Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vương Lập Ba, tôi có việc này giao cho ông đây”.



Anh đang nói thì Vu Lan đi đến: “Cảnh sát bên chúng tôi đã đến rồi, hiện giờ toàn bộ khoa cấp

cứu đã được bao vây”.



“Cô đến thật đúng lúc”, Trần Dương nói tiếp: “Hiện giờ tôi muốn dẫn đám cổ trùng trong

người các bé ra ngoài, nhưng việc này sẽ làm mọi người sợ hãi, vậy nên để tránh phiền

phức, thì giờ chúng ta phải đưa bọn họ ra ngoài trước”.



“Được!”



Vu Lan gật đầu một cái, rồi cô lấy thẻ cảnh sát từ trong túi ra, sau đó bắt đầu giải tán đám

người.





“Chúng tôi không đi, dựa vào cái gì mà bắt chúng tôi đi chứ?”



“Đúng vậy, con nhà tôi vẫn còn đang nằm ở đây…”



Bố mẹ của đám trẻ trong khoa cấp cứu ai nấy đều tức giận.



Chuyện liên quan đến mạng sống của con mình, bọn họ làm cha làm mẹ, sao có thể để con

họ ở đây một mình được.



Thấy đám phụ huynh kia ngày càng kích động, Vương Lập Ba vội vàng đứng dậy: “Mọi người

yên lặng nào, tôi là bác sỹ, mọi người chớ có kích động nữa!”



Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người liền đổ dồn về phía ông ta.



“Tôi biết mọi người lo lắng cho con cái, nhưng trách nhiệm của y bác sỹ chúng tôi là cứu

người, vậy nên việc chúng tôi yêu cầu mọi người rời đi là có nguyên do của nó”.



“Xin hãy tin chúng tôi, nhất định chúng tôi sẽ cứu chữa cho các bé”.



Trong lúc Vương Lập Ba đang khuyên giải mọi người, thì có một toán người đàn ông mặc áo

đen đi từ bên ngoài bệnh viện vào.



Sắc mặt bọn họ hằm hằm, khuôn mặt cau có.



Nhìn thấy đám cảnh sát trông giữ bên ngoài, nhiều người trong số họ đã dừng lại.



“Chết tiệt, sao lại có cảnh sát!”





Người đàn ông trung niên đứng đầu chửi khẽ một câu.



“Thủ lĩnh, làm thế nào bây giờ?”, người đàn ông bên cạnh hỏi.



“Tạm thời mọi người không được hành động bừa bãi”.



Dù đám người này lợi hại, nhưng bọn chúng không dám khiêu khích cảnh sát, chuyện giang

hồ thì để giang hồ xử nhau, đây chính là luật ngầm trong giới bọn họ.



“Giờ trước tiên chúng ta phải thử gọi đám cổ trùng ra đã”.



Vừa nói, đoàn người vừa lẩm bẩm niệm cái gì đó.







Bên trong khoa cấp cứu, Vương Lập Ba giải thích cho bọn họ một cách thấu tình đạt lý, cuối

cùng cũng thuyết phục được.



Một lát sau, người nhà bệnh nhân cùng các y bác sỹ đã rời đi hết.



Chỉ còn Vu Lan, Vương Lập Ba và Vệ Đông đứng đợi.



Trần Dương bê trong tay một cái khay, sau đó đập nhỏ Dẫn Cổ Đan ra, kích thước tầm

khoảng nắm tay trẻ con rồi đốt.





Một làn khói đỏ bay lên, biến thành mấy chục luồng bay vào trong lỗi mũi của bọn trẻ.



“Hụ hụ hụ”.



Sau đó là một màn kinh người, từng con cổ trùng mập mạp từ từ chui ra từ trong lỗ tai và lỗ

mũi của bọn trẻ.



Đây là lần đầu tiên Vu Lan thấy cảnh này, những hình ảnh kinh dị này khiến cô ấy suýt chút

nữa kêu lên thành tiếng.



“Cảnh sát Vu, cô bình tĩnh lại đi, tuyệt đối không được kêu, nếu không sẽ làm kinh động bọn

chúng”, trán Vương Lập Ba toát đầy mồ hôi lạnh.



Nhiều cổ trùng chạy ra như vậy sao, vậy hậu quả nhất định sẽ rất nghiêm trọng.



