt hơn, mẹ cần gì làm như vậy? Nếu cậu ta có năng lực hơn chút thì mẹ phải vậy sao?”
Lúc này những người khác trong phòng bệnh cũng không nhịn được nhìn Trần Dương, từ lâu đã nghe nói nhà Đường Tĩnh có một thằng con ở rể, không ngờ lại là thật.
Không ít người không nhịn được cười trộm, thằng nhãi này cũng thật là vô dụng.
“Mẹ, mẹ có thể đừng gây sự vô lý nữa được không? Nếu không phải mẹ tin lời người khác, thì ra nông nỗi này sao?”, Tô Diệu không nhịn được nữa nói toẹt ra.
“Con… con mắng cả mẹ!”, Đường Tĩnh không dám tin nhìn Tô Diệu, lập tức nước mắt trào ra, bà ta nằm trên giường bệnh kêu trời gọi đất: “Trời ơi, tôi không sống nữa, tôi bị lừa chẳng phải vì cái nhà này sao? Chẳng phải vì muốn con sống tốt hơn sao? Hu hu…”
Đúng lúc này, không ít người trong phòng bệnh đều lên tiếng: “Sao cháu có thể trách mẹ cháu như vậy được? Bà ấy cũng vì tương lai của các cháu mới đặt cược một ván”.
“Phải đấy, các cô đều là bạn học của mẹ cháu, mẹ cháu thực sự yêu cháu lắm”.
“Đường Tĩnh, bà đừng khóc nữa, con bé còn nhỏ chưa hiểu chuyện, bà đừng đau lòng”.
“Phải đấy, bà còn đang bị thương đấy, đừng khóc nữa…”
“Cậu xem cậu làm con rể kiểu gì vậy? Không có chút trách nhiệm đàn ông gì cả”.
Mọi người trong phòng bệnh vừa chỉ trích Trần Dương vừa an ủi Đường Tĩnh, loạn cào cào hết cả lên, khiến Trần Dương nghe mà đầu muốn nổ tung.