Vừa ngủ không bao lâu, anh đã nghe thấy tiếng của mẹ vợ.
“Trần Dương, mau dậy đưa Tô Diệu đi làm.”
Trần Dương mơ mơ màng màng, vẫn tưởng mình đang nằm mơ liền trở mình ngủ tiếp.
Vừa lúc đó, cửa phòng mở ra, Đường Tĩnh đi tới, không nhịn được đá anh một cái.
“Cậu điếc à? Không nghe thấy tôi nói gì sao?” Đường Tĩnh hai tay ôm ngực, từ trên cao nhìn xuống, nói.
Đường Tĩnh đã hơn bốn mươi tuổi nhưng chăm chút rất tốt, nhìn chỉ như hơn ba mươi, cả người ngập tràn phong thái của người phụ nữ trưởng thành.
Trần Dương cảm thấy lưng đau rát, mơ màng đứng dậy khỏi sàn nhà, thấy mẹ vợ không vui nhìn mình thì ngẩn ra.
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây sao? Kết hôn hơn hai năm rồi, trước giờ mình chưa bao giờ ra ngoài cùng Tô Diệu cả, đơn giản là vì cô sợ bị mất mặt, vậy mà hôm nay lại muốn mình đưa đi làm?
Lúc này, Tô Diệu mặc đồ công sở cũng bước vào, vội vàng nói: “Anh có bị điếc không đấy, bảo anh đưa tôi đi làm, anh không bằng lòng đúng không?”
Trần Dương nghe vậy thì gật đầu như giã tỏi, vội nói: “Bằng lòng, bằng lòng!”
Dạo này vì vấn đề kéo nhà đầu tư, Tô Diệu đã nhẫn nhịn cả một bụng lửa rồi, vì sai lầm của cô mà tiền vốn của công ty tài chính bị thiếu hụt, phải đối mặt với chuyện đóng cửa.
Hôm nay họp đại hội cổ đông khẩn cấp, với tư cách là chủ tịch công ty, cô nhất định phải có mặt.
Nhưng đến sáng, cô mới nhớ ra Lý Mật đã lái xe của mình đi rồi.
Vô cùng bất đắc dĩ, cô mới bảo Trần Dương đưa đi.
Trần Dương thay quần áo xong, cưỡi con xe điện của mình chở Tô Diệu đến công ty.
. . .
“Anh đi nhanh hơn một chút được không, nếu hôm nay đến muộn thì anh chuẩn bị cút khỏi nhà tôi đi.” Tô Diệu thấy hết chiếc xe này đến chiếc xe khác vượt lên trước, không nhịn được nói.
Cô vừa dứt lời liền cảm thấy cơ thể mất trọng lượng, ngã mạnh về phía sau.
Tốc độ của chiếc xe tăng lên không chỉ gấp đôi, tay chân luống cuống, Tô Diệu vô thức ôm lấy hông của Trần Dương.
Trần Dương khẽ run lên, kết hôn hơn hai năm, hình như đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân mật. Bất ngờ chưa từng có khiến cảm xúc của anh dâng trào như hít phải thuốc lắc.
Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa công ty.
Tô Diệu nhìn đồng hồ, thở phào nhẹ nhõm, vẫn chưa muộn.
Đang chuẩn bị xuống xe vào công ty, một chiếc BMW X5 dừng lại cạnh chiếc xe điện nhỏ, một người đàn ông mặc âu phục bước xuống.
Ngụy Minh Đông chỉnh lại bộ âu phục, đi tới trước mặt Tô Diệu, chỉ vào Trần Dương nói: “Diệu Diệu, anh ta ai vậy?”
Tô Diệu bước xuống khỏi xe điện, nói khẽ: “Anh ta là Trần Dương.”
“À, thì ra anh ta chính là thằng chồng phế vật của em.” Ngụy Minh Đông nhìn Trần Dương với vẻ khinh thường, hôn lễ hai năm trước đã làm náo động cả thành phố Tây Xuyên, cả thành phố ai ai cũng biết hòn ngọc quý trong tay Tô gia phải gả cho một tên phế vật.
Anh ta cởi âu phục ra, đưa cho Tô Diệu: “Diệu Diệu, đoạn đường này rất lạnh, mau mặc thêm vào đi, anh còn mua quà cho em này.”
Nói xong, Ngụy Minh Đông mở cốp sau, lấy một cái hộp rất đẹp ra.
Bên trong là một chiếc vòng ngọc bích tuyệt đẹp, đeo lên cái cổ trắng nõn của Tô Diệu thật sự rất hoàn mỹ.
Mặc dù Tô gia không gia nhập ngành trang sức, nhưng yêu cái đẹp là bản tính của phụ nữ, nếu cô không nhìn nhầm thì sợi dây chuyền này nằm trong bộ sưu tập “Thiên Không Chi Thành” của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Allen ở Pháp.
Bộ sưu tập này có tổng cộng 18 sợi dây chuyền, có thể nói là món quà mà các cô gái không thể từ chối, hơn nữa không phải có tiền là mua được.
Tuy chiếc vòng cổ trong hộp của Ngụy Minh Đông rất giống, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy màu của viên ngọc bích kia không thật sự tinh khiết, cũng không bóng loáng, vừa nhìn đã biết là đồ dởm.
“Diệu Diệu, anh biết em rất thích chiếc vòng cổ này, đều tại anh không tốt, không tìm được hàng thật.” Ngụy Minh Đông đưa vòng cổ qua, nói: “Tuy sợi dây chuyền này không phải hàng thật, nhưng anh cũng phải mất 20 vạn để tìm một vị sư phụ nổi tiếng trong nước bắt chước theo đấy. Em đeo tạm trước nhé, cho anh nửa tháng, anh nhất định sẽ mua được hàng thật.
“Không cần.” Tô Diệu nhận lấy sợi dây chuyền, lạnh nhạt nói: “Không mua được đâu, “Thành phố trên bầu trời” là kiệt tác của thầy Allen, không phải đã được sưu tầm thì cũng có người đeo rồi, năm ngoái từng có tin đồn là “Thành phố trên bầu trời” của thầy Allen được bán ra với giá trên trời, những 2 triệu USD. Vậy nên không cần lãng phí thời gian nữa, sợi dây chuyền này cũng rất dễ nhìn rồi.”
“Ha ha. . .” Ngụy Minh Đông nuốt nước miếng, 2 triệu USD, tương đương với hơn 100 triệu tệ. Tất cả tài sản của mình cộng lại chỉ khoảng 20 triệu tệ, có bán cả mình đi cũng không mua nổi.
“Vợ ơi, món quà này quá quý, không có công không nhận lộc, hay là trả lại cho anh ta đi. Em thích cái gì, chồng mua cho em.”
Trần Dương cướp lấy sợi dây chuyền trong tay Tô Diệu, ném thẳng xuống đất. Làm xong chuyện đó, anh liền kéo Tô Diệu vào công ty.
“Trần Dương, anh nổi điên cái gì đấy?” Tô Diệu thấp giọng nói.
Đây là cửa công ty, cô lại là chủ tịch nên không thể tùy tiện nổi giận được.
Cô muốn rút tay mình về nhưng Trần Dương nắm rất chặt.
“Phế vật, mày đứng lại đó cho tao!” Ngụy Minh Đông sốt ruột, mịa nó, mình mất tận 20 vạn để tìm người đặt làm sợi dây chuyền này đấy, vứt thế nhỡ hỏng thì sao?
“Tao bảo mày đứng lại, mày không nghe thấy à?” Ngụy Minh Đông hổn hển đi qua, chỉ vào mũi Trần Dương nói: “Nếu sợi dây chuyền này rơi hỏng, mày bán mình đi cũng không đền nổi đâu.”
“Thứ nhất, Tô Diệu là vợ của tôi, phiền anh tránh xa cô ấy một chút.”
“Thứ hai. . .” Trần Dương dựng thẳng hai ngón tay, ném chiếc áo của Ngụy Minh Đông xuống đất: “Vợ tôi lạnh, thì có thể khoác áo của tôi.”
“Thứ ba, vợ tôi thích gì, tôi sẽ tặng. Còn nữa, vợ tôi xinh đẹp thế này, không đeo đồ dởm. Tối nay tôi sẽ mang “Thành phố trên bầu trời” thật đến cho vợ tôi đeo.”
“Mày bị trẩu à? Cả thành phố Tây Xuyên này có ai không biết mày là thằng phế vật, ngồi xe điện mà cũng dám ‘khoe khoang’ trước mặt tao? !” Ngụy Minh Đông vô cùng tức giận, với tư cách là người thừa kế Ngụy gia, trước giờ chưa có ai dám nói chuyện với anh ta như vậy cả.
Điều khiến anh ta bực bội hơn là, anh ta còn chưa nói xong, Trần Dương đã kéo Tô Diệu vào công ty, hoàn toàn phớt lờ anh ta.
“Tiên sư mày, thằng phế vật.” Ngụy Minh Đông giận dữ không có chỗ phát tiết liền đạp đổ chiếc xe điện.
Công ty Duy Diệu, phòng làm việc của chủ tịch.
Tô Diệu ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn Trần Dương. Cô nhếch cái miệng nhỏ, tức giận không nói lên lời.
Ngụy Minh Đông kinh doanh vật liệu xây dựng, sau lưng anh ta chính là nhà họ Trần ở Tây Xuyên!
Công ty Duy Diệu đang cần một nguồn vốn đầu tư 8 triệu, cô đang muốn Ngụy Minh Đông làm nhà đầu tư.
Giờ thì hay rồi, hôm nay Trần Dương làm như vậy nhất định đã chọc giận Ngụy Minh Đông.
Chuyện này khiến cô nhớ tới một câu nói: Thành sự không có, bại sự có thừa.
Đáng ra mình không nên bảo anh ta đưa tới công ty.
Càng nghĩ, Tô Diệu càng tức, cô trợn mắt lườm Trần Dương, nói: “Anh còn ở đây làm gì, mau cút đi!”
“Ừm!” Trần Dương tủi thân đáp, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Thấy bộ dạng khúm núm của Trần Dương, Tô Diệu vô cùng bực bội, chỉ muốn cắt chết anh.
Hai năm qua, chị em tốt của cô đều đã kết hôn, chồng của họ không phải là rồng phượng thì cũng là người ưu tú trong ngành, kém nhất thì cũng tự do kinh tế, chẳng có ai giống chồng mình, phải để vợ nuôi cả.
Sự tủi thân của Tô Diệu cuộn trào mãnh liệt như đê vỡ, hôm nay chính là ngày họp thường niên của nhà họ Tô, đến lúc đó người trong gia tộc nhất định sẽ lại cười nhạo cô.
“Chết tiệt, ai đập xe điện của mình vậy?” Dưới lầu công ty Duy Diệu, Trần Dương lớn tiếng kêu.
Con xe điện này đã theo anh hai năm rồi, hôm nào anh cũng cưỡi nó đi mua thức ăn, không cho nó ngày nghỉ nào cả, hôm nay nó bị đập phá thế này, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.
Mịa, nhất định là thằng khốn Ngụy Minh Đông kia.
Lúc Trần Dương đang nghiến răng nghiến lợi, mấy người phụ nữ mặc đồ công sở, chân đi giày cao gót bước tới.
Họ đều là nhân viên công ty của Tô diệu, lúc này đang đứng gần đó chỉ trỏ Trần Dương.
“Mọi người xem, người này không phải là chồng của giám đốc Tô sao?”
“Không sai, chính là anh ta, hôm sếp Tô kết hôn, tôi cũng có tham dự.”
“Không thể nào, chồng của sếp Tô đi xe điện? Nghèo vậy? Đúng là khiến sếp Tô mất mặt.”
Mấy người phụ nữ không nhịn được bật cười.
Trần Dương không hề chú ý tới mấy người đó, anh thở dài một hơi, dựng con xe điện bị đập nát lên: “Mày yên tâm, thù này, tao nhất định sẽ báo cho mày, mày chờ xem. . .”
Nói rồi, Trần Dương lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của gia tộc.