Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thuộc hạ tham kiến Giáo chủ!”, Đàm Tiểu Long lập tức quỳ một gối xuống, cung kính chào hỏi Giáo chủ.
“Tốt tốt tốt”, Giáo chủ nói liền ba câu tốt, đích thân đứng lên đỡ Đàm Tiểu Long dậy, xem xét một hồi: “Lần này vất vả cho quân sư rồi!”
“Không vất vả ạ, chia sẻ gánh nặng với Giáo chủ là bổn phận của tôi”.
Xem người ta ăn nói kìa, đúng là có trình độ, khiến Giáo chủ nghe mà mặt mày hớn hở.
Giáo chủ phu nhân ở bên cạnh cũng cười quyến rũ: “Lần này Lục Đại Phái vây đánh Thần Giáo ta, cũng may nhờ quân sư bày mưu lập kế, không hổ là Gia Cát của Thần Long Giáo ta”.
“Cảm ơn phu nhân!”, Đàm Tiểu Long cung kính đáp.
Trần Dương xem xét đánh giá Giáo chủ và phu nhân của Thần Long Giáo.
Giáo chủ Thần Long Giáo tướng mạo tuấn tú, thoạt nhìn trẻ hơn Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo nhiều.
Cùng lắm chỉ khoảng 40 tuổi.
Nhưng Giáo chủ phu nhân thì kém xa Mộc Thuyên.
Cũng không xinh đẹp, được cái quyến rũ từ trong xương cốt.
Đúng lúc này, Đàm Tiểu Long kéo Trần Dương lại: “Giáo chủ, đây là Trần Dương, chính cậu ấy cứu tôi một mạng”.
“Ồ! Chính cậu bạn này đã cứu anh sao?”, Giáo chủ nhìn Trần Dương, vỗ tay cười lớn: “Tốt, tốt lắm, quả nhiên tuổi trẻ tài cao”.
Nghe thấy lời khen ngợi của Giáo chủ, Đàm Tiểu Long cũng mừng ra mặt.
“Tiểu Dương, còn không mau cảm ơn Giáo chủ!”
“Cảm ơn Giáo chủ, chúc Giáo chủ phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn”.
Anh vừa nói xong, Đàm Tiểu Long ngây ra, Giáo chủ và phu nhân cũng vẻ mặt khó hiểu.
Sau đó phu nhân Thái Mỹ Cơ cười nói: “Quân sư, cậu bạn này của anh ăn nói dễ nghe quá, cứ như đúc cùng một khuôn với anh vậy”.
“Ha ha ha!”
Giáo chủ cũng cười lớn: “Thú vị, thú vị đấy, phu nhân, em nói xem anh nên thưởng gì cho cậu ta đây?”
Thái Mỹ Cơ cười khẽ nói: “Giáo chủ đã có chuẩn bị sẵn rồi, cần gì hỏi em chứ?”
Nghe vậy, Long Tại Thiên gật đầu: “Trần Dương, cậu có biết địa vị của quân sư trong Thần Giáo chúng ta không?”
Trần Dương không lên tiếng, đứng bên cạnh yên lặng nghe nốt đoạn sau.
“Tôi nói cho cậu biết, tôi có một người như quân sư còn hơn hàng chục nghìn giáo chúng”, Long Tại Thiên cười nói: “Cậu cứu quân sư là công lớn. Thế này đi, tôi cũng không thể hẹp hòi được, phong cậu làm Đà chủ đi!”
Cái gì?
Đà chủ?
Mẹ kiếp!
Khuê Tử đứng bên cạnh ngây ra, sao vừa nói được mấy câu, Hương chủ đã biến thành Đà chủ thế này?
Đà chủ là địa vị trung cao cấp trong Thần Long Giáo, lên trên nữa là Thần Long Sứ rồi. Đó chẳng khác gì quan lớn được phong đất, nắm trong tay một phần tư đệ tử Thần Long Giáo.
Trần Dương nhìn Đàm Tiểu Long, chỉ thấy hắn mỉm cười, khẽ gật đầu.
Trần Dương đột nhiên hiểu ra.
“Cảm ơn Giáo chủ và phu nhân, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của Giáo chủ và phu nhân”.
“Đứng lên đi”, Long Tại Thiên mỉm cười, xoay người ngồi lên ghế, nhìn Đàm Tiểu Long: “Quân sư, mau nói xem lần này anh xuống núi thu hoạch được gì nào”.
“Giáo chủ, lần này tôi vốn chia quân làm hai hướng, một mặt phái người đến Nhật Nguyệt Thần Giáo, một mặt bắt sống đệ tử của Lục Đại Phái”, dứt lời, Đàm Tiểu Long quỳ xuống: “Người chúng ta phái đi đã thành công thuyết phục được Bạch Hổ Tinh Quân và Huyền Vũ Tinh Quân của Nhật Nguyệt Thần Giáo, chỉ một chút nữa thôi là chúng ta đã thôn tính được Nhật Nguyệt Thần Giáo. Nhưng đúng giây phút quan trọng lại bị một tên khốn phá hỏng kế hoạch, khiến hơn 200 đệ tử Thần Giáo chúng ta mất mạng”.
“Xin Giáo chủ trách phạt”, Đàm Tiểu Long vẻ mặt đau đớn quỳ rạp trên mặt đất nói.
Trời!
Đàm Tiểu Long vừa dứt lời, trong đại điện trở nên xôn xao.
Lại hơn 200 đệ tử chết trận.
Sao… sao có thể như vậy được?
Trần Dương ở bên cạnh cũng ngây người, trong lòng nổi cơn sóng dữ.
Mẹ kiếp, hoá ra chuyện xảy ra ở tiệc mừng thọ 70 tuổi của Giáo chủ Nhật Nguyệt Thần Giáo là do Đàm Tiểu Long đạo diễn?
Khốn kiếp, trùng hợp quá rồi đấy.
Trần Dương thầm cười khổ, hoá ra kế hoạch của Đàm Tiểu Long đã bị anh phá hỏng.
Nếu như không có anh, Nhật Nguyệt Thần Giáo đúng là đã bị Thần Long Giáo thôn tính rồi.
Trong lòng anh có chút lo lắng, bao nhiêu đệ tử Thần Long Giáo chết như vậy, Giáo chủ sẽ không trách phạt Đàm Tiểu Long thật đấy chứ?
Long Tại Thiên vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra bất cứ sắc thái nào.
“Lần này giải quyết Nhật Nguyệt Thần Giáo thất bại, khiến 200 đệ tử Thần Giáo ta mất mạng, bây giờ tôi xin tuyên bố, miễn chức Bạch Long Sứ của Đàm Tiểu Long. Lần này Lục Đại Phái vây đánh Thần Giáo, vẫn cần nhờ Đàm Tiểu Long bày mưu lập kế, chức quân sư vẫn để Đàm Tiểu Long đảm nhiệm”.
Dứt lời, Long Tại Thiên nhìn về phía Đàm Tiểu Long: “Anh có phục không?”
“Tôi tâm phục khẩu phục!”, Đàm Tiểu Long cúi rạp xuống đất, đây là một sai sót nghiêm trọng, để chết bao nhiêu đệ tử như vậy mà vẫn giữ được chức quân sư, Đàm Tiểu Long còn gì không phục chứ?
Giáo chủ miễn chức Bạch Long Sứ của Đàm Tiểu Long, tức là vị trí này liền bị trống.
Với tình hình nguy hiểm như hiện giờ thì chắc chắn phải có người thay thế.
“Tốt”, Long Tại Thiên lên tiếng: “Lần này anh xuống núi có thu hoạch gì không?”
“Xin Giáo chủ đợi một lát”, Đàm Tiểu Long nói xong liền đứng dậy, hét xuống phía dưới: “Mọi người hãy yên lặng, tôi có lời muốn nói”.
Hắn vừa dứt lời, tất cả lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng lửa trại nổ lép bép.
“Dẫn người lên đây”.
Sau đó, một người đàn ông đầu đội mũ cao màu đen, mặc áo bào đen kéo một sợi xích sắt bước vào, đầu kia xích sắt là một chiếc lồng sắt rất lớn, bên trong nhốt mười mấy con tin.
Két két!
Bánh xe phát ra âm thanh chói tai.
Sau đó, một người đàn ông đầu đội mũ cao màu trắng, mặc áo bào trắng xuất hiện trước mắt Trần Dương.
Lại một xe con tin nữa.
Mẹ kiếp, sao những người này lại bị nhốt trong lồng sắt?
Trần Dương tập trung nhìn, phát hiện những người này có nam có nữ, hơn nữa quần áo cũng khác nhau, hình như… là đệ tử của Lục Đại Phái.
Mẹ kiếp, đây là tù binh của Lục Đại Phái!
Đúng lúc Trần Dương đang kinh ngạc, phía sau lại có bốn chiếc lồng nữa được kéo vào.
“Giáo chủ, đây chính là thu hoạch mấy ngày nay của tôi”, Đàm Tiểu Long chắp tay nói: “Sáu chiếc lồng sắt này nhốt các đệ tử của Lục Đại Phái, chỉ cần có những con tin này trong tay, Lục Đại Phái sẽ không dám tự ý vây đánh”.
“Tốt, tốt, tốt”, Long Tại Thiên bước xuống nói: “Có số con tin này, Lục Đại Phái không cần đánh cũng tự giải tán”.
Nói xong, các đệ tử trong đại điện đều quỳ xuống, lớn tiếng hô to: “Giáo chủ cao minh, Giáo chủ cao minh…”
Trần Dương cũng quỳ một gối xuống, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía chiếc lồng sắt trước đống lửa trại.
Cũng may lần này Đàm Tiểu Long xuống núi cũng không phải ra về tay không, có số con tin này, e là Lục Đại Phái cũng không đánh lên được.
Đàm Tiểu Long lần này coi như lấy công chuộc tội.
Đúng lúc Trần Dương đang thầm thở dài, một người phụ nữ trong chiếc lồng sắt bên dưới đột nhiên quát: “Hừ, mơ mộng hão huyền, tao dù có chết cũng không để lũ tà ma ngoại đạo chúng mày đắc ý”.
Cô ta vừa dứt lời, các đệ tử Lục Đại Phái trong mấy chiếc lồng khác cũng nhao nhao phụ hoạ: “Đúng vậy, bọn tao tuyệt đối sẽ không khuất phục”.
“Chán sống rồi chắc!”
Đúng lúc này, một người mặc áo xanh, khoảng 50 tuổi bước từ bên cạnh ra.
“Tạch!”
Ông ta giơ lên một chiếc roi, thẳng tay đánh vào người phụ nữ kia.
Chiếc mũ trên đầu người phụ nữ kia lập tức bị đánh bay, để lộ chiếc đầu trọc bên dưới.
“Chà, hoá ra là một ni cô”, Lam Long Sứ Đặng Nhất Thu cười lớn: “Không ngờ còn là một người đẹp nữa”.
“Lam Long Sứ, sao ông lại đánh tù binh của tôi?”, Hắc Sát đội mũ đen nhìn Lam Long với vẻ khó chịu: “Mụ ni cô này là trưởng lão của núi Nga My, là con tin quan trọng, hơn nữa bọn họ đều đã trúng Nhuyễn Cân Tán, không tránh được đòn roi của ông đâu. Nhỡ đánh chết ra đấy, lũ ni cô phái Nga My lại chẳng liều mạng với ông ấy chứ”.
“Hu hu hu… sư huynh nói phải đấy, Lam Long Sứ, đánh chó phải ngó mặt chủ, hu hu…”, Bạch Sát ở bên cạnh nói mang theo tiếng khóc.
Nghe giọng nói nam không ra nam nữ không ra nữ của Hắc Bạch Song Sát, Đặng Nhất Thu nổi cả da gà, cau mày, hừ lạnh một tiếng rồi lùi lại.
Trần Dương đưa mắt nhìn về phía ni cô kia, sau đó trợn trừng mắt.
Mẹ kiếp, đây… đây chẳng phải Thanh Uyển sư thái sao?
Sao… sao cô ta lại bị bắt đến đây?
Sau đó Trần Dương lại nhìn thấy Vu Lan ở bên cạnh Thanh Uyển sư thái. Vu Lan lúc này tóc tai rũ rượi, trông vô cùng chật vật.
Trần Dương lập tức sốt hết cả ruột, rốt cuộc chuyện này là sao?
Sao Vu Lan cũng bị bắt đến đây?
Đúng lúc này, Đàm Tiểu Long xoay người nói với Giáo chủ: “Giáo chủ, đang lúc cấp bách này chúng ta hãy loan chuyện con tin ra ngoài đi”.
Long Tại Thiên gật đầu: “Người đâu, thông báo với Lục Đại Phái, nếu bọn họ không rút thì giết hết con tin”.
Long Tại Thiên nói với giọng vô cùng bình thản, giết người mà ông ta nói như giết gà vậy.
“Vâng!”
Một đệ tử Thần Long Giáo sau khi nhận lệnh, vội vàng chạy ra ngoài.
“Long Tại Thiên, mày không được chết tử tế đâu!”, Thanh Uyển sư thái nhìn Long Tại Thiên với ánh mặt oán độc.
“To gan!”
“Chán sống rồi chắc!”
Các đệ tử Thần Long Giáo trong đại điện vội vàng quát lên.
“Muốn chết mà!”, Hắc Sát nhanh chóng xuất hiện trước lồng sắt, ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ Thanh Uyển sư thái: “Bây giờ tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Ặc…
Thanh Uyển sư thái mặt đỏ bừng, rồi chuyển dần từ màu đỏ sang màu tím, não dần thiếu oxi.
“Không… Mau thả Thanh Uyển sư thái ra!”
“Sư phụ… Tà ma ngoại đạo, mau thả sư phụ tao ra!”
“Mau, thả Thanh Uyển ra…”
Bởi vì trúng Nhuyễn Cân Tán, bọn họ không còn chút sức nào, ngoài mở miệng nói chuyện, bọn họ còn không có sức để lật người.
Chỉ đành trơ mắt nhìn Thanh Uyển sư thái bị Hắc Sát bóp cổ.
Thấy Thanh Uyển sư thái sắp ngạt thở đến nơi, Đặng Nhất Thu đột nhiên cười lạnh nói: “Hắc Sát… chẳng phải cậu bảo tặc ni này là trưởng lão phái Nga My sao? Cậu không sợ giết con tin quan trọng như vậy, phái Nga My sẽ liều mạng với cậu sao?”
“Hu hu hu… Sư huynh, Lam Long Sứ nói… hu hu hu… hình như cũng có lý…”
“Câm miệng, đồ đần độn này!”, Hắc Sát mắng Bạch Sát một câu, nhưng bàn tay đang bóp Thanh Uyển sư thái đã lỏng ra.
“Hộc hộc hộc!”
Thanh Uyển sư thái thoát chết, ngã xuống trong lồng sắt, hít lấy hít để không khí.
Khoảnh khắc vừa rồi, cô ta tưởng mình thực sự sắp chết.
Ở chỗ khác, nơi hạ trại của Lục Đại Phái.
Thủ tọa Đạt Ma viện của Thiếu Lâm Tự Thích Minh đại sư, Phó chưởng môn phái Võ Đang Trương Viễn Kiều, Phó chưởng môn phái Nga My Tịnh Liên sư thái, Phó bang chủ Cái Bang Mã Đại Tiêu, Phó chưởng môn phái Hoa Sơn Hác Bất Trì cùng với Đông Kiếm Vương và Nam Kiếm Vương của Vô Lượng Kiếm Phái.
7 người quyết sách của Lục Đại Phái đang ở trong lều bàn bạc lúc nào phát động cuộc tổng tấn công.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói hốt hoảng.
“Báo…”
Sau đó một đệ tử của phái Hoa Sơn vừa lăn vừa bò vào: “Không hay rồi, xảy ra chuyện không hay rồi!”
Hác Bất Trì đứng dậy, nói với đệ tử kia: “Cứ bình tĩnh, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK