Linh chi trăm năm, nhân sâm trăm năm, chân dương thảo trăm năm, các loại dược liệu vài chục năm đều bị Trần Dương bỏ qua.
Thật là đã, núi Thập Vạn đối với người khác là ác mộng, nhưng đối với Trần Dương thì lại là kho báu dùng mãi không cạn.
Linh dược cực phẩm tha hồ nhặt, hung thú cao cấp thoải mái giết, trong lúc không để ý, Trần Dương đã vào sâu mấy trăm dặm.
Trước giờ chưa từng có tu sĩ hay nhóm thợ săn nào vào đến tận đây, đối với bọn họ thì nơi này chẳng khác gì vùng đất cấm.
Linh khí dày đặc và hơi thở của các loài hung thú, mãnh thú, dã thú tràn ngập khu rừng, dưới đất côn trùng độc bò đầy, xương trắng chất đống, vô cùng đáng sợ.
Trần Dương cũng phải đi chậm dần lại, ở thế giới mình còn xa lạ thì cẩn thận một chút vẫn hơn.
Lo sợ gặp phải nguy hiểm, anh nhảy lên tán cây, bay trong khu rừng.
Đứng trên cây nhìn, rừng cây trải dài vô tận không có điểm dừng.
Đột nhiên phía trước truyền đến làn sóng linh khí, anh dùng suy nghĩ tinh thần quét qua, nhận được phản hồi là một loài nấm hình chiếc ô toàn thân đỏ như lửa.
Đây là… bảo dược cực phẩm 500 năm, nấm Thất Bảo La Tán.
Cao cấp hơn linh dược là bảo dược, cực kỳ quý giá.
Ví dụ như nấm Thất Bảo La Tán này có công hiệu lớn nhất là giúp dã thú đột phá.
Nếu hung thú mà dùng bảo dược này thì 100% sẽ đột phá lên Vương thú, nếu Vương thú dùng thì có thể sẽ thăng cấp lên Hoàng thú.
Nếu là tu sĩ loài người thì có thể tăng tuổi thọ thêm 50 năm.
Anh nhớ lại nội dung trong cuốn du ký, bảo dược bình thường đều có hung thú đi kèm, cây nấm Thất Bảo La Tán này hấp thụ một lượng lớn linh khí đất trời, giống như cá voi hút nước, rõ ràng đã sắp chín.
Trần Dương giấu hơi thở đi, sau đó phóng suy nghĩ tinh thần ra, đúng như dự đoán, anh phát hiện ra động tĩnh trên một cành cây.
Đó là một con rắn toàn thân màu nâu, to bằng cánh tay, lớp vảy màu xám, thoạt nhìn chẳng khác gì một cành thân cây.
Nếu không phải thỉnh thoảng nó thè lưỡi ra, lại thêm cặp mắt màu vàng kim, thì Trần Dương suýt nữa đã bị nó lừa rồi.
Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào cây nấm Thất Bảo La Tán, rõ ràng là đang chờ cây nấm chín.
Đây là… nham xà, nó có 4 chân, hơn nữa trên đầu còn có một chiếc sừng nhỏ.
Mẹ kiếp, đây là nham xà cấp Vương thú, sắp tiến hóa lên giao long, đến lúc đó nó sẽ là Hoàng thú.
Mặc dù anh thuộc cảnh giới Nguyên Thần, nhưng đối mặt với yêu thú cấp Hoàng thú thì cũng khó nhằn.
Hơn nữa nó còn có kịch độc, bị nó cắn một cái thì thần tiên cũng khó cứu.
Đã từng có cường giả cảnh giới Ngưng Đan bị nham xà cắn phải, chỉ trong nửa khắc đã biến thành một vũng máu.
Chất kịch độc của nham xà vô cùng đáng sợ.
Anh ở trong khu rừng rậm rạp, cũng may cách nó khá xa nên chưa bị nó phát hiện ra.
Đúng lúc này, một sinh vật thân dài mấy mét, phần lưng màu xám, có 4 chân lảo đảo bước tới.
Da lông của nó rũ rượi thô ráp, phần đầu bạnh ra, mắt rất nhỏ, không nhìn thấy tai, mũi bè ra, cơ thể to lớn, nhìn có vẻ vô cùng buồn cười.
Nhưng nó vừa xuất hiện, con nham xà đang ẩn mình trên cây liền co người lại như gặp kẻ địch, trong đôi mắt lạnh lẽo tràn ngập giận dữ và hoảng sợ.
Trần Dương ngây ra, đây… chẳng phải là lửng mật sao?
Thế giới này cũng có lửng mật á?