Vu Lan vội vàng dùng tay che miệng, hoảng sợ nhìn đám cổ trùng.



Sau khi bọn chúng bò ra, lắc lắc mình, phía sau lưng xuất hiện một đôi cánh trong suốt, bay

theo hướng khói đỏ về phía khay.



Lúc này, đoàn người lúc nãy nấp ở bên ngoài cũng toát mồ hôi lạnh.



“Thủ lĩnh, hình như cổ trùng bị dụ ra ngoài, hoàn toàn không nghe theo lệnh nữa rồi”.



“Đúng vậy, cổ trùng của tôi cũng vậy, không còn nghe lời nữa”.



“Còn tôi nữa, tôi cũng vậy”.





Nhìn dáng vẻ sợ sệt của đám tay chân, Liêu Hóa Long cũng toát hết mồ hôi lưng.



Thiên Tằm Cổ Vương mà Thế Tôn ban cho hắn cũng vậy, hoàn toàn không có tín hiệu gì.



Mẹ kiếp, chả nhẽ bị giết hết rồi?



Liêu Hóa Long vô cùng sợ hãi, mồ hôi tay đổ ra như nước.



Nhưng trước mặt thủ hạ, hắn chỉ có thể làm ra vẻ bình thản.



“Đừng vội, để tôi gọi Tằm Cổ Vương của tôi xem sao”.



Nói xong, hắn giậm chân một cái, một con cổ trùng rơi ra từ trong cạp quần.



Đây đâu phải là gọi Tằm Cổ Vương chứ, rõ ràng là muốn cầu cứu Thế Tôn.



Tuy nhiên, hành động của hắn rất kín đáo, nên không có ai phát hiện ra.



Lúc này, tất cả cổ trùng đều đã bay hết vào khay, thân thể mập mạp của chúng giãy giụa, lăn

lộn không ngừng.



Này!



Sao ở đây lại có một con cổ trùng màu vàng nhỉ?





Trần Dương hiếu kỳ nhìn con cổ trùng màu vàng đó, đầu của nó nhỏ hơn đám cổ trùng còn

lại, trên lưng lại có bốn cánh, xung quanh chỗ nó nằm thì lại khá là trống.



Có vẻ những con cổ trùng khác không dám đến gần.



Đây… đây chẳng phải là Thiên Tằm Cổ Vương hay sao?



Theo như ghi chép trong “Thiên Kim Dược Phương”, Thiên Tằm Cổ Vương có tinh thần và

trí tuệ, hơn nữa nó có khả năng khống chế lại những con côn trùng bình thường.



Con này được xem là bảo bối trong mắt người Nam Cương.



Tuy nhiên anh lại không biết phương pháp để khống chế chúng, vậy nên chỉ còn cách tiêu

diệt chúng.



Nghĩ đến đây, trong mắt Trần Dương lóe lên cơ hội ra tay.



Nhân lúc bọn chúng còn đang bị hấp dẫn bởi Dẫn Cổ Đan, Trần Dương ngưng tụ chân khí

cực âm, đánh ra một chưởng.



Roạt!



Trong nháy mắt, đám Cổ trùng này đều bị đóng băng lại hết.



Chúng mất đi toàn bộ sức sống.





“Uỳnh uỳnh!”



Trong nháy mắt, đám người mặc áo đen lúc nãy đồng loạt trào máu.



“Thủ lĩnh, cổ trùng của tôi bị giết rồi”.



“Tôi cũng vậy…”



Nói xong, từng kẻ một ngã lăn ra đất!



Trong nháy mắt, chỉ còn lại một mình Liêu Hóa Long.



Hắn cũng bối rối.



Cổ trùng của bọn chúng đã bị giết sạch rồi sao?



Thôi xong rồi, phá hỏng kế hoạch của Thế Tôn, lần này chắc chắn Thế Tôn sẽ không tha cho

mình.



Nhớ đến dáng vẻ giết người không chớp mắt của Thế Tôn, hắn liền cảm thấy run sợ.



Không đúng, giờ hắn vẫn bình yên vô sự, chứng tỏ Tằm Cổ Vương vẫn còn sống.



Nếu ngay đến cả Tằm Cổ Vương cũng chết thì hắn tiêu đời rồi.





