Trong đại điện, tình cảm ấm áp len lỏi giữa hai người.
Ánh mắt Trần Dương trong suốt bình tĩnh, Mộc Thuyên biết anh nói thật.
Ánh mắt của một người không biết nói dối.
…
Tám giờ tối, Băng Hoả Đảo đèn đuốc sáng rực.
Ban ngày, Uông Thần Thông dẫn người của Nhật Nguyệt Thần Giáo giết hơn 200 người của Thần Long Giáo.
Các đệ tử này của Thần Long Giáo, người có thực lực kém nhất cũng là Hậu Thiên viên mãn, còn lại đa phần là tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Có thể nói những người này là lực lượng cốt cán của Thần Long Giáo.
Nếu không nhờ Trần Dương đột ngột xuất hiện phá được âm mưu của Thần Long Giáo, thì lúc này cơ nghiệp mấy trăm năm của Nhật Nguyệt Thần Giáo đã chôn vùi trong tay Uông Thần Thông.
Nghĩ đến đây ông ta lại sợ hãi.
Thần Long Giáo chết tiệt, phá hoại tiệc mừng thọ của ông ta, còn mưu đồ thôn tính cả Nhật Nguyệt Thần Giáo.
Đúng là phải giết chết mới thôi.
Hổ không ra uy, bọn chúng lại tưởng là mèo bệnh.
“Tôn Giả béo, truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta và Thần Long Giáo không đội trời chung! Thông báo với người của các đường khẩu khác, nếu gặp người của Thần Long Giáo, giết luôn không cần nhiều lời”.
“Rõ, xin tuân theo pháp chỉ của Giáo chủ!”, Tôn Giả béo cúi người đáp.
“Người đâu, đưa Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân lên đây!”
Ông ta dứt lời, các đệ tử của Nhật Nguyệt Thần Giáo liền áp giải hai người lên.
Nhìn hai người quỳ dưới điện, Uông Thần Thông chỉ muốn một chưởng đánh chết cả hai. Chính vì hai kẻ ăn cây táo rào cây sung này nội ứng ngoại hợp với người của Thần Long Giáo, khiến ông ta suýt nữa mất mạng trong tay người của mình.
Thấy Uông Thần Thông nổi giận đùng đùng, Chu Tước Tinh Quân đứng ra lên tiếng: “Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ phản bội Thần Giáo, hại chết mấy trăm anh em trong giáo, không giết hai người họ thì không đủ làm gương. Xin Giáo chủ hãy hạ lệnh giết hai tên giặc này!”
“Tôi đồng ý!”, Thương Long Tinh Quân lên tiếng.
“Đồng ý, đồng ý…”, Nhật Nguyệt Nhị Sứ cũng đứng lên mở miệng.
“Xin Giáo chủ hãy giết hai tên giặc này!”
Phịch một tiếng, mấy nghìn đệ tử Nhật Nguyệt Thần Giáo dưới điện đều quỳ xuống.
Hôm nay đệ tử Thần Long Giáo tiến đánh, bọn họ tổn thất hơn 100 anh em, không giết hai người này thì khó mà xả giận.
“Giáo chủ, ngài không thể giết hai chúng tôi được, ngài đã từng thề mà”.
“Phải đấy Giáo chủ, ngài không thể nuốt lời được…”
Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân quỳ trên mặt đất, sợ đến mức chân nhũn ra.
“Thánh Tử, cậu nói gì đi chứ…”
Bạch Hổ Tinh Quân nhìn Trần Dương, hiện giờ bọn họ chỉ biết gửi gắm hy vọng vào anh.
Soạt!
Tất cả mọi người lập tức đổ dồn mắt vào Trần Dương.
Đối mặt với lửa giận của mọi người, Trần Dương cũng chỉ biết cười khổ.
Mẹ kiếp, hai tên ngu ngốc này chẳng phải đang đẩy anh vào hố lửa sao?
Nhưng anh vẫn phải nhảy xuống, nghĩ một lát, Trần Dương đứng lên nói với Giáo chủ: “Giáo chủ, Bạch Hổ Huyền Vũ tuy gây tội lớn, nhưng cũng may dừng lại đúng lúc, công tội ngang nhau. Giết hai người này thì hời cho họ quá, hay để cho họ lấy công chuộc tội, trả thù cho các anh em đã chết, như vậy cũng thể hiện được sự khoan dung độ lượng của Giáo chủ”.
Nghe Trần Dương nói, Giáo chủ siết chặt nắm tay, cơn giận dần biến mất: “Thánh Tử, lần này may nhờ có cậu, nếu không cơ nghiệp mấy trăm năm của Thần Giáo đã tan tành rồi”.
Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô thức gật đầu.
Trước kia họ còn cảm thấy tên nhãi này được làm Thánh Tử đúng là mèo mù vớ cá rán.
Bây giờ xem ra đúng là không phải người thường.
Giờ phút này, bọn họ đều tâm phục khẩu phục người làm Thánh Tử là Trần Dương.
Trần Dương mỉm cười, khiêm tốn đáp: “Giáo chủ quá khen, đây đều là những việc tôi nên làm”.
Giáo chủ hài lòng gật đầu: “Nếu cậu đã cầu xin cho hai tên chó má này, thì tôi cũng nể mặt Thánh Tử không giết chúng nữa”.
Uông Thần Thông đứng lên, nhìn hai người đang quỳ ở dưới với ánh mắt lạnh lẽo: “Bắt đầu từ hôm nay, cách chức của Bạch Hổ, Huyền Vũ Tinh Quân, từ nay về sau đi theo Thánh Tử, bảo vệ cậu ta”.
Thực ra đây là những lời Mộc Thuyên nói với ông ta. Khi đó, ông ta đã thề trước mặt mọi người là tha cho hai người họ, nếu giờ nuốt lời thì người làm Giáo chủ như ông ta sẽ bị mất uy tín.
Vì vậy Mộc Thuyên đề nghị cách chức hai người họ, sau đó bắt họ đi theo bảo vệ Trần Dương, vừa có thể chặn được những lời bàn tán, lại khiến người bên dưới thấy được sự khoan dung của Giáo chủ, còn trả công Trần Dương, đúng là một mũi tên trúng ba đích.
Ông ta nói xong, Thương Long Tinh Quân liền hiểu ý Giáo chủ, nên không nói gì nữa.
Hai người quỳ trên mặt đất dập đầu như giã tỏi nói: “Đội ơn Giáo chủ tha mạng, đội ơn Thánh Tử tha mạng…”
“Giáo chủ, không thể được…”
“Xin Giáo chủ hãy giết hai tên chó má này!”
Những giáo chúng không rõ tình hình thấy Giáo chủ cứ thế tha cho hai người, nhao nhao phản đối.
“Hỗn xược!”
Đúng lúc này, Mộc Thuyên đứng lên quát: “Lẽ nào các người muốn Giáo chủ gánh tiếng xấu nói không giữ lời sao?”
Việc này…
Các đệ tử dưới điện đưa mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng nữa.
“Được rồi, chuyện này cứ quyết thế đi”, Uông Thần Thông xua tay nói.
“Cảm ơn Giáo chủ!”, Trần Dương đúng lúc bước ra nói.
“Ừ”, Uông Thần Thông gật đầu, nhìn Trần Dương vẻ khen ngợi: “Trần Dương, hôm nay may nhờ có cậu. Tôi là người thưởng phạt rõ ràng, hôm nay cậu lập công lớn, nhất định phải thưởng to”.
Dứt lời, trong tay ông ta có thêm hai thứ.
Là một chiếc áo ba lỗ màu đen và một quyển sách cổ.
Nhìn thấy hai thứ này, Trần Dương sửng sốt. Quyển sách cổ này chắc hẳn là bí tịch võ công gì đó.
Còn chiếc áo ba lỗ này là cái quái gì?
Nhìn thấy chiếc áo ba lỗ, Mộc Thuyên ngây ra, vội vàng nói với Trần Dương: “Thánh Tử, còn không mau cảm ơn Giáo chủ!”
Chiếc áo ba lỗ này là vật luôn Giáo chủ luôn mang theo bên người, cô ta cũng không ngờ Giáo chủ lại hào phóng như vậy, thưởng cả nó cho Trần Dương.
“Chắc anh vẫn chưa biết đây là gì nhỉ?”, Mộc Thuyên mỉm cười, nhỏ giọng giải thích với Trần Dương: “Chiếc áo ba lỗ trong tay anh là bảo giáp được dệt từ sợi tơ tằm đen do tằm đen kỳ cổ Nam Cương nhả ra. Bảo giáp này đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm. Mặc chiếc bảo giáp này không khác gì có thêm một mạng”.
Sao cơ?
Lợi hại đến thế cơ à?
Thấy Trần Dương ngây người, Giáo chủ cười nói: “Mau mặc thử đi, xem có vừa người không”.
Trần Dương kích động nhận lấy bảo giáp, vội vàng mặc vào.
Chiếc bảo giáp này nhẹ tênh, mặc vào vô cùng dễ chịu.
“Cảm ơn Giáo chủ”.
Trần Dương vội vàng cảm ơn.
Đây là một món đồ tốt, các nhân vật chính trong tiểu thuyết chẳng phải đều có một chiếc bảo giáp như vậy sao? Không ngờ bây giờ anh cũng có.
Lão già này tuy nham hiểm nhưng có lúc cũng thật hào phóng.
“Hôm nay lúc cậu giao đấu với sứ giả Thần Long Giáo, tôi thấy cậu hình như không có kĩ thuật đánh đấm. Quyển Phân Gân Thác Cốt Thủ này cậu cầm lấy mà luyện tập”.
Nghe Giáo chủ nói, Trần Dương cười thầm trong lòng. Anh đâu phải không biết, rõ ràng là không dám dùng.
Nếu lấy Nhật Nguyệt Luân Chuyển ra dùng, Giáo chủ chỉ vài phút là biết anh đã học lỏm tuyệt học trấn phái.
Trần Dương nhận lấy quyển Tiểu Cầm Nã Thuật, lại cảm ơn Giáo chủ lần nữa.
Mọi người trong điện lúc này đều vô cùng ngưỡng mộ.
Tuy không biết rốt cuộc chiếc áo ba lỗ kia là cái gì, nhưng thứ mà được Giáo chủ lấy ra chắc chắn không tầm thường.
Chưa kể Phân Gân Thác Cốt Thủ kia, đó là bí tịch võ công đấy, đây là thứ bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có.
Nhận thưởng xong, Trần Dương cảm thấy hơi thấp thỏm.
Anh còn tưởng Giáo chủ sẽ hỏi tại sao anh trúng Bi Dậu Thanh Phong mà không bị sao, kết quả ông ta chẳng hỏi gì cả.
Điều này khiến anh hơi ngạc nhiên.
Ban ngày Uông Thần Thông bị nội thương không nhẹ, lại dùng nội lực thâm hậu để khống chế vết thương, bây giờ cuối cùng cũng không gắng gượng được nữa.
Lúc này sắc mặt ông ta hơi trắng bệch, nói với Trần Dương: “Thánh Tử, tôi phải đến phòng bế quan, không thể tham gia tiệc rượu nữa, cậu tiếp đãi mọi người giúp tôi”.
Dứt lời, ông ta vội vã rời khỏi đại điện.
Chuyện sau đó thì đơn giản rồi, Trần Dương thay mặt Uông Thần Thông tiếp đãi các đệ tử trong giáo.
Trên bàn tiệc, Trần Dương đã trở thành đối tượng để mọi người nịnh bợ.
Có thể nói anh đã ngồi vững chắc trên cái ghế Thánh Tử, không ai lấy việc tu vi Trần Dương còn thấp ra nói nữa.
Mọi người đến mời rượu, Trần Dương không từ chối một ai, uống thả phanh.
Cuối cùng, anh không biết mình đã uống bao nhiêu ly rượu, chỉ biết tất cả mọi người đều bị anh chuốc cho bò lăn bò càng.
Mười phút sau, Trần Dương lảo đảo trở về phòng.
Vừa đi đến cửa phòng thì Trần Dương nghe thấy có người gọi.
“Trần Dương, Trần Dương…”
Là phu nhân!
Trần Dương lập tức rùng mình một cái, ma xui quỷ khiến đi đến phòng của phu nhân.
Đẩy cửa ra, Trần Dương nhìn thấy Mộc Thuyên mặc một chiếc yếm mỏng nửa nằm nửa ngồi trên giường. Cũng không biết có phải ảo giác hay không, anh cứ cảm thấy phu nhân hôm nay có gì đó là lạ.
“Trần Dương, anh lại đây…”, Mộc Thuyên ở trên giường ngoắc tay với Trần Dương, sau khi uống rượu, mặt cô ta đỏ ửng, đến làn da cũng có màu hồng ửng hồng.
“Phu nhân, có phải cô khát không?”, Trần Dương lúc này nửa tỉnh nửa say, đang định đi rót nước cho Mộc Thuyên.
Kết quả quay đi quay lại, nước không tìm thấy lại còn chui đầu vào một nơi mềm mại.
“Ôi…”
Mộc Thuyên đôi mắt lim dim ôm lấy đầu Trần Dương: “Đồ… đồ xấu xa này, chẳng phải anh chê tôi sao? Sao lại… lại làm vậy với tôi…”
Được men rượu kích thích, cuối cùng Mộc Thuyên cũng nói ra những lời giấu trong lòng.
“Chê cô á? Tôi nói chê cô lúc nào?”, Trần Dương hỏi vẻ khó hiểu.
“Anh còn chối?”, Mộc Thuyên cắn môi nói: “Thế… thế tại sao anh không hôn tôi? Có phải anh chê tôi nhiều tuổi, chê thân phận của tôi?”
Giờ phút này, sự tôn nghiêm của Giáo chủ phu nhân cũng bị cô ta vứt bỏ.
Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Trần Dương có suy nghĩ gì về mình.
Cô ta tuy đã say, nhưng trong lòng vẫn rất tỉnh táo.
Cái gì?
Tôi chê cô nhiều tuổi lúc nào?
Lúc này Trần Dương cũng hơi tỉnh táo lại, mẹ kiếp, sao anh lại nằm trên giường của phu nhân thế này? Còn dựa đầu vào ngực người ta nữa.
“Phu nhân, cô… cô đừng nghĩ nhiều, cô nhìn qua như một thiếu nữ 18 tuổi, làn da nõn nà như trứng gà bóc”, Trần Dương cười khổ: “Tha… tha cho tôi đi phu nhân!”
“Không tha!”, Mộc Thuyên tức giận nói.
Ôi!
Thế này chẳng phải đòi mạng người ta sao?
Trần Dương vốn đã say chuếnh choáng, bây giờ lại bị mùi thơm trên người Mộc Thuyên xông vào mũi, càng thêm ngất ngây.
Anh cảm thấy xương cốt toàn thân như nhũn ra.
Mẹ kiếp, nếu cô còn không buông tay thì đừng trách tôi không khách khí!