Con lửng mật ở dưới hình như cảm nhận được sự tồn tại của nham xà, hắt hơi một cái, trong mắt lộ vẻ khinh khỉnh, nhe răng với con nham xà.
Mẹ kiếp, lại là một con yêu thú cấp Vương thú, thảo nào không sợ nham xà.
Lửng mật là khắc tinh của loài rắn, da thô thịt dày, trời không sợ đất không sợ, còn mang kháng thể chống lại nọc độc rắn, thảo nào nham xà lại sợ nó đến thế.
Nấm Thất Bảo La Tán đã sắp chín, nham xà tranh giành được với lửng mật chắc?
Dã thú muốn tiến hóa thì khó hơn loài người rất rất nhiều, nếu bỏ qua cơ hội lần này thì nham xà rất có khả năng không còn cơ hội hóa thành giao long nữa.
Vậy nên Trần Dương dự đoán giữa chúng kiểu gì cũng có một trận đấu, hoặc là lửng mật thắng, hoặc là nham xà thắng.
Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, Trần Dương mỉm cười.
“Xì xì!”
Nham xà không ngừng thè lưỡi, phát ra tín hiệu cảnh báo với lửng mật.
Nhưng lửng mật không hề sợ nó, còn đi ngày càng nhanh, bước chân còn phát ra tiếng gió, há miệng phả ra một luồng khói đen.
Nó ra tay trước để trấn áp, khói đen vừa có thể mê hoặc tâm trí con người vừa có thể che giấu cơ thể của nó. Mặc dù loài rắn dựa vào cảm ứng nhiệt thì cũng bị luồng khói đen này che mắt.
Yêu thú cấp Vương thú thì trí tuệ không kém gì người trưởng thành, bọn chúng cũng rất giảo hoạt, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đứng im chờ đối thủ ra tay trước.
“Vèo!”
Con nham xà ở trên cây bay ra như một mũi tên rời cung, cơ thể trong không trung đột nhiên to lên gấp mấy chục lần, kích thước nhanh chóng từ một cánh tay biến thành một cái thùng nước, cơ thể cũng dài ra mấy chục mét.
Nó quét cái đuôi khổng lồ một cái, một luồng lốc xoáy thổi tan khói đen.
“Xì xì!”
Một con thú lớn toàn thân đen sì, lớp lông phát sáng vồ tới.
Móng vuốt của nó cực kỳ sắc nhọn, cái vuốt nào cũng sắc bén hơn cả Thích Tần của Trần Dương.
Nhất là chiếc răng nanh của nó, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trong đôi mắt nhỏ tí tràn đầy hung dữ, móng vuốt sắc nhọn muốn cắm vào lớp vảy của nham xà, tia lửa tung tóe.
Lớp vảy của nham xà vô cùng cứng rắn, được hấp thụ thổ khí lại càng bất khả chiến bại.
Cơ thể nó quấn quanh người lửng mật, siết chặt, muốn siết chết lửng mật.
Lửng mật gầm lên một tiếng, vuốt sắc biến thành màu vàng.
“Keng” một tiếng, vuốt sắc xuyên qua lớp vảy kiên cố, đâm vào trong thịt.
“Xì!”
Nham xà bị đau, máu tươi phun từ vết thương ra.
Nhưng như vậy lại càng kích thích sự hung dữ của nó, cơ thể nó siết chặt, một lượng lớn thổ khí hội tụ trong miệng nó.
Sau đó, một chùm tia sáng màu xám bắn từ trong miệng nó ra như đạn pháo.
Trúng thẳng lửng mật.
Lửng mật kêu lên thảm thiết, cơ thể bị chùm tia sáng xuyên qua.
Xì!
Đòn tấn công này đúng là mạnh mẽ!
Trần Dương ở bên cạnh xem say sưa, thật ra anh vẫn chưa ra tay hết sức, không biết thực lực thực sự của anh hiện giờ thế nào. Nếu anh đối đầu với nham xà hoặc lửng mật thì liệu có thể thắng được hay không.
Anh nghĩ một lát, chắc là có thể đấy nhỉ.
Không nói đến sức mạnh thân xác của anh, chỉ với sức mạnh tinh thần hẳn cũng có thể phá tan suy nghĩ linh hồn của chúng, khiến chúng trở thành một cái xác không có linh hồn.
Có cơ hội thì phải thử mới được.
Trần Dương nghĩ một lát rồi tập trung quan sát trận đấu.
Hai con thú quấn vào nhau, làm gãy vô số cây cối, nhưng vẫn không mảy may làm tổn thương đến nấm Thất Bảo La Tán.
Bọn chúng đều đến vì nấm Thất Bảo La Tán, mục đích là để phá vỡ xiềng xích, tiến hóa lên Hoàng thú.
Đến lúc đó, bọn chúng có thể đánh thức mạch tổ, trở thành yêu thật sự.
Sau khi bị nham xà đánh bị thương, lửng mật cũng phát điên, gầm lên một tiếng, cơ thể nó bắt đầu xuất hiện những đường vân màu vàng phức tạp, vô số luồng khí vàng rực cuốn từ mọi nơi tới, nhuộm nó thành màu vàng.
Mỗi cú đánh của nó đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, chỉ một lúc sau, lớp vảy trên người nham xà đã bị nó cào xé, máu tươi đầm đìa.
Nham xà phát ra tiếng cầu xin, nhưng lửng mật không có ý tha, há miệng cắn đúng chỗ hiểm của nham xà.
“Cạch cạch cạch!”
Rồng có vảy ngược thì rắn cũng có.
Lớp vảy ngược này có thể nói là chỗ cứng rắn nhất cả người nham xà, nhưng bây giờ lại bị lửng mật cắn nát một cách dễ dàng.
Hàm răng sắc nhọn của nó ghim sâu vào trong thịt, cắn rách gan rắn.
“Xì xì…”
Trong mắt nham xà lóe lên một tia tuyệt vọng, nó biết mình không sống nổi nữa, bèn dùng sức lực toàn thân, quấn chặt lửng mật, trong răng độc tiết ra một giọt chất lỏng màu đen đậm đặc.
Đó chính là nọc độc trí mạng nhất của nham xà.
Nọc độc thấm vào vết thương của lửng mật, lan khắp toàn thân.
“Xèo xèo xèo…”
Chỗ vết thương bốc lên một luồng khói đen hôi tanh, đây là do thịt của lửng mật bị chất độc của nham xà làm cho thối rữa.
Hai con thú giằng co nhau rất lâu, cuối cùng ánh sáng vàng trong mắt nham xà tắt lịm, ngoẹo đầu sang một bên, cơ thể dần thu nhỏ lại, trở về hình dạng vốn có.
Lửng mật thở phì phò, lè lưỡi ra, cơ thể cũng thu nhỏ lại.
Nó không ngờ con nham xà này lại khó chơi đến thế, nếu không nhờ sức mạnh trời sinh của nó thì e là đã chết từ lâu rồi.
Nó giơ vuốt sắc lên, móc gan của nham xà ra, bỏ vào miệng nuốt xuống.
Nhưng nọc rắn quá lợi hại, nó nuốt gan rắn xong thì gục xuống bên cạnh nham xà, hai mắt nhắm chặt, cũng không biết là sống hay chết.
Trần Dương mỉm cười, bay thẳng qua đó.
Linh khí xung quanh đều hội tụ lại, cây nấm Thất Bảo La Tán ngày càng đỏ rực, tỏa ra mùi thơm ngây ngất.
Nó sắp chín rồi, Trần Dương yên lặng chờ ở bên cạnh, hơi thở tỏa ra từ người hai con yêu thú, khiến hung thú, mãnh thú trong phạm vi nghìn mét vuông không dám lại gần.
Vậy nên anh cũng không cần lo lắng gì cả.
Chờ đúng lúc linh khí trời đất dồi dào nhất, Trần Dương vội vàng lấy hộp ngọc ra, trước kia anh mua dược liệu ở Thất Bảo Trai, Vương chưởng quầy đã tặng anh rất nhiều.
Đây đều là những linh ngọc bình thường, dùng để chứa dược liệu thì quá thích hợp.
Anh đào cả gốc của nấm Thất Bảo La Tán lên, cẩn thận đặt vào trong hộp, sau đó cất vào nhẫn trữ đồ.
Trần Dương lại bước tới bên cạnh con nham xà, nham xà đã chết, yêu thú cấp Vương thú thì toàn thân đều là bảo vật, hung thú còn xa mới sánh bằng.
Anh phất tay một cái, thu cả người con nham xà vào trong nhẫn trữ đồ.
Sau đó anh lại nhìn con lửng mật, nhưng nó vẫn nằm im bất động trên mặt đất.
Lẽ nào bên trong nhẫn trữ đồ không còn chỗ trống nữa?
Trần Dương nghĩ một lát, lấy một phần da mãnh thú thu hoạch được trước đó ra, trong đầu lóe lên suy nghĩ, nhưng lửng mật vẫn nằm im bất động ở đó.
Ánh mắt Trần Dương có vẻ khó hiểu, anh đã chắc chắn trong nhẫn trữ đồ đủ chỗ trống rồi mà.
Nếu không thu vào được thì chỉ có một khả năng, đó là nó vẫn chưa chết!