Cuối cùng, vị Thần Ma kia uống cạn một con sông lớn, và chết ở sa mạc vô ngần, hóa thành Đào Sơn vạn trượng.
Hàng tỉ năm trôi qua, hiện giờ đại lục Thần Ma lớn đến thế nào, không ai biết được.
Vậy liệu có giống như vũ trụ hay không?
Trần Dương tặc lưỡi không dứt, mặc dù không biết sự thật ra sao, nhưng thực sự là đáng kinh hãi.
Sau đó, anh tìm được một quyển sách liên quan tới cảnh giới tu luyện.
Hậu Thiên, Tiên Thiên, Phản Phác, Quy Chân, Ngưng Đan, Nguyên Thần, Uẩn Thần, Hóa Thần tổng là 8 cảnh giới.
4 cảnh giới phía trước được gọi là phàm cảnh, cảnh giới thứ 5 Ngưng Đan thì bắt đầu lên đến thoát tục siêu phàm, cảnh giới thứ 6, thứ 7, thứ 8 thì trong sách không nói đến nhiều, chỉ nhắc đến việc đạt đến ba cảnh giới này thì không gì là không làm được, ngay cả việc như bay lên trời chui xuống đất!
Trần Dương dựa theo cảnh giới của bản thân, và kiểm chứng những gì có ghi trong sách, thì hiện giờ anh đang ở cảnh giới thứ 6 là Nguyên Thần.
Quyển sách này chỉ ghi lại một cách đại khái về cảnh giới tu luyện, hơn nữa Trần Dương có cảm giác, sau Hóa Thần nhất định là còn những cảnh giới khác nữa.
Anh phóng suy nghĩ ra, tìm trong kho sách mênh mông này, cuối cùng tìm được một cuốn “Tu Luyện Chân Giải”.
Quyển sách này thì có ghi chép lại cặn kẽ hơn, giờ Trần Dương giống như miếng bọt biển vậy, không ngừng tiếp thu kiến thức.
Sau khi xem xong quyển sách này, cuối cùng anh tìm ra được nguyên nhân dẫn đến việc không thể hấp thụ linh khí.
Đó chính là cách tu luyện không giống nhau, ở Địa Cầu, mọi người hấp thụ linh khí thông qua kinh mạch, còn ở đại lục Thần Ma, chất lượng linh khí rất cao, hơn nữa quy tắc của hai thế giới cũng khác, nên nếu anh vẫn dùng phương pháp tu luyện cũ thì nhất định sẽ không thu được thành quả gì.
Chuyện này giống như, một người bình thường thì không thể nào tu tiên ở thế giới Ma Pháp được.
Cái thế giới này, linh khí không thông qua kinh mạch, mà thông qua huyệt khiếu!
Thông được một huyệt khiếu, thì sẽ đạt đến Hậu Thiên, thông được 70 huyệt khiếu thì sẽ đạt đến Tiên Thiên.
Phá vỡ được 180 huyệt khiếu thì sẽ lên được Phản Phác, phá vỡ 360 huyệt khiếu sẽ lên đến Quy Chân!
Nhưng để từ Quy Chân lên Ngưng Đan thì cần phải phá vỡ được 1080 huyệt khiếu, sau đó sẽ ngưng kết được 1 viên Kim Đan ở đan điền, bên trong viên Kim Đan sẽ bao trọn tinh thần và thần khí của tu sĩ.
Hay thật đó, đây đúng là một con đường mới, huyệt khiếu với Kim Đan, và cả Nguyên Thần đều có mối quan hệ mật thiết không thể tách rời.
Anh tiếp tục giở ra xem, từ Ngưng Đan để đột phá lên Nguyên Thần, thì cần tiếp tục đả thông được huyệt khiếu, còn về số lượng là bao nhiêu thì đoạn phía sau không ghi rõ.
Có lẽ người viết ra quyển sách này chưa đột phá lên được cảnh giới đó, hoặc là không dám viết ra.
Đặt lại quyển Tu Luyện Chân Giải về chỗ cũ, Trần Dương tiếp tục lật xem những quyển sách khác.
Anh không biết rằng những chuyện mình đang làm, đều lọt vào tầm mắt của một người.
Ở gác mái Tàng Kinh Các, Viên Tuyết Phi đang nhìn Trần Dương chăm chú đọc sách, trong lòng cảm thấy hơi tò mò, sao cái tên này lại chạy đến Tàng Kinh Các nhỉ?
Cô ấy đang suy nghĩ xem có nên đuổi anh ra hay không, liền thấy anh cầm một quyển sách lên mặt đầy mừng rỡ, như nhặt được một vật báu.
Cô ấy định thần nhìn lại, là một quyển Huyệt Khiếu Chú Kinh, đây chẳng phải là quyển sách nói về công pháp nội tu bình thường nhất của đại lục Thần Ma hay sao, dạy về cách đả thông những huyệt khiếu thông thường, hơn nữa cũng chỉ tu luyện được những Viêm Hỏa Khí cấp thấp nhất, loại công pháp nội tu tầm thường này, thì có sức hút gì chứ.
Ví dụ như hiện tại Viên Tuyết Phi đang luyện Thiên Huyền Băng Kinh, thì đây cũng là công pháp nội tu trung cao cấp, giúp đả thông huyệt khiếu thượng đẳng hạng 2, lực sát thương sau khi tu luyện được cũng là chân khí Huyền Băng cực lớn.
“Tiểu hòa thượng mãi là tiểu hòa thượng, đúng là không có chút mắt nhìn nào cả”.
Viên Tuyết Phi lắc đầu một cái, một tiểu hòa thượng chỉ biết đến luyện tập công phu, thì có được nhìn thấy mấy cái công pháp nội tu bao giờ.
Nhưng kể cả những công pháp nội tu tầm thường, thì người bình thường chắc cũng khó mà mua nổi.
Trong Thất Bảo Trai, một quyển công pháp nội tu cấp thấp cũng có giá mấy nghìn nguyên thạch.
Nhưng mà cô ấy không ngờ được là, Trần Dương cầm quyển sách kia lên nhìn một lát, liền đặt nó trở lại, sau đó cầm quyển Chân Dương Kinh lên xem.
Quyển Chân Dương Kinh này được xếp vào công pháp nội tu cấp Người trung đẳng, đủ để tu luyện đến Tiên Thiên hậu kỳ, huyệt khiếu đả thông được cũng chỉ thuộc hạng 8, tu luyện được Chân Dương Khí cũng sẽ mạnh hơn một mức so với Viêm Dương Khí.
Công pháp nội tu có mạnh có yếu, phân ra thành cấp Thiên, cấp Địa, cấp Người, mỗi một cấp đều chia ra làm thượng đẳng, trung đẳng và hạ đẳng. Mạnh nhất đương nhiên sẽ là cấp Thiên.
Theo như truyền thuyết thì cao hơn cấp Thiên còn có cấp Thần, những công pháp này đều nằm trong tay các tông môn thế gia, cũng chính là gốc rễ bảo đảm cho sự vững mạnh của tông môn.
Đương nhiên đứng đầu là huyệt khiếu thượng đẳng hạng 1, huyệt khiếu phân ra là 9 hạng, hạng 1 là cao nhất, hạng 9 là thấp nhất.
Theo lý thuyết, chân khí ẩn chứa trong huyệt khiếu hạng 1 mạnh gấp 9 lần so với hạng 9.
Tầng 1 này chỉ bày những sách công pháp nội tu cấp thấp, muốn xem những cấp cao hơn thì nhất định phải lên tầng trên.
Nhưng Trần Dương không đi lên, anh vẫn chỉ đứng ở tầng 1, mấy quyển công pháp nội tu này, anh xem hết quyển này đến quyển kia.
Ngoại trừ cái này ra, còn có sách “Luyện Khí Sơ Giải”, đây chính là sách luyện khí cấp tương đối thấp, vậy nên những gì bên trong ghi lại đều là những phương pháp luyện khí tương đối đơn giản.
Tuy là như vậy, nhưng Trần Dương vẫn xem một cách say mê.
Cho dù là công pháp nội tu hay là thuật luyện khí, Trần Dương cũng chưa bao giờ được tiếp xúc qua.
Những quyển sách đơn giản dễ hiểu này, cũng đúng là những thứ anh đang cần, có như vậy anh mới hiểu sâu thêm về thế giới này.
Đặt quyển “Luyện Khí Sơ Giải” xuống, Trần Dương đang suy nghĩ liệu rằng trong này có thuật luyện đan hay không? Luyện đan yêu cầu cao hơn so với luyện khí, các bài thuốc luyện đan còn quý hơn cả công pháp nội tu.
Trần Dương không tìm được quyển thuật luyện đan nào, nhưng anh lại tìm được một quyển viết về dược liệu, bên trong có ghi chép lại mấy chục nghìn giống thuốc, trong đó còn có cả một ít dược liệu giống Địa Cầu, còn có những loại Trần Dương chưa bao giờ được nghe qua, nhưng hiệu quả vô cùng diệu kỳ.
Trên Địa Cầu, anh không chỉ là võ đạo chí tôn, mà còn là một tông sư luyện đan, luyện đan có thể nói là tài năng thiên bẩm của anh.
Trước tiên phải quen được những dược liệu trên đại lục Thần Ma, hiểu kỹ được dược tính, thì ắt sẽ tạo ra được những công thức đan dược mới.
Thấy Trần Dương chăm chú nhìn Bách Thảo Tập, Viên Tuyết Phi càng cảm thấy hiếu kỳ.
Anh ta muốn làm gì?
Luyện đan sao?
Làm sao có thể?
Tên tiểu hòa thượng này không lẽ cho rằng xem một quyển Bách Thảo Tập thì có thể luyện được đan sao?
Kỳ dị, đúng là kỳ dị quá đi.
Lúc này Viên Tuyết Phi không đoán ra nổi Trần Dương đang nghĩ cái gì.
Một tiếng rồi hai tiếng trôi qua, Viên Tuyết Phi nhìn chằm chằm Trần Dương không chớp mắt, cô ấy không nhận ra rằng mình đã bị Trần Dương thu hút.
Anh đặt Bách Thảo Tập xuống, vươn vai duỗi người, vậy mà trời đã tối rồi!
Đúng lúc này, Mai quản gia gõ cửa: “Cậu chủ, lão gia bảo cậu đến dùng bữa chung”.
“Tôi đây!”
Trần Dương đặt quyển sách lại trên giá, đẩy cửa ra, Mai quản gia chắp tay về phía anh nói: “Cậu chủ, tôi nghe nói cậu đã ở trong đây một ngày, chắc hẳn thu hoạch được nhiều thứ?”
“Cũng hiểu ra nhiều điều!”, Trần Dương nói.
Mai quản gia cười gật đầu một cái: “Vậy tốt quá”.
“Đi thôi, đừng để cho lão gia đợi lâu, hôm nay lão gia dẫn theo thập đại Phù Đồ vây giết được một con hung thú!”
Hung thú sao?
Trần Dương “ồ” lên một tiếng.
Đột nhiên anh nhớ đến một quyển kinh trên đó có ghi lại thông tin liên quan đến hung thú.
Trong thế giới này dã thú cũng có thể tu luyện, khi tu luyện đến cảnh giới cao thâm, thậm chí có thể nói được tiếng người, biến hóa thành hình người.
Hung thú, thì cũng giống như tu sĩ cảnh giới Quy Chân, thậm chí còn có thể thả ra yêu nguyên.
Lát sau, Mai quản gia dẫn Trần Dương đi đến một phòng lớn, Viên Thiên Cương ngồi ở ghế giữa, thập đại Phù Đồ ngồi ở hai bên, toàn thân bọn họ đều dính máu, nhưng họ cũng chẳng thèm để ý đến điều này.
Đám người hầu xung quanh không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại họ còn cảm thấy ngưỡng mộ, thập đại Phù Đồ đều là các anh hùng hảo hán, họ chính là cánh tay đắc lực của chủ nhà.
“Lão gia, cậu chủ đến!”
Viên Thiên Cương gật đầu nói: “Ngồi đi!”
Trần Dương cười một tiếng, anh nhìn quanh một vòng, nhưng phát hiện ra là chả ai thèm nhìn anh cả.
Còn một chỗ duy nhất là ngồi phía dưới.
Ngồi dưới thì cũng được thôi, nhưng phía trên là một bàn chân to đoành đầy bùn đất, chủ nhân của nó chính là một người đàn ông vạm vỡ, lúc này hắn ta đang cười ra vẻ mỉa mai nhìn anh, có vẻ như không hề có ý định để chân ra chỗ khác.
Viên Thiên Cương nhìn thấy, nhưng không hề lên tiếng ngăn cản, đối với ông ấy, vị trí của Trần Dương còn chả bằng thập đại Phù Đồ.
Cũng chỉ là một dạng tép riu mà thôi.
“Anh bỏ chân ra đi, nhân tiện lau giúp tôi cái ghế”.
Trần Dương cười với hắn, giọng điệu rất dứt khoát.
“Cậu nói gì cơ? Bảo tôi bỏ chân ra á?”
Người đàn ông này giống như nghe được câu truyện cười nào đó, hắn cười lớn: “Cậu điên rồi à, có biết tôi là ai không? Vậy mà dám nói chuyện với tôi bằng giọng đó!”
“Tôi không muốn biết, mà cũng không cần biết”.
Trần Dương vẫn giữ trên môi nụ cười đó.
Thập đại Phù Đồ đồng loạt nhìn về phía Trần Dương, họ đều nghĩ rằng, thằng nhãi này động phải lão Thập, lần này có trò hay để xem rồi!
“Muốn ngồi sao?”
Lão Thập cười lạnh một tiếng: “Gọi tôi một tiếng Thập Gia đi, thì tôi cho cậu ngồi!”
“Bắt tôi gọi Thập…, anh… anh xứng sao?”
Trần Dương lạnh lùng nói.
Mặt Mai quản gia biến sắc, vội vàng đi đến: “Cậu chủ, bỏ đi, để tôi kê thêm một cái ghế cho cậu…”
“Không cần đâu, lẽ nào ở đây không có ghế, cần gì kê thêm”.
Trần Dương xua tay nói: “Nếu anh không nhường, thì tôi đành tự ra tay vậy”.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì Trần Dương đã đưa tay nắm lấy chân của hắn, mọi người ai nấy đều sửng sốt, lão Thập bị kéo bay lên, rồi ngã sõng soài trên đất.
“Uỳnh!”
Hắn đường đường là một cao thủ cảnh giới Quy Chân sơ cấp, vậy mà lại bị một tiểu hòa thượng đánh bay sao?
Chuyện… chuyện này khiến hắn ê mặt.
“Khốn kiếp, mày dám đánh lén tao?”
Lão Thập bò dậy từ dưới đất, mặc dù không bị thương, nhưng mặt hắn đỏ rực.
“Tôi ra tay trước mặt nhiều người như vậy, sao có thể gọi là đánh lén được?”
Trần Dương kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi, anh cũng gạt toàn bộ bùn đất bám trên đó đi, hất tà áo, ngồi một cách quang minh chính đại.
“Mày…”
Lão Thập thẹn quá hóa giận, hôm nay hắn bị một thằng con rể bắt nạt, lại còn trước mặt chủ nhà với bao nhiêu người ở đây nữa chứ, nếu như hắn không dạy cho anh một bài học, thì sau này còn đứng nổi trong nhà họ Viên này được không?
“Lão Thập, đủ rồi!”
Một người đàn ông ngồi bên trái ngay cạnh Viên Thiên Cương mắng: “Còn chưa đủ xấu hổ à?”
“Mau đến xin lỗi Viên lão gia đi!”
Lão Thập nghe thấy vậy, liền sững sờ, hắn sực tỉnh lại, tiến đến với vẻ mặt xấu hổ: “Thật xin lỗi Viên lão gia, tôi vô dụng quá ạ”.
Vô dụng đã là gì, lại còn dám ra oai với con rể nhà người ta, cuối cùng thì đẹp mặt chưa, ra oai không được thì chớ lại còn bị người ta dập cho tơi bời.
Vẻ mặt Viên Thiên Cương không hề thay đổi, suy nghĩ một lát nói: “Làm mất hứng ăn uống của mọi người rồi, nên phải chịu phạt thôi!”
“Phạt cậu không được ngồi ăn, mà phải đứng ăn!”
Trần Dương nghe thấy vậy thì cười lạnh, cũng coi như hình phạt thích đáng.
Có vẻ, mình cũng có chút vị trí nào đó trong lòng bố vợ.
Có vẻ ông ấy không khinh thường mình đến vậy.
“Cái đồ bỏ đi này, còn không mau cảm ơn Viên lão gia đi?”
“Cảm ơn lão gia, tôi xin tình nguyện chịu phạt!”
Hắn toét miệng cười một cái, rồi có vẻ như cố ý, hắn đứng ngay sát Trần Dương, định để mùi tanh bốc ra từ người hắn sẽ khiến Trần Dương không ăn nổi.