Nghĩ đến đây, hắn nhắm mắt lao tới.



“Anh kia đứng lại, đứng lại đi, tạm thời chỗ này không cho phép ai vào hết”, một viên cảnh sát

nói với Liêu Hóa Long.



“Ôi, anh cảnh sát ơi, bụng tôi đau lắm, tôi muốn tìm bác sỹ”, vừa nói hắn vừa ôm bụng, lộ ra

vẻ đau đớn.



“Đau bụng sao?”



Viên cảnh sát quan sát thật kỹ hắn, có vẻ không giống như giả vờ, liền nói trên điện đàm:

“Đội trưởng, bên ngoài có bệnh nhân muốn khám bệnh, có cho anh ta vào không?”



Liêu Hóa Long vểnh tai lên nghe, rất nhanh, bên kia đã có phản hồi: “Chờ thêm lát nữa đi,

sắp xong rồi”.



“Vậy anh nhịn thêm một lát nữa đi, sắp xong rồi”.



“Anh cảnh sát, thật sự là tôi đau lắm, anh châm chước cho tôi đi mà!”



“Thực sự là không được mà, anh đi đến khoa khác xem sao”.



“Không được, tôi muốn khám ở đây cơ”, vừa nói, ánh mắt Liêu Hóa Long lạnh xuống, hắn

lao vào trong, nếu bình thường với tu vi cảnh giới Phản Phác của hắn, thì đám cảnh sát này

hoàn toàn không phải đối thủ.





“Mau ngăn anh ta lại!”



Với tốc độ rất nhanh, trong chớp mắt hắn lao đến khoa cấp cứu.



Đúng lúc này, chợt hắn dừng lại, khuôn mặt cứng đờ.



“Uỳnh!”



Miệng hắn phun ra một đống máu tươu, sau đó ngã ngửa trên mặt đất.



Mọi thứ trước mặt hắn tối sầm lại, ngất đi.



“Mau, cứu người, có người ngã bất tỉnh”.



Lúc này, trên điện đàm vang lên tiếng của Vu Lan: “Được rồi, cho người nhà của các bé vào

đi, các bé không sao rồi”.



Lúc này, đám nhỏ nằm trên giường bệnh cũng từ từ tỉnh lại, tuy rằng tinh thần hơi uể oải,

nhưng đây chỉ là di chứng của việc bị Thiên Tằm Cổ hút khí huyết.



Nhưng các bé còn nhỏ nên chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, là sẽ trở lại bình thường.



“Con yêu, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con làm mẹ sợ quá”.



“Con ngoan của bố, bố chết khiếp rồi đây này”.





Nhìn thấy các ông bố bà mẹ mừng phát khóc ôm con trong tay, Trần Dương cảm thấy nhẹ

lòng, đúng là bố mẹ luôn là người yêu con vô điều kiện.



“Cám ơn bác sỹ!”



"Đúng, cám ơn bác sỹ!”



“Cứu sống được các cháu, đúng là Hoa Đà tái thế…”



Thấy người nhà của các bé không ngớt lời cảm ơn mình, Vương Lập Ba xua tay nói: “Không

dám nhận, không dám nhận, tất cả đều là nhờ có thần y…”



“Trời, mọi người cảm ơn ông mà, ông nhận lấy đi, không phải ngại đâu”, Trần Dương cười

vỗ vỗ vai ông ta.



Nói thật Trần Dương cũng không phải là bác sỹ, lần này ra tay, chẳng qua may mắn là anh

nhận ra đây là cổ trùng.



Những lời khen này, hoàn toàn xứng đáng với công sức của Vương Lập Ba.



Nếu ông ta không tin anh vô điều kiện, thì mọi việc sao có thể tiến hành thuận lợi được.



“Thần y, chuyện này… tôi thấy ngại lắm…”, Vương Lập Ba kích động nhìn Trần Dương, anh

không màng đến danh lợi, đây mới chính là thần y chân chính.



Vệ Đông cũng nhìn Trần Dương với ánh mắt kính nể, lúc này anh ta đã hoàn toàn tâm phục

khẩu phục.





Anh ta thầm thề rằng, sau này mình cũng phải trở thành thần y như Trần Dương.



