Cổ Lão nói.
“Nhưng Cổ Lão à, như vậy có được không?”
Diệp Thần vẫn chưa lung lay ý định. Theo anh ta, ở lại Thuần Dương Tông không tệ chút nào, lại có thêm sự trợ giúp của Cổ Lão, không nhất thiết phải ra nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
“Ngu ngốc, mềm yếu như một nữ nhân!”
Cổ Lão ngay lập tức mắng mỏ: “Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, cậu có biết môn phái hạng một và môn phái cấp cao khác nhau thế nào không?”
“Các môn phái hạng một khó lòng sở hữu tài nguyên và quá trình huấn luyện võ công chất lượng. Vì sao các môn phái đỉnh cao không bao giờ hết nhân tài? Vì họ có mô hình huấn luyện nhân tài hoàn thiện và được lưu truyền từ đời này sang đời khác”.
Thời trẻ, Cổ Lão cũng sùng bái Đan Tông, đây là top 10 môn phái cấp cao ở châu Bắc Lô, đó cũng là lí do vì sao ông có thể đột phá lên Hóa Thần.
Thành công là sự kết hợp giữa 1% nỗ lực và 99% tài nguyên!
Diệp Thần không nói gì. Thực ra ngay từ đầu, mục tiêu của anh ta là Tam Đại Thánh Tông, chỉ tiếc là… không ai trọng dụng anh ta cả.
Không còn cách nào khác, anh ta đành ra nhập Thuần Dương Tông.
Nhưng nếu muốn anh ta rời khỏi Thuần Dương Tông để ra nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, lòng anh ta vẫn không nỡ.
Nhìn vẻ mặt do dự của Diệp Thần, Trần Dương cũng giận trong lòng, như vậy còn chưa đủ hấp dẫn anh ta hay sao?
Cũng đúng, sinh thời Cổ Lão từng là một tông sư luyện đan, sức hấp dẫn của linh đan có lẽ vẫn chưa đủ.
Ánh sáng lóe lên, trước mắt Diệp Thần là rất nhiều bảo vật quý giá, còn có các loại võ nghệ đa dạng, nhìn qua một lượt, toàn bộ đều là võ công xuất quỷ nhập thần!
Wow!
Mắt Diệp Thần sáng lên.
Là người của Thuần Dương Tông, anh ta chỉ có thể đi vài đường thuật ngự kiếm trung phẩm cấp Địa.
Giờ người ta vừa nhập môn đã được tiếp xúc với công pháp cấp Thần, anh ta làm sao dám so sánh với người ta chứ?
“ Mau đồng ý với cậu ta!”
Cổ Lão quát to: “Nếu bỏ lỡ cơ hội này cậu sẽ phải hối hận. Ra nhập Hàng Cổ Đệ Nhất Tông, ít nhất cũng giúp cậu tiết kiệm 10 năm khổ luyện!”
Diệp Thần nghe đến đây thì sững sờ, thứ anh ta đang thiếu nhất lúc này là thời gian. Một năm sau chính là ngày anh ta đấu với Thượng Quan Nhược Lan.
Xuất phát điểm của cô ta đã là Ngưng Đan trung kỳ rồi, qua hai năm tầm này chắc đã lên đến Nguyên Thần từ lâu!
Quan trọng hơn cả, cô ta đã mở được huyệt khiếu hạng một.
Dưới sự huấn luyện của Càn Khôn Tông, cô ta chắc chắn tiến bộ rất nhanh!
Diệp Thần hít một hơi thật sâu: “Được, tôi ra nhập!”
“Được rồi, kể từ hôm nay, cậu chính là sư đệ của tôi!”
Trần Dương cười hả hê: “Cậu hãy nhận chỗ Tẩy Tủy Đan này đi. Không những thế, quà gặp mặt của tôi còn có bảo tài và công pháp, cứ tùy ý chọn hai món!”
Mới nhập môn đã được tặng đan dược và bảo tài cao cấp, lại còn cả công pháp cấp Thần. Hàng Cổ Đệ Nhất Tông quả nhiên mạnh thật!
Đến đệ tử cảnh giới Ngưng Đan còn sở hữu nhiều bảo bối như vậy, thiết nghĩ Trần Dương chắc hẳn là đệ tử quan trọng của Hàng Cổ Đệ Nhất Tông?
“Sư huynh!”
Diệp Thần xưng hô đầy cung kính.
“Sư đệ tốt!”
Trần Dương cười, đỡ Diệp Thần đứng dậy: “ Người một nhà không cần đa lễ, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông chúng ta chỉ có một nguyên tắc duy nhất, kính già yêu trẻ, đùm bọc lẫn nhau!”
“Kính già yêu trẻ, đùm bọc lẫn nhau?”
Diệp Thần ngơ ngác, đây là nguyên tắc của môn phái nào thế?
Trần Dương lấy ra một lệnh bài: “Đây là thẻ thân phận của cậu, bên trong có những thủ đoạn bảo toàn tính mạng mà đại sư huynh để lại, có thể tiêu diệt rất nhiều đối thủ cảnh giới dưới Uẩn Thần!”
Đó là tấm lệnh bài thông thường, một tấm lệnh bài cứng. Trần Dương đã nung chảy nạp ba đạo kiếm khí bên trong nó, có thể cứu mạng Diệp Thần ba lần.
Sau khi tiếp nhận lệnh bài, Diệp Thần như thả hồn vào nó, bên trong chứa một sức mạnh tiềm ẩn khiến con người ta phải kinh sợ.
Thứ này nhất định có thể làm vũ khí át chủ bài!
“Đa tạ sư huynh!”
“Đừng khách khí. Khi nào đại sư huynh xong việc, tôi sẽ giới thiệu cậu với huynh ấy”.
Diệp Thần gật đầu, anh ta vô cùng tò mò và hứng thú với vị đại sư huynh chưa từng gặp mặt này, hơn nữa trong lòng còn nảy sinh cảm giác thân thuộc mãnh liệt.
Ra nhập Thuần Dương Tông được vài tháng rồi nhưng anh ta chưa từng có cảm giác như vậy.
Đúng là kì lạ.
Xem ra, Hàng Cổ Đệ Nhất Tông mới phù hợp với anh ta.
“Diệp Thần, cậu hãy lấy một chút Tinh Thạch Vẫn Thiết, Long Huyết Xà Thạch và Thủ Dương Chi Đồng đi. Chúng đều là đồ tốt, là bảo vật hiếm có mà ngay cả cường giả cảnh giới Uẩn Thần cũng ít khi có được”.
Diệp Thần hơi ái ngại, chỉ vào ba loại bảo vật: “Sư huynh, tôi có thể lấy chúng thật sao?”
Trần Dương gật đầu cười. Đối với anh, những thứ này chỉ bằng cái móng tay thôi!
“Vạn Kiếm Quyết, Uẩn Hồn Công, tôi chọn hai thứ này!”
Sau khi nhận đan dược, bảo tài và lựa chọn công pháp cấp Thần, Diệp Thần nhận thấy mình đã đi con đường đúng đắn.
Những thứ này Trần Dương đều không quan tâm, anh chỉ cần linh hỏa Hồi Thiên mà thôi!
Sau khi bàn giao mọi thứ, Trần Dương nói: “ Không giấu gì các huynh cậu, thực ra lần này tôi vào đây, mục đích chủ yếu là linh hỏa Hồi Thiên!”
Cái gì?
Linh hỏa Hồi Thiên?
Diệp Thần trong lòng có chút hồi hộp, sao anh ta lại có chung mục đích với mình chứ?
Cổ Lão nằm trong nhẫn cũng cau mày: “Sao cậu ta biết nơi này có linh hỏa Hồi Thiên chứ?”
“Sư huynh, linh hỏa Hồi Thiên là linh hỏa của trời đất, ở cấm địa làm sao có linh hỏa được chứ?”
Diệp Thần bình tĩnh hỏi.
“Là suy luận của các trưởng bối trong môn phái”.
Trần Dương tiếp tục nói dối: “ Nhưng ông ấy chỉ có thể tính toán được vị trí ước chừng. Tôi đã đi khảo sát, núi Lạc Gia là nơi khả năng cao nhất có Linh Hỏa Hồi Thiên.
“Vì sao vậy?”
Diệp Thần cảm thấy khó hiểu.
“Nơi đây là chiến trường của các Hóa Thần, nghe nói có một số Hóa Thần đã bị rơi xuống đây. Rất có thể trong số họ có người nắm giữ linh hỏa Hồi Thiên. Tôi nghi ngờ linh hỏa Hồi Thiên này do họ để lại lúc bị rơi xuống, chỉ là do cấm địa để lịch luyện quá nhiều nên không tìm thấy mà thôi”.
Suy luận của Trần Dương rất thấu tình đạt lí. Anh lấy thân phận của các trưởng bối trong môn phái để từng bước nâng cao uy tín của tông môn, đồng thời giảm độ khả nghi cho chính mình.
“Cổ Lão, thực sự có người suy đoán ra được sao?”
“Có chứ!”
Cổ Lão nói: “Thiên Cơ Tông nằm ở châu Đông Thần, Quan Tinh Các của bọn họ có sở trường là bói toán!”
“Xem ra anh ta thực sự tới đây dựa theo sự chỉ đạo của các trưởng bối, tất cả mọi chuyện chỉ là sự trùng hợp.”
Diệp Thần cũng nghĩ vậy.
“Hỏi xem cậu ta cần linh hỏa Hồi Thiên để làm gì”.
“Sư huynh, huynh cần linh hỏa Hồi Thiên làm gì thế?”
Diệp Thần hỏi.
Trần Dương gãi gãi mũi, cười đáp: “Tu luyện công pháp!”
“Tôi đang luyện một loại công pháp cấp Thần, cần có linh hỏa Hồi Thiên!”
Cảnh giới cao nhất của nói dối chính là chín phần giả, một phần thật.
Thì ra là tu luyện công pháp.
“Không thể thay thế bằng các linh hỏa khác sao?”
“Không thể!”
Trần Dương thở dài nói: “Tông Môn có Hồng Liên Nghiệp Hỏa, Thiên Tâm Diễm Hỏa, Tam Sinh Đạo Hỏa và Âm Dương Hỗn Độn Hỏa. Tất cả linh hỏa này đều không cao cấp bằng linh hỏa Hồi Thiên. Nếu chúng có tác dụng, tôi còn phải vất vả trà trộn vào đây làm gì?”
“Cổ Lão, ông từng nghe qua số linh hỏa này chưa?”
Cổ Lão trầm giọng nói: “ Bảng xếp hạng linh hỏa có Hồng Liên Nghiệp Hỏa đứng thứ ba, Thiên Tâm Diễm Hỏa đứng thứ mười, Tam Sinh Đạo Hỏa thứ mười hai và Âm Dương Hỗn Độn Hỏa thứ mười lăm!”
“Tông môn nào sở hữu một trong số linh hỏa này, họ càng có năng lực trở thành tông môn hàng đầu!”
Cổ Lão giảng giải vô cùng nghiêm túc. Ví dụ như Hồng Liên Nghiệp Hỏa, có khả năng hủy diệt nghiệp chướng. Lúc các tu sĩ tàn sát lẫn nhau không tránh khỏi việc tạo nghiệp, nhưng nếu nghiệp chướng đó được xóa bỏ thì sao?
Khi thăng cấp sẽ không còn tâm ma nữa!
Ví dụ như Thiên Tâm Diễm Hỏa, chỉ cần nhẫn nại chịu đựng cơn đau của sự thiêu đốt, có thể nâng cao tinh thần và trí tuệ!
Cái này… Hằng Cổ Đệ Nhất Tông rốt cuộc lớn mạnh đến nhường nào!
Tông môn lánh đời thượng đẳng, nhất định là tông môn lánh đời thượng đẳng rồi!
Diệp Thần không giấu nổi sự kinh ngạc, anh ta đã có ấn tượng rõ ràng hơn về độ đáng gờm của Hằng Cổ Đệ Nhất Tông rồi.
Nhưng linh hỏa Hồi Thiên có thể tẩy luyện huyệt khiếu, anh ta… không thể từ bỏ được.
“Sư đệ, tôi đi trước nhé. Nếu đệ muốn biết thêm về linh hỏa Hồi Thiên, cứ truyền âm cho tôi!”
Trần Dương cười rồi đứng dậy, đưa đá truyền âm cho anh ta: “Nếu gặp nguy hiểm gì cứ nói với tôi, tôi sẽ lập tức đến cứu cậu”.
“Sư huynh, huynh phải đi rồi sao?”
Diệp Thần nhìn anh bằng ánh mắt ngạc nhiên.
“Ừm, nếu không tìm thấy linh hỏa Hồi Thiên, chi bằng sớm từ bỏ, tu luyện phương pháp khác còn hơn!”
Trần Dương vỗ vai Diệp Thần. Không hiểu sao, trong lòng Diệp Thần cảm thấy rất có lỗi.
Anh ta biết rõ linh hỏa Hồi Thiên ở vị trí đó, nhưng lại không thể nói cho Trần Dương, điều này khiến lòng anh vô cùng khó chịu.
Trần Dương đối xử ân cần với anh ta như vậy, còn anh ta thì giấu giếm, quả thực là…
“Tôi đi đây, cậu phải cẩn trọng, gặp nguy hiểm phải báo tôi ngay đấy!”
Nói xong, Trần Dương điều khiển phi kiếm rời đi.
“Cổ Lão, sư… huynh đi thật rồi?”
Cổ Lão gật đầu: “Đi rồi!”
“Cậu cảm thấy rất có lỗi phải không?”
“Có một chút!”
“Ngu xuẩn, tu sĩ chống lại trời, chống lại đất, chống lại nhân gian! Để cơ duyên lọt vào tay kẻ khác là chuyện ngu ngốc biết chừng nào!”
Cổ Lão gay gắt mắng mỏ.
Diệp Thần chỉ biết gật đầu tán thành.
“Thôi bỏ đi, tôi đâu có cản nổi cậu”.
Cổ Lão thở dài, tính cách của Diệp Thần ông ta đã quá hiểu rồi.
Diệp Thần cười ranh mãnh: “Chỉ có Cổ Lão hiểu tôi nhất!”
“Tẩy Tuỷ Đan này có thể cải thiện thể lực của cậu, mau nuốt vào đi”.
Diệp Thần gật đầu, nuốt luôn Tẩy Tủy Đan, sức mạnh của đan dược này cao gấp mười lần so với Tôi Thân Đan.
“Cố chịu đựng, quá trình hấp thụ của Tẩy Tủy Đan rất đau đớn, cố gắng chịu đựng nhé”.
Cổ Lão thầm nghĩ, sau này Diệp Thần nhất định phải đi vào con đường luyện thân thể thành thánh.
Như vậy cũng tốt, tuy rằng linh hỏa Hồi Thiên giúp tẩy luyện huyệt khiếu tốt hơn, nhưng quá trình tôi luyện không khác gì tự sát, tỉ lệ thành công lại chưa đến hai phần. Chỉ một chút bất cẩn có thể bị ngọn lửa của linh hỏa Hồi Thiên thiêu thành tro bụi.
Sau ba canh giờ, Diệp Thần đã hấp thụ hoàn toàn sức mạnh của Tẩy Tủy Đan, cơ thể anh ta như được thay da đổi thịt.
Mặc dù thực lực không trở nên lớn mạnh, nhưng cảm giác sự vận động của linh khí trong cơ thể đã hoàn hảo hơn, độ nhạy cảm với linh khí cũng được cải thiện gấp vài lần.
“Thử toàn lực hít thở sâu để hấp thu linh khí xem sao!”
Cổ Lão nói.
Diệp Thần gật đầu, cơ thể tràn đầy sinh lực, không khí trong phạm vi 1000 mét như bị cuốn theo. Diệp Thần nhận thấy tốc độ hấp thu linh khí của mình đã nhanh hơn gấp hai lần.
Anh ta vô cùng kinh ngạc.
Tẩy Tủy Đan này quả nhiên rất mạnh.
Trần Dương dùng thần niệm quan sát trong bóng tối, nhận thấy Diệp Thần thực sự là một hạt giống tốt. Không biết chừng chẳng cần Hằng Cổ Đệ Nhất Tông, một mình anh ta cũng có thể biến ước mơ thành sự thật.
Thứ mà Trần Dương đang nghiên cứu tuyệt đối có thể bị lật đổ. Dù Huyệt Khiếu/huyệt khiếu của anh ta hoàn toàn vô dụng, cũng có thể dựa vào pháp trận lạc ấn để giúp anh ta.
Diệp Thần thân thể cường tráng, dù không mạnh bằng anh, nhưng tuyệt đối là tài nguyên tốt cho việc làm thực nghiệm.
Nghĩ đến đây, Trần Dương cười thầm.
Trong quá trình tu luyện, Diệp Thần thỉnh thoảng lại bị rùng mình, như thể có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình vậy.
Lúc này, một tiếng động nhẹ vang lên thu hút sự chú ý của Diệp Thần: “Ai vậy!”