Tô Lâm tức giận.
“Tô bá phụ, đây chỉ là suy đoán của riêng cháu”.
Mặt Triệu Sơ Nghị vẫn thản nhiên: “Cháu đợi Tô Vân đã 10 nghìn năm rồi, cũng đã tận tình tận nghĩa rồi, dù Tô Vân đi tìm Tô Diệu hay là bị bắt cóc thì cũng không còn quan trọng nữa”.
“Con muốn hủy hôn à?”
Tô Lâm càng lúc càng giận: “Rốt cuộc đây là ý của con hay là ý của nhà họ Triệu?”
“Ý của cháu cũng là ý của nhà họ Triệu”.
Triệu Sơ Nghị cười, lấy hôn thư năm xưa hai nhà đã định ra: “Đây là hôn thư, cháu trả lại cho nhà họ Tô. Tuy hai nhà Triệu – Tô chúng ta không thể kết thông gia nhưng vẫn là đồng minh thân thiết nhất”.
Triệu vực cũng là giới vực rất mạnh, không hề yếu hơn Tô vực, thậm chí còn mạnh hơn 2 phần.
Triệu Sơ Nghị này cũng là con trai trưởng của Vương giả cảnh giới Vô Hạn của Triệu vực.
Triệu Thị không có ai tới mà chỉ để mình Triệu Sơ Nghị tới, đây chính là sỉ nhục.
Hơn nữa lại còn bị đằng trai hủy hôn.
Nhưng Tô Lâm không có tư cách để chất vấn, vì đúng là Tô Vân đã mất tích 10 nghìn năm, chẳng ai biết cô ta đã bị bắt cóc tới đâu rồi.
Thế giới Hỗn Độn vô tận, 10 nghìn năm ở đây, hạ giới đã qua hàng tỉ năm rồi, chưa bàn đến chuyện còn sống hay đã chết.
Nếu chưa chết thì đã sớm con đàn cháu đống rồi.
“Hừ!”
Tô Lâm nhận lấy hôn thư rồi quay người bỏ đi.
Không phải ông ta không muốn chửi, mà vì ông ta không thể!
Nếu bây giờ ông ta đắc tội với đồng minh thì chẳng có lợi ích gì hết.
Mọi người đều đang nhắm vào Đế vị, có đồng minh là chuyện cực kỳ quan trọng.
Triệu Sơ Nghị cung kính vái Tô Lâm một cái rồi quay người rời đi.
Không còn quan hệ liên hôn, nếu nhà họ Tô cần bọn họ giúp đỡ thì phải bỏ ra nhiều đấy.
…
Tại vùng Hỗn Độn niết bàn, nỗ lực thêm 10 nghìn năm, Trần Dương thu thập được 1 triệu thần thông công pháp của thế giới Hỗn Độn, không ngừng bổ sung cho nền tảng của mình.
Hàng triệu thế giới Hỗn Độn, cho dù số lượng truyền thừa còn sót lại ít ỏi thì nhân với hàng triệu thế giới cũng là một con số đáng kể.
Nguyên Dương và nhiều phân thân phát huy hết công lực.
10 triệu năm trong kết giới Thời Quang bằng 100 năm ở ngoại giới, Trần Dương mở mắt ra.
Đôi mắt thâm thúy kia dường như có thể nhìn thấu thế giới!
“Vũ trụ thứ cấp mới tăng trưởng được một nửa à? Bây giờ đã vượt qua vũ trụ chủ bình thường rồi, đạo vũ trụ của mình hình như không giống với người khác thì phải!”
Trần Dương hóa những thần thông đạo pháp mình lĩnh ngộ được vào từng viên tinh thạch truyền thừa rồi đưa chúng vào trong các vũ trụ.
Tăng cường nền tảng cho các vũ trụ!
Linh khí âm dương ngũ hành dày đặc hóa thành khí Hỗn Độn, liên kết các vũ trụ với nhau, hình thành vách ngăn giữa 2 bên vũ trụ, bắt đầu diễn hóa Hỗn Độn.
“Càng lúc càng giống vùng Hỗn Độn của mình rồi”.
Trần Dương cười, nhưng nâng cao thực lực giai đoạn sau này quá khó. Anh tu luyện hơn 10 nghìn năm ở vùng Hỗn Độn niết bàn mà mới chỉ nâng tu vi lên được Hỗn Độn trung kỳ.
Quả nhiên, càng về sau càng khó nâng tu vi.
Trần Dương còn cần nhiều tài nguyên hơn, thế nên Trần Dương bắt đầu chế tạo phân thân với số lượng lớn, tu vi yếu chút cũng không sao, làm bia đỡ đạn cũng được mà.
Dùng bia đỡ đạn cũng có thể đè chết những oán linh Hỗn Độn kia.
Đương nhiên, ngoài oán linh Hỗn Độn ra thì còn có đủ loại yêu dị niết bàn.
“Nền tảng vẫn chưa đủ, tiếp tục thôi diễn nâng cao!”
Trần Dương còn một hóa thân vẫn luôn ở vùng Hỗn Độn của mình, chính là để đề phòng bất trắc.
20 nghìn năm, 30 nghìn năm, 40 nghìn năm… nháy mắt đã qua 100 nghìn năm!
Cõi niết bàn không có khái niệm thời gian, thế nên Trần Dương chỉ đành tham chiếu với dòng chảy thời gian ở vũ trụ bên trong cơ thể mình.
Nền tảng của 80 triệu thế giới Hỗn Độn, nền tảng của Trần Dương đã không thể tăng thêm nữa rồi.
Tu vi cũng bất giác tăng lên Hỗn Độn hậu kỳ!
Mấy năm nay, Hỗn Nguyên Kiếm cũng đã ăn no, thăng cấp từ thần khí Hỗn Độn lên thần khí chúa tể đỉnh cấp.
Bảo bối cũng thu hoạch hết đợt này đến đợt khác.
Cuối cùng Trần Dương thấy chán quá rồi, luyện hóa Hỗn Độn luôn. Thế nên anh lại luyện một Hỗn Nguyên Đỉnh mới, Hậu Thiên phản Tiên Thiên!
Hỗn Nguyên Đỉnh này mạnh hơn cái đỉnh lớn của Cô Tô nhiều.
Anh đưa hết những thế giới Hỗn Độn chưa hoàn toàn bị hủy diệt vào trong Hỗn Nguyên Đỉnh, luyện hóa tạp chất thành căn nguyên Hỗn Độn thuần túy nhất.
Hỗn Nguyên Đỉnh hoạt động suốt hàng tỉ năm, phẩm chất của nó cũng được nâng cao dần dần.
“Nuốt số căn nguyên này chắc có thể đạt đỉnh của vũ trụ thứ cấp rồi nhỉ?
Trần Dương mở Hỗn Nguyên Đỉnh ra, hàng tỉ căn nguyên Hỗn Độn bung ra thật nhanh muốn thoát đi.
“Muốn chạy sao? Đừng mơ!”
Bàn tay lớn của anh tóm lấy căn nguyên rồi cho vô miệng nuốt xuống.
Ầm ầm ầm!
Số lượng tinh vực mà vũ trụ trong cơ thể có thể dung nạp đã vượt quá 10 tỉ, đã đạt đến cực hạn của vũ trụ chủ bình thường rồi, nhưng bây giờ chúng nó vẫn còn đang tăng trưởng cực nhanh!
Hàng tỉ Đại Thiên Tôn đang phát triển hướng đến bán Hỗn Độn, khiến Trần Dương có bước tiến cực lớn.
Vô tình số đại đạo tích lũy được đã lên đến 1 tỉ.
Trần Dương bắt đầu ngưng luyện đại đạo.
Gom hết những phân nhánh đại đạo dung luyện thành một đạo, đây cũng là một công việc cần thời gian lâu dài.
Đại đạo chỉ cần chất lượng chứ không cần số lượng, dung luyện đại đạo có thể nâng cao uy lực của đại đạo chủ.
Không biết đã qua bao lâu, vũ trụ trong cơ thể đã ngừng lớn thêm.
Đã đạt được giới hạn của vũ trụ thứ cấp rồi à?”
“Đột phát viên mãn!”
Sức mạnh thế giới gột rửa thân xác Trần Dương hết lần này đến lần khác.
Tế bào trong cơ thể nhanh chóng nâng cấp, đột phá khỏi cảnh giới bán Hỗn Độn, chính thức bước lên cảnh giới Hỗn Độn!
60 nghìn tỉ tế bào cảnh giới Hỗn Độn liên kết lại với nhau sẽ tạo ra sức mạnh như thế nào, Trần Dương không dám nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ mạnh hơn cả cảnh giới Hỗn Độn.
Nói không chừng còn có thể sánh ngang cảnh giới Vô Hạn.
Suy nghĩ dương thần càng mạnh mẽ hơn, mỗi một tia suy nghĩ có thể so với Hỗn Độn viên mãn!
Vũ trụ âm dương ngũ hành cũng đang mở rộng ra vô hạn, tốc độ diễn hóa nhanh cực kỳ.
“Đến lúc phải ra ngoài rồi!”
Những năm nay, Trần Dương đã tích góp được lượng tài nguyên dồi dào!
Tuy anh rất muốn đột phá lên cảnh giới Vô Hạn ở đây, nhưng có trời mới biết cần bao lâu nữa anh mới đột phá được.
Anh đã ở trong vùng Hỗn Độn niết bàn mấy trăm nghìn năm, trong kết giới Thời Quang thì càng kinh khủng hơn, áng chừng cũng phải hơn 1 triệu kỷ nguyên.
Những Đại Thiên Tôn ở vũ trụ trong cơ thể rồng rắn nối đuôi đợi đột phá Hỗn Độn.
May là Hỗn Độn trong cơ thể đủ lớn, đủ để bọn họ dùng.
Hàng tỉ thế giới Hỗn Độn nuôi dưỡng một mình anh, thiên tài địa bảo vô cùng phong phú.
“Ma Dương, tìm được đường ra chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa, cõi niết bàn quá lớn, có lẽ tiền thân năm xưa sợ bị phát hiện nên đã chạy trốn rất xa!”
Ma Dương cười khổ: “Hay là cứ vừa tu luyện vừa tìm đường ra đi!”
Trần Dương thở dài: “Cũng chỉ còn cách đó!”
Vùng rộng lớn thế này, chưa biết đến bao giờ mới tìm được đường ra!
Nhưng cũng vừa hay, thời gian này có thể kiểm nghiệm thực lực của mình.
Thực lực của đám oán linh này cực kỳ mạnh mẽ, là đối thủ tập luyện cực tốt.
“80 tỉ dặm về phía trước, có một oán linh Hỗn Độn cảnh giới Vô Hạn, ngoài 500 tỉ dặm có một quái dị chiếm cứ hàng triệu thế giới Hỗn Độn”.
Ma Dương chia sẻ những tin tức mình đã ghi chép lại, la bàn định giới là thứ đồ tốt, gần đây Trần Dương còn phát hiện bảo bối này còn có tính năng siêu việt là “Định vị truyền tống”!
Chỉ cần là tuyến đường nó đã ghi lại thì nó có thể truyền tống bạn đến đó, đỡ thời gian với công sức biết bao!
“Sao trước đây không biết nó siêu đến thế nhỉ!”
“Haiz, trước đây cứ xem nó là máy ghi chép dẫn đường mãi!”
Tìm thấy con đường đó, một giây sau, thân hình Trần Dương chuyển động, thế là đã đến nơi cách đó 80 tỉ dặm rồi!
Anh nhìn thấy một oán linh Hỗn Độn có 8 cái xúc tu như bạch tuộc, trên mỗi xúc tu của nó đều treo hàng chục nghìn thế giới Hỗn Độn.
Những thế giới Hỗn Độn này là đồ ăn của nó.
Oán linh Hỗn Độn không phải là vật sống, thậm chí không có sinh mạng, bọn chúng là hợp thể của oán khí.
“Thử sức mạnh thân xác trước đã!”
Trần Dương thu chặt nắm đấm: “Đẳng thứ nhất!”
10 nghìn tỉ tế bào liên kết, sức mạnh của 10 nghìn tỉ Hỗn Độn sơ kỳ tuôn ra.
Ầm!
Chỉ một quyền, con bạch tuộc oán linh Hỗn Độn kia đã bị nổ mất nửa bên cơ thể.
“Ôi, hình như hơi mạnh đấy!”
Dứt lời, con bạch tuộc kia lại trở về nguyên hình dạng ban đầu.
“Sức mạnh sinh mạng cũng ghê đấy!”
“Đẳng thứ 2!”
Anh vung quyền thứ 2 ra!
Con bạch tuộc bị đánh nổ tung, kéo theo những thế giới Hỗn Độn kia đều bị hủy diệt trong nháy mắt.
Lý thuyết nói rằng cường giả Hỗn Độn sơ kỳ có thể hủy diệt Hỗn Độn, còn một quyền của Trần Dương bằng với 20 nghìn tỉ cường giả Hỗn Độn ra tay, sức mạnh này thật sự không có giới hạn.
Thế này là…
Cảnh giới Vô Hạn?
Trần Dương cảm giác mình còn chưa vận lực thì đối phương đã quỳ xuống rồi!
“Không đúng, tuy đám oán linh Hỗn Độn này rất mạnh nhưng hành động chậm chạp, hơn nữa ý chí chiến đấu cũng rất yếu, chỉ có một cách thức đột phá cảnh giới là cắn nuốt!”