“Thôi được rồi, mọi chuyện đến đây là ổn, không có gì thì tôi đi trước đây”.



Nói xong, anh định rời khỏi đây.



Nhưng vào lúc này, có mấy y tá vội vã đẩy người mặc đồ đen đi vào.



“Nhanh, ở đây có bệnh nhân hộc máu ngã ngất ra đất…”



Nhìn người đàn ông trên giường bệnh kia, bỗng nhiên trong lòng Trần Dương dao động, Cổ

Vương 4 cánh núp trong ngực anh không ngừng chuyển động, như muốn nói cho anh là có

chuyện gì không hay.



Chuyện gì xảy ra vậy?



Tại sao thấy người đàn ông này, Cổ Vương lại nóng nảy bất an?



Chẳng lẽ… nó biết người này?



Mày biết hắn sao?



Trần Dương nhỏ giọng hỏi.



“Vu vu”.





Cổ Vương trong ngực anh đáp lại 2 tiếng.



Sắc mặt Trần Dương trầm xuống, xem ra hắn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện.



Anh vội vàng nói nhỏ bên tai Vu Lan, khiến sắc mặt cô ấy thay đổi.



“Anh nói thật sao?”



“Ừ, tôi cầm chắc đến 80%”, Trần Dương gật đầu nói.



“Để mấy người vào đây, nhớ mang theo còng tay”, Vu Lan nói trong điện đàm.



Rất nhanh, 4 cảnh sát đi từ ngoài vào.



“Chị Lan!”



“Mau, còng tay bệnh nhân nằm bên kia lại giúp tôi!”



Sao cơ?



4 người ngơ ngác nhìn Vu Lan.



“Nhìn tôi làm gì, đi mau lên”.





“Vâng!”







Sau khi Vu Lan rời đi, đám trẻ cũng lần lượt xuất viện.



Bé Gạo Nếp và bé Bánh Chưng cũng khỏe lên nhiều.



“Trần Dương, cảm ơn anh”.



Vừa nói, Liễu Viện và mẹ bé Bánh Chưng đều quỳ xuống đất.



“Các cô làm gì vậy?”



Trần Dương vội vàng đỡ họ dậy, cười khổ nói: “Mau đứng dậy đi!”



“Anh Trần, nếu như không có anh, thì tôi cũng không biết phải làm sao”, mẹ bé Bánh Chưng

xúc động nói: “Mong là anh sẽ cho chúng tôi cơ hội để cảm ơn anh”.



Liễu Viện xúc động không nói lên lời.



“Viện Viện, mẹ Bánh Chưng, đứng lên đi”.



Tô Diệu bước đến, đỡ hai cô gái dậy, nói: “Bé Gạo Nếp và Bánh Chưng đáng yêu như vậy,

tôi tin rằng nếu đổi lại là người khác thì họ cũng sẽ giúp thôi”.





“Thôi, không nói mấy lời sáo rỗng này nữa, sau này, nếu hai người gặp chuyện gì khó khăn

thì cứ nói, chồng tôi cũng có chút tiếng nói trong Tây Xuyên này”.



“Diệu Diệu, tôi cũng không biết phải cảm ơn cô như thế nào cho đủ”, Liễu Viện nói tiếp: “Kiếp

này có thể quen với hai vợ chồng nhà cô, là vinh hạnh lớn nhất của tôi”.



Nghe thấy những lời này, Tô Diệu thấy vô cùng cảm động.



Trần Dương đang định lên tiếng, thì bỗng Cổ Vương 4 cánh trong ngực anh lại động đậy bất

an.



Hơn nữa nó còn nóng nảy hơn so với lúc nhìn thấy người đàn ông áo đen kia.



“Vu vu vu vu”.



Nó liên tiếp phát ra bốn tiếng, nên Trần Dương biết chắc hẳn nó cảm nhận được nguy hiểm

gì đó, nên mới như vậy.



Anh vội vàng bước sang một bên, hỏi: “Có phải sắp xảy ra chuyện nguy hiểm gì không? Nếu

như đúng thì mày phát ra một tiếng thôi, không cần nhiều…”



“Vu”



Một tiếng, vậy là nguy hiểm gần kề!



Không lẽ người áo đen kia còn có đồng bọn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK