"Video thanh minh của đài truyền hình Giang Nam".
"Tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Hạ dùng quy tắc ngầm với nghệ sĩ bị lộ ảnh nóng".
"Nữ nghệ sĩ Lệ Tát tự tung ảnh nóng".
"Kỷ Thanh Thanh: rốt cuộc không sợ cường quyền hay là lừa đảo?"
"Giới giải trí rốt cuộc là thế nào?"
"Tập đoàn Xí Nga bán tháo cổ phiếu của công ty giải trí Thiên Hạ".
"Đài truyền hình Giang Nam: tập đoàn Huyễn Ngu là một doanh nghiệp tốt có trách nhiệm với xã hội".
"Tập đoàn Huyễn Ngu thành lập quỹ xoá đói giảm nghèo, sẽ giúp đỡ 1000 học sinh nghèo đến khi tốt nghiệp đại học".
"Tập đoàn Huyễn Ngu cùng với hãng phim Đại Mễ, hãng phim Thiên Đạt, tập đoàn Xí Nga trở thành đối tác chiến lược..."
Kỷ Thanh Thanh ngây người ra.
Rốt... Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Cô ta vội vàng ấn vào đọc tin tức đầu tiên, phát hiện trang web chính thức của đài truyền hình Giang Nam xuất hiện một bài thanh minh, viết rằng: Đoạn video tổng giám đốc Huyễn Ngu dâm ô Kỷ Thanh Thanh lan truyền trên mạng không phải là thật, mong cộng đồng mạng đừng để bị người ta rắp tâm dắt mũi.
Dưới tin tức còn đính kèm một video dài 10 phút.
Chính là video Kỷ Thanh Thanh dẫn theo trợ lý va vào Trần Dương, còn cắn ngược lại anh.
Nhìn thấy tiêu đề cô ta đã không xem tiếp được nữa.
Toi rồi, phen này toi rồi.
Cô ta lại ấn xem mấy tin tức khác, trong đó đều là ảnh nóng của Chân Kiến và Lệ Tát, cả những lời chỉ trích của Lệ Tát về công ty giải trí Thiên Hạ.
Cô ta thậm chí còn nhắc đến Kỷ Thanh Thanh, nói Kỷ Thanh Thanh mắc bệnh ngôi sao, chèn ép đồng nghiệp, cưỡng ép chiếm đoạt tài nguyên, còn cặp kè với Chân Kiến.
Không, đây không phải sự thật, cô ta với Chân Kiến ngoài quan hệ chủ và người làm thuê, thì không có bất cứ mối quan hệ nào cả.
Cô ta vội vàng gọi cho hai nghệ sĩ của Huyễn Ngu, phát hiện điện thoại đã không gọi được nữa.
Tít tít tít tít.
Điện thoại cô ta rung lên không ngừng.
Đều là tin nhắn cộng đồng mạng gửi đến sau khi biết mình bị lừa.
"Kỷ Thanh Thanh, cô đúng là đồ lừa đảo, không ngờ cô lại xấu tính như vậy".
"Anti đi, kiên quyết anti loại phụ nữ giả tạo như cô".
"Cô thật là ghê tởm, tôi mắt mù mới coi cô là thần tượng".
Hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, khiến cô ta muốn sụp đổ.
Lượng người theo dõi trên weibo của cô ta trong 10 phút ngắn ngủi đã giảm từ 20 triệu xuống còn 2 triệu người.
Không được, mình phải nghĩ cách cứu vãn.
Kỷ Thanh Thanh vội vàng gọi điện cho người quản lý là chị Xuân.
Bây giờ cô ta đã hoảng sợ thực sự.
"Alo, chị Xuân, làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?"
"Tôi làm sao biết được, cô muốn ra sao thì ra, đừng có liên lụy đến tôi..."
Cạch một tiếng, chị Xuân tắt máy.
Toi rồi, lần này thì toi rồi...
Ở một diễn biến khác, Tô Diệu đã thành công tiếp nhận Huyễn Ngu trong tay Trần Dương, còn Trần Dương cũng lui về phía sau.
Hôm nay, Huyễn Ngu đã trải qua mối nguy lớn nhất trong lịch sử tập đoàn.
Nhưng mối nguy này đã được bài thanh minh của đài truyền hình Giang Nam giải quyết.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Trần Dương đang bóp chân cho Tô Diệu.
"Em nhìn em xem, cố làm cho lắm vào, mấy loại chuyện này cứ để cấp dưới làm là được rồi".
"Em vừa mới nhậm chức, đương nhiên phải cố gắng làm việc rồi".
Hôm nay Tô Diệu mệt muốn chết, buổi sáng tiếp nhận Huyễn Ngu, buổi chiều liền trở thành đối tác chiến lược của các doanh nghiệp lớn trong nước như hãng phim Đại Mễ, hãng phim Thiên Đạt, tập đoàn Xí Nga.
Nếu là trước kia thì đây là chuyện mà cô còn không dám nghĩ đến.
Cô cảm thấy vô cùng kích động, đến mức nảy sinh một cảm giác không chân thực.
Chớp mắt cái đã trở thành tổng giám đốc của một doanh nghiệp kỳ lân, đến toà nhà này cũng là của cô nốt.
"Ông xã, cảm ơn anh".
Tô Diệu không nhịn được hôn anh một cái.
Sau cái hôn nồng thắm, Trần Dương xỏ giày giúp cô, vươn vai, cười hi hi nói: "Cuối cùng cũng có thể ăn bám quang minh chính đại rồi".
Anh ngồi vắt chéo chân trên sô pha, trông vô cùng hưởng thụ.
Chuyện lần này gây nguy hiểm nhưng cũng đem lại cơ hội cho Huyễn Ngu.
Sau khi bị công ty giải trí Thiên Hạ bôi nhọ một cách ác ý, tập đoàn Huyễn Ngu đã vào đúng guồng, ngoài việc khiến nhiều người biết đến Huyễn Ngu hơn, thì cũng xây dựng được hình tượng công ty, tầm ảnh hưởng cũng được mở rộng rõ rệt.
Đây là điều mà bỏ bao nhiêu tiền cũng không mua được.
Đồng thời cũng phân loại được các nghệ sĩ tốt xấu trong Huyễn Ngu, loại bỏ một số mầm họa.
Về hai nghệ sĩ tiết lộ tài liệu mật của Huyễn Ngu, thì chắc chắn phải xử lý theo hợp đồng công ty. Bôi nhọ công ty, tung tin đồn nhảm, rồi bọn họ sẽ phải đối mặt với pháp luật.
…
Sự việc lật ngược 180 độ, cả làng giải trí như bùng nổ.
Chuyện tổng giám đốc công ty giải trí Thiên Hạ dùng quy tắc ngầm bị lộ, đã gây nên ảnh hưởng rất xấu.
Với sự khích lệ của Lệ Tát, một số nữ nghệ sĩ hạng ba, hạng bốn của Thiên Hạ, thậm chí một số người nổi tiếng trên mạng bắt đầu ra mặt chỉ trích Chân Kiến. Đương nhiên bọn họ cũng tiện thể bôi nhọ Kỷ Thanh Thanh.
Kỷ Thanh Thanh nhận được vô số cuộc gọi, đến mức cô ta sợ hãi không dám động đến điện thoại.
"Cốc cốc cốc!"
Đúng lúc này, có người gõ cửa biệt thự, hơn nữa tiếng gõ cửa cực kỳ vang.
Kỷ Thanh Thanh sợ hãi nhìn cánh cửa, chắc không phải đám săn tin tìm đến cửa đấy chứ?
Cô ta cởi giày, nhẹ nhàng bước đến, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo. Là một người đàn ông đội mũ bóng chày, còn đeo khẩu trang che mặt.
Cô ta bịt chặt miệng để khỏi kêu lên, đúng lúc định gọi điện báo cảnh sát thì người đàn ông lên tiếng: "Kỷ Thanh Thanh, mau mở cửa, tôi là Chân Kiến".
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, đầu tiên cô ta ngây ra, sau đó mở cửa, hỏi gã: "Ông... ông chủ, sao anh lại ăn mặc thế này?"
Chân Kiến cười khổ, bây giờ gã đã là người bị cộng đồng phỉ nhổ, nếu không ngụy trang thì làm sao ra khỏi cửa công ty.
"Đi, bây giờ cô cùng tôi đến một nơi".
Dứt lời, ông ta kéo tay Kỷ Thanh Thanh, bước thẳng ra ngoài.
"Ông chủ, anh buông em ra, anh dẫn em đi đâu vậy?"
"Đi xin lỗi một người".
"Xin lỗi ai vậy?"
"Cô đừng hỏi nhiều", Chân Kiến mất kiên nhẫn, cưỡng ép đẩy cô ta vào trong xe.
"Em không ngồi cái Wolkswagen rách nát này, anh cho em xuống!"
Con đàn bà ngu ngốc, đã đến lúc nào rồi, tưởng mình vẫn là ngôi sao hàng đầu chắc?
Chiếc Rolls-Royce của ông ta quá bắt mắt, không thể lái ra khỏi công ty được, chiếc Wolkswagen Jetta này là ông ta mượn của một cấp dưới trong công ty.
20 phút sau, Chân Kiến dừng xe trước một toà nhà.
"Tổng giám đốc Chân, sao anh lại đưa em tới Huyễn Ngu?"
Chân Kiến xuống xe, lạnh lùng nói: "Đến xin lỗi tổng giám đốc của Huyễn Ngu".
"Sao cơ? Tại sao chúng ta phải xin lỗi anh ta?"
"Bốp!"
Chân Kiến thẳng tay tát cho Kỷ Thanh Thanh một cái, hung dữ nói: "Không muốn chết thì đừng có nói nhiều, cô có biết trong một ngày, tất cả các đối tác và nhà phát hành của Thiên Hạ đều đã quay lưng không? Cô có biết là vì sao không? Tôi nói cho cô biết, đó là do chúng ta đã đắc tội với tổng giám đốc Huyễn Ngu".
"Nếu cô còn muốn đứng trong giới giải trí thì ngoan ngoãn đi xin lỗi cho tôi”.
Sao cơ?
Tổng giám đốc Huyễn Ngu lợi hại đến vậy sao?
Kỷ Thanh Thanh ngây cả người ra, biết thế cô ta đã không nghe lời Chân Kiến, lại thêm bản thân ngu ngốc, động đến hẳn ông chủ lớn.
Lần này thì hay rồi, thất bại thảm hại.
Cả đường không ai nói gì, đến tập đoàn Huyễn Ngu, hai người muốn vào nhưng lại bị bảo vệ ở cổng ngăn lại.
"Tôi là Chân Kiến của công ty giải trí Thiên Hạ, tôi muốn gặp tổng giám đốc của các anh".
"Anh là cái thá gì chứ, tổng giám đốc của chúng tôi rất bận, anh muốn gặp là gặp được chắc?", bảo vệ ở cổng bĩu môi, bơ luôn hai người.
"Anh có thái độ gì thế hả? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là tiểu hoa đán nổi tiếng cả nước, Kỷ Thanh Thanh".
Xí.
Bảo vệ cười khinh miệt, nói: "Biết chứ, sao lại không biết cho được, bây giờ cô nổi lắm luôn ấy, cả cộng đồng mạng đang chửi cô kia kìa. Cô tránh xa tôi ra, xui xẻo".
Bảo vệ phủi phủi quần áo, tỏ vẻ ghét bỏ.
"Anh..."
"Thanh Thanh, cô ăn nói với anh bảo vệ thế à?", Chân Kiến trừng mắt với cô ta: "Còn không mau xin lỗi đi, người ta ngăn không cho chúng ta vào là trách nhiệm của người ta".
"Anh bảo vệ, anh đừng chấp nhặt cô ta làm gì, cô ta làm gì có đầu óc".
"Anh nói ngon ngọt cũng vô ích thôi, anh cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì", bảo vệ nhìn Chân Kiến vẻ chán ghét: "Bây giờ trên mạng toàn là ảnh của anh với nữ ngôi sao kia, sao anh vẫn còn mặt mũi ra ngoài vậy? Tôi khinh, muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi á? Nằm mơ đi!”
Chân Kiến đâu ngờ bản thân gã cũng bị một tên bảo vệ gây khó dễ, nhưng gã còn không dám đáp trả câu nào.
“Ồn ào cái gì vậy?”
Đúng lúc này, một người bảo vệ cao to lực lưỡng bước tới.
“Anh Hùng, hai người này muốn gặp tổng giám đốc”.
Anh Hùng nhìn hai người một cái, lạnh lùng nói: “Hai đứa chó chết chúng mày mà cũng muốn gặp tổng giám đốc? Mau cút đi, tổng giám đốc đã dặn rồi, nếu chúng mày đến xin lỗi thì cứ đuổi thẳng cổ”.
Thực ra bọn họ là người của công ty bảo vệ Thái Dương Thần, hôm qua sau khi xảy ra chuyện của Lục Tiên Hoa, Trần Dương đã lập tức thay bảo vệ trong công ty thành người của mình ngay trong đêm.
Dám hãm hại Thánh Tử sao?
Nếu không phải Trần Dương ngăn cản thì bọn họ đã xông đến tận Thiên Hạ rồi.
“Đại ca, tôi xin anh đấy, cho chúng tôi vào đi. Chúng tôi đã làm sai, xin hãy cho chúng tôi được xin lỗi trước mặt tổng giám đốc Trần, tôi xin anh đấy”.
“Không hiểu lời tao nói à?”, anh Hùng vẻ mặt lạnh lùng nói: “Dạy dỗ bọn chúng một trận cho tao”.
“Vâng!”
Hai tên bảo vệ xắn tay áo lên bước tới, bọn họ có tu vi Hậu Thiên trung kỳ, đối phó với hai người bình thường thì quá đơn giản.
“Các anh muốn làm gì? Đánh người là phạm pháp đấy!”
Kỷ Thanh Thanh sợ hãi tái mặt.
“Phạm pháp? Các cô tự ý xông vào công ty, đánh cô thì có làm sao?”
Vừa dứt lời, hai người liền định ra tay. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một giọng nói vang lên: “Dừng tay”.
Anh Hùng nhìn qua, vội vàng cúi người chào: “Chào tổng giám đốc, phu nhân ạ!”
Trần Dương đã dặn, lúc ở công ty phải gọi anh là tổng giám đốc.
“Chào tổng giám đốc, phu nhân ạ!”
Hai tên bảo vệ cũng vội vàng dừng tay, cúi người chào Trần Dương và Tô Diệu.
Chân Kiến nghe thấy giọng nói này, lập tức mừng rỡ, vội vàng bước đến trước mặt Trần Dương, quỳ “phịch” xuống: “Tổng giám đốc Trần, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi”.
“Ồ, tổng giám đốc Chân, sao vừa đến đã hành đại lễ thế? Anh làm vậy tôi sao nhận được, mau đứng lên đi”.
Trần Dương nói xong liền kéo Tô Diệu né sang bên cạnh.
“Tổng giám đốc Trần, tôi sai rồi, xin cậu giơ cao đánh khẽ!”, Chân Kiến nói xong liền dập đầu ba cái với Trần Dương.
Kỷ Thanh Thanh ở bên cạnh thì ngây người ra.
Cô ta tưởng Chân Kiến chỉ kéo mình đến để xin lỗi thôi, không ngờ gã còn quỳ xuống dập đầu với Trần Dương nữa.
“Mẹ kiếp, cô còn đứng đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống dập đầu nhận sai với tổng giám đốc Trần?”
Dập đầu xong, thấy Kỷ Thanh Thanh vẫn đứng ngây ra đó, Chân Kiến lập tức nổi giận, kéo cô ta lại, ấn xuống đất.
Rùng mình.
Kỷ Thanh Thanh hoàn hồn, Chân Kiến là ông chủ của một công ty giải trí hàng đầu, người như vậy mà cũng phải quỳ xuống dập đầu với Trần Dương.
Việc này cho thấy điều gì?
Cho thấy người thanh niên có vẻ vô hại trước mắt này không phải người gã có thể đắc tội được.
Lẽ nào anh ta là người thừa kế của một gia tộc hàng đầu? Hoặc đời sau của lãnh đạo đảng? Hoặc là con cháu quan chức?
Nghĩ đến đây, cô ta không khỏi run lẩy bẩy.
Rốt cuộc cô ta có gan to đến đâu mới dám đắc tội một nhân vật như vậy?
Chương 337 - Cứu Bào Tâm Oánh
“Tổng giám đốc Trần, tôi biết sai rồi, xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi”.
Kỷ Thanh Thanh không uổng là diễn viên, vừa nói nước mắt đã lã chã.
Nước mắt giàn dụa thấy mà thương xót.
Đáng tiếc, Trần Dương chẳng chút hứng thú với màn biểu diễn của cô ta.
“Làm nhiều việc xấu ắt tự đào mồ chôn mình”.
Trần Dương bỏ lại một câu rồi dẫn Tô Diệu đi thẳng.
“Tổng giám đốc Trần, xin cậu đấy, xin cậu giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi…”
Chân Kiến đang định đuổi theo thì bị mấy người anh Hùng ấn xuống: “Mẹ kiếp, mày liệu hồn đấy”.
Khi bóng lưng hai người biến mất, Chân Kiến như bị mất hồn, nhũn người ra ngã xuống đất.
Ngay sau đó gã nhận được một cuộc điện thoại, là trợ lý của công ty gọi đến.
Chuyện công ty trốn thuế bị lộ, hiện giờ cảnh sát đã phong tỏa công ty.
Hự…
Chân Kiến thấy cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiêu rồi, lần này thì tiêu thật rồi…
Cùng lúc đó, ở Hoa viên Cẩm Tú.
Bào Tâm Oánh làm món cá sốt cà chua hạt thông, lần trước cô ta phát hiện hình như Trần Dương rất thích ăn cá.
Món này là cô ta cất công học từ một đầu bếp chuyên món cá.
Nếm thử một miếng, mùi vị chua ngọt vừa miệng, miếng cá ngoài giòn trong mềm, rất ngon.
Chắc anh ấy sẽ thích ăn nhỉ?
Đúng lúc này thì có tiếng gõ cửa.
Ai vậy nhỉ?
Cô ta nhìn cánh cửa, nhẹ nhàng bước đến, nhìn ra ngoài qua mắt mèo, tối om.
Hình như đèn cảm ứng ở hành lang đã bị hỏng.
Lẽ nào cô ta nghe nhầm sao?
Hồng hộc hồng hộc…
Cô ta dán tai lên cửa, có thể nghe thấy tiếng thở ở bên ngoài.
“Ai đang ở ngoài vậy?”
Cô ta mạnh dạn kêu lên.
Người bên ngoài chắc chắn không phải là bố mẹ cô ta, bọn họ sẽ không đến đây vào buổi tối.
Cũng không thể là hàng xóm, phòng đối diện không có người ở, người ở tầng trên cũng đã dọn đi chỗ khác.
Lẽ nào là bên bất động sản? Hay bảo vệ?
Không, cũng không thể là bọn họ được!
Hoa viên Cẩm Tú là một tiểu khu cũ đã 20 năm, không hề có bất động sản hay bảo vệ nào cả.
“Cốc cốc cốc!”
Lại có tiếng gõ cửa, người bên ngoài nhất quyết không lên tiếng, sau mấy giây, cô ta nghe thấy tiếng mở cửa.
Hình như người kia đang thử mở cửa.
Bào Tâm Oánh hồn vía lên mây, vội vàng khóa trái cửa lại.
“Rầm rầm rầm!”
Hình như người bên ngoài sốt ruột, bắt đầu tông cửa.
Cô ta hoảng sợ, vội vàng cầm điện thoại muốn báo cảnh sát.
Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi cho Trần Dương.
Lúc này Trần Dương đang thu dọn bát đũa, thấy điện thoại rung lên, anh vội vàng lau tay, ấn nút nghe: “Alo, cô Bào, có chuyện gì vậy?”
“Trần… Trần Dương, anh có thể đến nhà tôi một chút không?”
“Cô sao thế?”, Trần Dương nghe ra sự bất thường của cô ta.
“Có người đang tông cửa nhà tôi, tôi… tôi sợ lắm!”
Sao cơ?
Trần Dương vội vàng nói: “Cô đã báo cảnh sát chưa?”
“Chưa…”
“Cô nghe tôi, đừng sợ, bây giờ cô ra cửa sổ kêu cứu, người trong tiểu khu nghe thấy chắc chắn sẽ đến giúp cô”.
“Cứ làm theo lời tôi nói đi, bây giờ tôi sẽ đến ngay!”
Cúp điện thoại, Bào Tâm Oánh cảm thấy có dũng khí hơn chút, liền hét với bên ngoài: “Mày còn không đi tao sẽ kêu cứu đấy, đến lúc đó mày muốn đi cũng không được đâu”.
Cô ta vừa nói xong thì tiếng tông cửa im bặt, bên ngoài cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Có hiệu quả rồi!
Bào Tâm Oánh mừng rỡ, nhưng chưa kịp vui mừng quá ba giây thì tiếng tông cửa càng mạnh hơn.
Cũng may Bào Tâm Oánh có ý thức an toàn cao, đã lắp cửa chống trộm, muốn tông cửa ra luôn cũng không phải chuyện đơn giản.
Cô ta vội vàng chạy đến bên cửa sổ, lớn tiếng gào lên: “Cứu tôi với, có ai không, cứu tôi với…”
Tiếng kêu cứu vang vọng trong tiểu khu, người ở đối diện nhanh chóng mở cửa sổ hỏi: “Cô gái, cô sao vậy?”
“Mau, mau qua giúp tôi với, có người đang tông…”
“Rầm!”
Còn chưa nói xong, cửa chống trộm đã bị đạp ra, sau đó một bóng dáng béo mập chạy vào, tóm lấy cổ cô ta.
Kẻ này chính là Giả Bình Xuyên!
Hắn gào ra ngoài cửa sổ: “Xin lỗi mọi người nhé, vợ chồng trẻ cãi nhau thôi, không có chuyện gì đâu, mọi người cứ mặc kệ đi!”
Sao cơ? Hóa ra là vợ chồng cãi nhau.
Thật là, bây giờ vợ chồng trẻ cứ cãi nhau là kêu cứu sao?
Chuyện này thực sự là quá hay gặp ở Hoa viên Cẩm Tú, vợ chồng cãi nhau đánh nhau cũng là bình thường.
Giải tán thôi.
Cửa sổ đang mở phía đối diện nhanh chóng đóng lại.
Giả Bình Xuyên vội vàng đóng cửa sổ lại, kéo rèm, sau đó đẩy Bào Tâm Oánh ngã xuống đất.
Ôi!
Cô ta bị ngã dập mông xuống đất, đau đến thấu tim.
“Mày chạy đi, mày kêu đi”, Giả Bình Xuyên cười dữ tợn: “Hôm nay mày có kêu rách cổ họng cũng vô ích thôi”.
Hắn bước sang bên cạnh, đóng cánh cửa đã bị biến dạng, sau đó kéo sô pha đến chặn cửa lại.
Thấy Bào Tâm Oánh lấy điện thoại ra định báo cảnh sát, hắn cướp luôn lấy, ném xuống đất.
“Muốn báo cảnh sát à? Mày mơ đi!”
Hắn bóp mặt Bào Tâm Oánh, hung dữ nói: “Con mụ thối tha, mày có biết cú đạp đó của mày đã phế tao không?”
Cú đạp đó của Bào Tâm Oánh đã đạp nát chỗ đó của hắn, bác sĩ nói đời này hắn không thể có con được nữa.
Cũng tức là hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn.
“Mày đã hủy hoại tao, thì tao cũng phải hủy hoại mày!”
“Anh muốn làm gì?”, Bào Tâm Oánh vẻ mặt kinh hoàng.
“Ha ha…”
Giả Bình Xuyên cười lạnh lùng, móc một bình nước thuốc trong túi quần ra nói: “Đây là nước thần tiên, mày biết nước thần tiên là gì không? Chính là thần tiên uống vào rồi cũng phải điên cuồng”.
“Không… không…”
Sau khi đổ nước thần thiên vào miệng cô ta, hắn lại lấy một cái điện thoại ra quay: “Chẳng phải mày thanh cao lắm sao? Trong sáng lắm sao? Tao phải quay lại cảnh mày điên cuồng, tung lên mạng, để tất cả mọi người nhìn thấy bộ mặt thật của mày”.
“Đừng, đừng mà…”
Cô ta sống chết muốn giãy dụa, nhưng Giả Bình Xuyên thực sự quá béo, cô ta không thể đẩy được hắn ra.
Bây giờ cô ta gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không thưa, sắp tuyệt vọng đến nơi.
“Yên tâm đi, mày sẽ nhanh chóng cầu xin tao thỏa mãn mày thôi”.
Bàn tay béo múp của Giả Bình Xuyên vuốt ve khuôn mặt Bào Tâm Oánh, sau đó bắt đầu cởi quần áo của hắn ra.
Bào Tâm Oánh sợ hãi lùi đến góc tường, dần dần, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng.
Làn da cô ta bắt đầu trở nên ửng hồng, đầu óc cũng choáng váng.
“Thuốc phát huy tác dụng rồi”.
Giả Bình Xuyên ném áo khoác lên sô pha, rồi kéo Bào Tâm Oánh lên đó.
“Bảo bối, anh đến đây…”
Hắn đè lên người Bào Tâm Oánh rồi bắt đầu xé quần áo cô ta.
“Đừng mà, tôi cầu xin anh đấy…”
Cô ta sống chết túm chặt quần áo, nước mắt lã chã, hai chân đạp lung tung, đáng tiếc sức cô ta quá yếu, không phải đối thủ của Giả Bình Xuyên.
Xoẹt một tiếng, áo khoác cô ta bị xé rách, để lộ làn da trơn bóng.
Phù!
Hơi thở Giả Bình Xuyên lập tức trở nên dồn dập.
Bào Tâm Oánh tuyệt vọng, lẽ nào cô ta sắp bị tên đàn ông kinh tởm này làm nhục sao?
“Trần Dương… sao anh vẫn còn chưa đến?”, cô ta tuyệt vọng gào lên.
“Trần Dương chắc là bạn trai của mày chứ gì? Mày yên tâm, lát nữa xong việc tao sẽ gửi riêng video của hai chúng ta cho hắn”.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị sô pha chặn bị đạp mở, sô pha cũng bị đạp bay theo, va mạnh lên tường.
Tiếng động đột ngột suýt nữa khiến Giả Bình Xuyên sợ tè ra quần.
Bào Tâm Oánh nhìn ra cửa, khi nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong của Trần Dương, cô ta không nhịn được òa khóc: “Trần Dương…”
Khi nhìn thấy Giả Bình Xuyên đang đè lên người Bào Tâm Oánh trên sô pha, sắc mặt Trần Dương lập tức sầm xuống, nhiệt độ xung quanh thoắt cái lạnh đi.
“Chán sống chắc!”
Trần Dương không nói nhiều, lao thẳng đến đó, đá bay Giả Bình Xuyên đi.
“Phịch”
Hắn bay ra như một viên đạn, va mạnh vào tường.
Rắc rắc rắc.
Bức tường bị va mạnh lập tức bị nứt, Giả Bình Xuyên cũng ngất luôn tại chỗ.
Sau khi xử lý xong Giả Bình Xuyên, Trần Dương nhìn Bào Tâm Oánh, phát hiện cô ta ngoài áo khoác bị xé rách thì vẫn chỉnh tề.
Trần Dương thở phào nhẹ nhõm, cũng may tới kịp.
“Trần Dương…”
Bào Tâm Oánh mặt đỏ ửng, hai mắt mê man nhìn anh, sau đó quấn lấy anh như một người đẹp rắn.
Trần Dương biết cô ta đã bị hạ thuốc.
Xem ra thuốc đã phát tác, phải dùng chân khí ép thuốc ra khỏi cơ thể.
Anh vội vàng phong bế các huyệt vị trên người Bào Tâm Oánh, giảm tốc độ lưu thông của máu, sau đó đặt tay lên lưng cô ta, không ngừng truyền chân khí vào người cô ta.
“Ưm…”
Bào Tâm Oánh rên lên một tiếng, vẻ mặt cũng trở nên khổ sở.
Sắc mặt chuyển sang màu tím.
“Trần Dương, tôi khó chịu quá, tôi cảm thấy như sắp nổ tung…”
Sao cơ?
Trần Dương vội vàng thu tay lại, có chuyện gì vậy nhỉ?
“Hắn đã hạ thuốc gì với cô vậy?”
“Nước… nước thần tiên…”
Lúc này cô ta đang cố gắng nén sự khó chịu trong người xuống, cảm giác máu trong người như sắp sôi trào.
Cái gì?
Nước thần tiên?
Trần Dương biết thuốc này có hiệu quả rất mạnh, bởi vì là thể lỏng, hấp thụ cực dễ, hơn nữa dược lực còn hòa vào máu, nên dùng chân khí ép nó cũng không hiệu quả được bao nhiêu.
Chắc không đến mức phải hút máu ra đấy chứ?
Làm sao bây giờ?
Trần Dương vô cùng khó xử!
“Trần Dương, tôi khó chịu quá, mau… giúp tôi với…”
Giây tiếp theo, cô ta ôm lấy cổ Trần Dương, dán đôi môi đỏ lại gần.
“Mau, ôm tôi vào phòng ngủ đi… tôi xin anh đấy…”
Bây giờ cô ta chưa bị dục vọng che mờ lý trí, vẫn giữ được chút tỉnh táo. Sở dĩ cô ta nói như vậy là vì cô ta biết, nếu cô ta không chủ động thì Trần Dương sẽ không động đến mình.
Hơn nữa sự rụt rè của cô ta cũng không cho phép bản thân tiến thêm bước nữa với Trần Dương.
Bây giờ là một cơ hội rất tốt, bỏ qua rồi sẽ không còn lần nào nữa.
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng nhị gì cả…”
Cô ta hôn anh, đầy run rẩy và gấp gáp.
Đôi tay vuốt ve người anh.
Trần Dương quả thực không muốn lợi dụng lúc người ta gặp nguy, hơn nữa bây giờ anh cũng nợ tình quá nhiều, anh không muốn làm hại Bào Tâm Oánh nữa.
“Cứ coi như giải độc giúp tôi… tôi sẽ không bám lấy anh đâu…”
Ầm!
Trần Dương nghe vậy thì trong đầu ong ong.
Anh ôm lấy cô ta, bước nhanh vào phòng ngủ.
Cùng với một tiếng kêu đau, trong phòng nổi lên mưa sa bão táp.
Không biết đã qua bao lâu, sau một tiếng rên thì màn mây mưa tạm dừng.
Đúng lúc này, Trần Dương cảm thấy một luồng chân khí tinh thuần truyền từ cơ thể Bào Tâm Oánh sang người anh.
Luồng chân khí này vô cùng tinh khiết, anh cảm nhận một cách từ từ cẩn thận.
Sau khi chân khí đi vào cơ thể, hòa với chân khí ở đan điền thì bắt đầu bành trướng.
Thông qua Nội Thị, anh nhìn thấy rõ ràng chân khí đã bành trướng gấp đôi.
Mẹ kiếp!
Chuyện này là sao vậy?
Trần Dương ngây ra, hiện giờ anh đã ở cảnh giới Phản Phác viên mãn, chân khí trong người anh đã không thể tăng lên được nữa, nhưng sau khi hấp thụ luồng chân khí này, chân khí trong người anh lại tiếp tục bành trướng.
Muốn đột phá lên Quy Chân, anh phải không ngừng ép chân khí trong cơ thể, ngưng tụ thành chất lỏng, hình thành chân nguyên.
Nhưng đây không phải là chuyện dễ dàng.
Trong 1000 tu sĩ cảnh giới Phản Phác viên mãn, có một người đột phá lên được Quy Chân đã là giỏi lắm rồi.
Hầu hết mọi người đến chết vẫn chưa thể chuyển hóa hết chân khí trong cơ thể, có thể thấy việc ngưng khí thành chất lỏng khó đến mức nào.