“Hơn nữa còn không có ý thức của bản thân, đần độn vô tri, suy nghĩ của vô số sinh linh trong thế giới Hỗn Độn pha tạp vào nhau, không thể nào hình thành ý chí riêng!”
“Nếu như những oán linh Hỗn Độn này có thể hình thành ý chí riêng thì quả thực đáng sợ!”
“Nhưng cho dù là vậy, thì người thường cũng không thể vào được, còn có thế giới sụp đổ hình thành từ những vụ nổ do Hỗn Độn niết bàn sụp đổ gây ra, đa số hóa thân của mình đều chết ở đó!”
Những năm qua, nếu không nhờ những phân thân của Trần Dương làm bia đỡ đạn, thăm dò hết lượng lớn những lần nguy hiểm, sau đó dùng la bàn định giới ghi chép lại thì anh đã không thể thuận lợi đến mức này.
“Xem ra muốn ra ngoài trong thời gian ngắn là không thể, vẫn phải vừa đốc thúc vừa tu luyện thôi”.
Trần Dương thở dài, lấy ra mấy trăm nghìn căn nguyên Hỗn Độn, thổi một hơi hóa thành phân thân.
“Mạnh lắm, dù là Hỗn Độn sơ kỳ chỉ phát huy được nửa thực lực của mình thì cũng đã là bia đỡ đạn cao cấp rồi!”
“Tiếp tục dò đường!”
“Vâng, bản tôn!”
Các phân thân chia nhau bay về 4 hướng.
Cứ như vậy, Trần Dương bảo Ma Dương dẫn hóa thân với phân thân thẳng tiến về phía trước, còn anh thì vừa tu luyện vừa lấy oán linh cao cấp ra để tập luyện, thích ứng với sức mạnh của mình.
100 nghìn năm, 200 nghìn năm… 800 nghìn năm… tròn 1 triệu năm, Trần Dương đã hành tẩu trong vùng Hỗn Độn niết bàn tròn 1 triệu năm.
Anh muốn phát điên.
Nơi xa xôi thế này, có ma mới vào đây!
Trần Dương xoa thái dương, thế này có được xem là tự đào hố chôn mình không?
Vũ trụ trong cơ thể đã thăng cấp lên vũ trụ chủ, mượn sức mạnh thế giới đột phá, Trần Dương cũng đột phá lên cảnh giới Vô Hạn.
1 tỉ đại đạo cũng ngưng luyện lại còn 100 nghìn đại đạo.
Một suy nghĩ đã có thể sánh với cảnh giới bán Vô Hạn, mỗi tế bào cũng thăng cấp lến cảnh giới Hỗn Độn hậu kỳ!
Hết cách thôi, anh đã tiêu hao nhiều căn nguyên Hỗn Độn đến vậy mà!
Đến bây giờ, dường như 1 căn nguyên Hỗn Độn chỉ có thể tẩy rửa được 5 đến 10 tế bào, thật sự là đếm không xuể số lượng căn nguyên Hỗn Độn cần dùng.
Anh cảm thấy mình mà còn không tìm được đường ra thì anh sẽ điên mất.
Cảm giác cô độc này thật sự sẽ ép người ta đến điên loạn!
Không phải cô độc 1, 2 năm, mà là cô độc cả triệu, chục triệu, hàng tỉ năm đó!
Cho dù trong cơ thể có mấy trăm nghìn Đại Thiên Tôn đột phá lên Hỗn Độn thì anh cũng không thấy vui nữa.
Cho dù trong cơ thể có nhiều thêm mấy trăm nghìn vũ trụ, mang lại biên độ tăng trưởng vô hạn cho anh thì anh cũng khó mà thấy kích động.
Tu luyện đến sau cùng lại mang đến cho Trần Dương sự chai sạn đến vô tận!
Sự chai sạn này lan tràn từ bên trong ra khiến anh cảm thấy mệt mỏi!
Cảnh giới Vô Hạn thì đã sao, không thoát ra được nấm mộ Hỗn Độn này thì anh chỉ là một cái bị thịt có sinh mạnh mà thôi!
“Tìm được rồi, cuối cùng cũng tìm được đường ra rồi!”
Ma Dương truyền tin tới.
“Gì cơ?”
Trần Dương mừng như điên, nhún một bước vượt qua cả tỉ dặm, đến bên cạnh Ma Dương.
“Nhìn đi, chỗ này có kết giới!”
Ma Dương đưa tay ra sờ, không gian gợn sóng!