Sau mười giây, pháp tu Uẩn Thần kia vẫn không dậy nổi.
Đạo vận sấm có sức tàn phá khủng khiếp, gần như dồn hắn vào chỗ chết. Đạo vận hành thổ cũng bị thương tận gốc rễ.
“Số 13 thắng. Tiếp theo là số 31 và số 32”.
Giọng nói này là của giới linh của tiểu thế giới.
Trần Dương xem mấy chục trận đấu giữa các Uẩn Thần, cảm thấy bản thân như chịu tội vậy. Vì thế, anh chạy sang chỗ khác tổng kết kinh nghiệm và nhân tiện ngủ một giấc.
“Tình hình thi đấu thế nào rồi?”
Có hai ông lão thần tiên thoát tục đứng ở cửa vào tiểu thế giới.
Kiếm Trường Tinh trông thấy hai ông lão này, lập tức đứng bật dậy chào hỏi: “Chào đại trưởng lão, chào nhị trưởng lão”.
Đại trưởng lão là Linh Nguyên chân quân, nhị trưởng lão là Cực Nguyên chân quân, cả hai đều là cường giả đỉnh cao cảnh giới Uẩn Thần viên mãn, cũng là sư huynh đệ.
Hai người vững vàng nắm quyền đối nội đối ngoại của môn phái.
Cô gái bên cạnh Kiếm Trường Tinh cúi gằm, không dám ngẩng đầu lên.
“Thưa đại trưởng lão, cuộc thi đấu cực kỳ gay cấn” .
Kiếm Trường Tinh không ngờ hai nhân vật cấp thần lại đích thân tới đây.
Linh Nguyên chân quân không lên tiếng. Hai vị trưởng lão đi một bước mà xa cả trăm mét, đây rõ ràng là tác dụng siêu việt của Súc Địa Thành Thốn.
Bọn họ đến kiểm tra tiểu thế giới, không một ai có thể trông thấy bọn họ.
“Hử?”
Cực Nguyên chân quân nhíu mày nhìn chàng trai đang ngủ trên võng: “Đệ tử nhà nào mà vô lễ như vậy, lão tổ nhà mình còn đang chiến đấu sống còn ở trên sàn đấu mà bản thân lại dẫn theo thú cưng nằm ngáy khò khò. Thật là không ra thể thống gì!”
Vô Cực Kiếm Tông rất coi trọng giáo dục, nhưng người nắm quyền lại có chính kiến riêng.
Cực Nguyên chân quân coi trọng quy củ nhất, cũng rất để ý vấn đề tôn ti và đạo hiếu.
“Tuyệt đối không thể thu nhận hạng người này vào tông môn”.
Linh Nguyên chân quân không nói gì, mấy chuyện nhỏ nhặt này cứ để sư đệ quyết định là được.
Hôm nay bọn họ đến đây chủ yếu là do đột nhiên muốn đến xem có hạt giống tốt có thể chú ý bồi dưỡng hay không.
Cách mười năm Vô Cực Kiếm Tông mới mở cửa một lần, quả thật lần này có không ít người tài cao.
Linh thể ngũ hành, tiên thiên đạo thể, thân thể kiếm nguyên, những đệ tử này là nguồn tài nguyên quý giá nhất của tông môn.
Bọn họ sẽ trở thành trụ cột vững chắc của môn phái trong tương lai.
Tình hình chiến đấu đang vô cùng căng thẳng, hai bọn họ che giấu hơi thở của mình, vừa thưởng thức trà giữa không trung vừa bình luận trận đấu.
Họ chỉ coi cuộc thi đấu này là trò tiêu khiển thôi, tiện thể quan sát xem có gì đáng khen ngợi hay không.
Tu hành phải luôn giữ lòng kính nể.
Biết đâu sẽ có cái lợi cũng không chừng.
Thời gian dần trôi, đúng lúc này giọng giới linh vang lên trên đài thi đấu Nguyên Thần: “Số 1077 thắng. Mời số 1079 và 1080 ra sân”.
Số 1079 là một lão già cảnh giới Nguyên Thần viên mãn, chính là người chửi mắng ba con yêu khi nãy.
Trần Dương vươn vai: “Nhanh đến lượt mình thế?”
Anh nhìn người trên sàn thi đấu, khóe miệng khẽ cong lên.
“Ba đứa ngủ tiếp đi”.
Nói rồi Trần Dương bay lên sàn thi đấu.
“Hừ, tôi cho cậu một cơ hội, bây giờ cậu quỳ xuống thì tôi sẽ tha mạng cho cậu!”
Lão già ngạo nghễ lên tiếng.
Trên không trung, Cực Nguyên chân quân khẽ “ồ” lên, nhíu mày nói: “Sao lại là cậu ta, càn quấy quá!”
Linh Nguyên chân quân vừa vuốt râu vừa bảo: “Sư đệ à, cả hai chúng ta đều đã từng bị cậu ta lừa. E rằng tên này tu luyện công pháp đặc biệt, che giấu tu vi thật”.
Cực Nguyên chân quân gật đầu: “Hừ, giấu giấu giếm giếm, giấu đầu lòi đuôi chứ có bản lĩnh gì đâu”.
Ông ta là kiếm tu, kiếm tu vốn cứng rắn ngay thẳng, thà gãy chứ không cong, chưa bao giờ che giấu tu vi của mình.
Dù đối thủ có ra sao, ông ta cũng thẳng tay chém.
Linh Nguyên chân quân mỉm cười: “Có lẽ thằng nhóc này không phải dạng vừa đâu!”
Ông ấy đã sống hơn hai nghìn năm, còn Trần Dương trên võ đài Nguyên Thần chỉ đến cảnh giới Nguyên Thần viên mãn là cùng, trông bề ngoài thì nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm tuổi. Quả thật so với ông ta thì Trần Dương chỉ là một tên nhóc thôi.
Cực Nguyên chân quân khá ngạc nhiên, sư huynh của mình là người mắt để trên đỉnh đầu, người được ông ấy đánh giá “không phải dạng vừa” ắt không đơn giản.
“Tôi không tin.”
“Hay là chúng ta cá cược nhé?”
Linh Nguyên chân quân nói: “Cược bình Túy Tiên Nhưỡng được không?”
Túy Tiên Nhưỡng là linh tửu có một không hai do Cực Nguyên chân quân ủ, tu sĩ Nguyên Đan chỉ ngửi mùi thôi cũng có thể đột phá lên một cảnh giới nhỏ, nếu uống một ngụm thì có thể đột phá lên Nguyên Thần nữa là.
Trong rượu có mấy trăm loại thánh dược và đạo vận của Cực Nguyên chân quân, tuy chỉ có tí tẹo đạo vận nhưng nếu lĩnh ngộ được thì đúng là cơ duyên sâu sắc.
Mặc dù rượu này không có tác dụng với Linh Nguyên chân quân, nhưng làm phần thưởng cho đệ tử cũng tốt lắm.
“Được, tôi cược. Nếu sư huynh thua thì nhường thể kiếm nguyên cho tôi nhé?”
Cực Nguyên chân quân cất lời.
“Ha ha, ông đó, đúng là không chịu thiệt thòi bao giờ!”
Linh Nguyên chân quân bật cười: “Được thôi, nếu ông thắng, tôi nhường thể kiếm nguyên cho ông thì có sao đâu.”
Ông ấy biết sư đệ của mình muốn để lại truyền thừa cho mình, mà thể kiếm nguyên đó là tốt nhất.
Sau khi bàn bạc xong, hai người nhìn xuống võ đài.
“Ông có đánh không hả?”
Trần Dương ngáp ngủ, thật ra… anh vẫn chưa tỉnh hẳn.
“Thật là ngông cuồng! Hôm nay cậu phải bỏ mạng tại đây là cái chắc!”
Dứt lời ông ta lập tức lấy pháp bảo của mình ra rồi thẳng tay phóng ra một đòn cực mạnh.
Đúng lúc này, một đạo kiếm khí nhanh như chớp xông tới.
“Hự!”
Kiếm quang chém đứt pháp bảo của lão già, đồng thời chém ông ta thành hai nửa, đến cả Nguyên Thần cũng không thoát được.
“Đánh xong rồi, hết việc!”
Trần Dương phủi tay rồi nhảy khỏi sàn đấu!
Sau đó anh quay về với cái võng của mình rồi nằm ngáy khò khò trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Việc này… sao có thể chứ!”
“Rốt cuộc là vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Tia sáng kia là cái gì thế? Kiếm khí phải không?”
Trong lúc mọi người vẫn còn hoang mang, giọng nói lạnh lùng của giới linh lại vang lên lần nữa: “Số 1080 thắng”.
Tiếng nói này khiến mọi người im bặt.
Đặc biệt là kẻ vừa chửi mắng cùng lão già kia càng sợ hãi hơn.
Chém chết Nguyên Thần viên mãn trong một chiêu, tu vi của tên này đáng sợ quá!
Hắn là số 1077 vừa giành thắng lợi, dựa theo quy định và tính cách của giới linh thì hẳn là trong vòng thi sau bọn họ sẽ thi đấu với nhau.
Phải làm sao đây? Cùng lắm thì hắn bỏ quyền thi đấu cho xong chuyện.
Sàn đấu Nguyên Thần xôn xao khiến các cường giả Uẩn Thần chú ý.
Mặc dù việc chém chết Nguyên Thần viên mãn trong vòng một chiêu rất đáng kinh ngạc, nhưng vẫn chẳng là gì đối với bọn họ.
Trên mây, Cực Nguyên chân quân ruột đau như cắt lấy một bình Túy Tiên Nhưỡng ra.
Tuy cái bình Túy Tiên Nhưỡng này nhỏ xíu nhưng lại chứa cả năm trăm cân rượu, phải mất trăm năm mới ủ được năm nghìn cân. Lần này Cực Nguyên chân quân phải cho đi một phần mười, ông ta cũng đau lòng lắm!
“Thằng nhóc này ác thật đấy, lúc nãy cậu ta đánh ra kiếm quang phải không?”
Ngay từ đầu Cực Nguyên chân quân đã có ấn tượng xấu về Trần Dương, hiểu lầm anh là đệ tử đi theo lão tổ đến đây. Nhưng không ngờ chàng trai này che giấu tu vi, từ kiếm quang kia có thể nhìn ra người này có bản lĩnh phi thường.
“Không sai, đúng là kiếm quang. Kiếm khí hành thổ và khí hành lôi. Thằng nhóc này giỏi đấy, có thể kết hợp hai thuộc tính tương khắc với nhau.”
Linh Nguyên chân quân say mê kiếm đạo mấy nghìn năm, kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt là phát hiện sự biến hóa trong kiếm quang của Trần Dương.
“Có lẽ cậu ta sẽ giành được vị trí trưởng lão ngoại môn”.
“Sư huynh à, không phải chứ?”
Cực Nguyên Chân Quân đáp: “Mặc dù thằng nhóc này rất có bản lĩnh, nhưng những người dự thi lần này giỏi hơn hẳn các năm trước, còn cả cuộc thi đấu với Uẩn Thần nữa, e là khó đấy”.
“Hay là chúng ta lại cược ván nữa?”
“Ông nói xem cược cái gì.”
Cực Nguyên chân quân nghiện cá cược rồi.
“Nếu thằng nhóc này có thể gia nhập nhóm trưởng lão thì cược miếng Kiếm Đạo Thạch kia của ông nhé?”
Kiếm Đạo Thạch là một trong những bảo vật cưng của Cực Nguyên chân quân, là sản phẩm chuyển hóa từ kiếm đạo của cường giả Hóa Thần.
Nếu ngồi trên Kiếm Đạo Thạch lĩnh ngộ kiếm đạo thì chẳng khác nào ngồi không hưởng lợi, còn có khả năng lĩnh ngộ kiếm ý của cường giả Hóa Thần.
Kiếm Đạo Thạch còn quý hơn Túy Tiên Nhưỡng gấp trăm lần, có bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Có thể nói Kiếm Đạo Thạch là vật báu quý giá nhất đối với kiếm tu.
“Cái này quý giá quá…”
Cực Nguyên chân quân đang định từ chối thì nghe thấy sư huynh nói rằng: “Tôi cược phôi kiếm”.
Gì cơ?
Cực Nguyên chân quân cực kỳ kinh ngạc!
Phôi kiếm đấy!
Đó là thần vật có một không hai để tu luyện phân thân.
Đối với kiếm tu, phôi kiếm cũng cực kỳ đáng quý, có thể luyện hóa thành phi kiếm bản mệnh và cũng có thể luyện thành phân thân của mình.
Phôi kiếm giúp tăng sức chiến đấu của kiếm tu rất nhiều.
Ông ta không ngờ sư huynh lại hào phóng đến vậy.
Hơn nữa, khi độ Lôi Kiếp Hóa Thần, nếu có phân thân chống đỡ thì xác suất thành công ít nhất cũng phải tăng 20%.
Đừng coi thường 20%, tỉ lệ sống sót của tu sĩ Ngưng Đan là 10%, tỉ lệ sống sót khi độ kiếp Nguyên Thần là 1%, tỉ lệ sống sót khi độ kiếp Uẩn Thần là một phần mười nghìn. Gần như xác suất hai mươi phần trăm có thể quyết định sự sống chết của tu sĩ.
“Vật này quá quý giá”.
Cực Nguyên chân quân lắc đầu.
“Thế ông có cược không?”
Linh Nguyên chân quân nhíu mày: “Còn có ván cá cược tôi không dám tham gia cơ à?”
Mình bị khinh thường hả?
“Cược thì cược!”
Cực Nguyên chân quân hừ mũi, liếc nhìn Trần Dương đang ngủ say.
“Ơ? Ai đang nhìn trộm mình thế nhỉ?”
Trần Dương đang ngủ say bỗng mở choàng mắt.
“Ồ, thằng nhóc này tính cảnh giác cao thật đấy!”
Linh Nguyên chân quân khẽ mỉm cười, lâu lắm rồi ông ấy mới gặp một thằng nhóc thú vị như vậy.
Cuộc thi đấu vẫn đang tiếp tục nhưng dự định ban đầu của hai ông lão này đã thay đổi từ lâu. Ban đầu là thăm dò, bây giờ là cá cược với nhau.
Trần Dương vẫn chưa biết mình đã trở thành công cụ cá cược của hai vị cường giả.
“Số 1073 thắng. Số 1077 và1080 lên sàn thi đấu!”
Sau ba canh giờ, lại tới lượt Trần Dương lên sàn thi đấu.
Đối thủ của anh là một trong số những kẻ chửi mắng ba con yêu lúc nãy.
“Chào đạo hữu, chúng ta dừng đúng lúc được không?”
Trần Dương nhếch môi nở nụ cười: “Được chứ!”
Anh vừa dứt lời, lập tức chém ra kiếm quang.