Mục lục
Long tế chí tôn Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vừa đến đây thì đường nhân quả lại nhìn thấy càng rõ ràng hơn”.
Tuy Nhân Quả đạo vận của Trần Dương vẫn chưa diễn hóa thành quy tắc Nhân Quả, nhưng đã có thể suy luận ra được rất nhiều thứ.
Khoảng cách của hai đường nhân quả này không đến 10 nghìn dặm, Trần Dương quyết định đến chỗ gần đó xem thế nào đã.
Đương nhiên, hiện giờ Trần Dương vẫn cách chỗ đó mấy trăm triệu dặm.
Anh bước mười mấy bước liên tiếp, cảnh sắc xung quanh biến ảo.
“Chính là chỗ này!”
Nhìn tông môn bên dưới, Trần Dương cau mày, chủ nhân của đường nhân quả cứng cáp kia ở trong sơn môn này.
Anh chưa từng đến nơi này, cộng hưởng tin tức với các phân thân thì bọn họ cũng chưa từng tới đây.
“Thế thì lạ thật!”
Trần Dương bấm ngón tay tính toán, kết quả tính được khiến anh rớt tròng mắt: “Chủ nhân của đường nhân quả này có quan hệ huyết thống với mình?”
“Đùa nhau à?”
Trần Dương còn nghi ngờ liệu có phải mình đã tính nhầm không, nhưng tính đi tính lại mấy lần vẫn là kết quả này.
“Thôi kệ, tìm được người kia đã rồi tính tiếp”.

“Mau lên, mày học theo chó sủa hai tiếng rồi tao cho mày ăn”.
Một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi ngồi xổm trước chuồng chó, trong tay cầm cơm nắm trêu tức người bên trong.
“Tao nhổ vào, dù tao chết đói cũng không sủa!”
Viên Bất Hối nhìn cậu ta với ánh mắt thù ghét, người này tên là Dương Lâm, là cháu đích tôn của Thích Tiêu Tử, thiên phú cực kém, có thể nói là không có căn cốt tu luyện.
Nhưng nửa năm trước, cậu ta đột nhiên mở khiếu, trở thành thiên tài đứng đầu Thổ Linh Tông.
Nguyên nhân rất đơn giản, Thích Tiêu Tử phát hiện ra thiên phú hơn người của Viên Bất Hối, cuối cùng dùng phương pháp đặc biệt giám định được, Viên Bất Hối sở hữu linh căn ngũ hành.
Đây là một trong những căn cốt tu hành cực phẩm được giới tu hành công nhận.
Không những gần gũi với linh khí ngũ hành, mà tốc độ tu hành cũng hơn người thường gấp 5 lần. Người sở hữu linh căn ngũ hành, nhắm mắt cũng có thể đả thông huyệt khiếu thần phẩm.
Thích Tiêu Tử thăm dò thân thể của Viên Bất Hối, phát hiện cậu bé quả nhiên là huyệt khiếu thần phẩm.
Sau khi xác định được căn cốt của Viên Bất Hối, Thích Tiêu Tử vui mừng quá đỗi, nếu hạt giống tốt thế này mà có thể trưởng thành thì chắc chắn là trụ cột của tông môn.
Nhưng cậu bé dù lợi hại đến đâu cũng là con cháu của người khác, vì vậy lão đã nghĩ đến thằng cháu vô dụng của mình, Dương Lâm.
Viên Thiên Cương không ngờ ông ấy đưa Viên Bất Hối vào Thổ Linh Tông chẳng khác gì hại chết cháu mình.
Tháng thứ hai sau khi ông ấy đi, linh căn của Viên Bất Hối đã bị lấy mất.
Sau khi lấy linh căn đi, Thích Tiêu Tử không những không đối xử tử tế với Viên Bất Hối, mà còn coi cậu bé là con vật trong nhà.
Dương Lâm còn nuôi nhốt cậu bé trong chuồng chó, ngày nào cũng trêu tức làm vui.
Đúng lúc này, Thích Tiêu Tử bước ra, thấy Dương Lâm đang trêu chọc Viên Bất Hối, trong lòng không vui: “Lâm Nhi, cháu đang làm gì vậy?”
“Ông nội!”
Dương Lâm ngoảnh đầu, nhìn thấy là Thích Tiêu Tử, liền vội vàng đứng dậy.
“Hừ, bây giờ trên người cháu có linh căn ngũ hành, không chăm chỉ tu luyện, lại còn lãng phí thời gian vào việc trêu chọc con súc sinh, lẽ nào cháu muốn ông thu hồi linh căn sao?”
Cái gì? Thu hồi linh căn?
Dương Lâm lập tức sợ xanh mặt, quỳ xuống đất: “Ông nội, ông hãy nghe cháu giải thích, là nó… là thằng nhãi này chửi cháu trước, cháu có lòng mang cơm cho nó ăn, nó không những không cảm ơn, còn nhổ nước bọt nữa”.
Dứt lời, cậu ta chỉ vào bãi nước bọt dính cả máu tươi trên giày mình.
Thích Tiêu Tử cau mày, nhìn Viên Bất Hối vẻ mặt thù hận trong chuồng.
Ánh mắt oán độc đó xuất hiện trên khuôn mặt một đứa bé bốn năm tuổi, khiến lão phải run lên.
Lão thầm thở dài: “Muốn trách thì hãy trách người nhà mày đưa mày đến đây, trách mày có tài hơn người. Nếu mày đã oán hận đau khổ như vậy thì tao giúp mày giải quyết vậy”.
Nghĩ đến đây, sắc mặt lão trở nên lạnh lùng, lấy bảo kiếm của mình ra, bước từng bước về phía cái chuồng: “Làm phiền cháu tao tu hành, mày đáng chết!”
Nghe Thích Tiêu Tử nói, Dương Lâm trán đổ mồ hôi lạnh, cũng may, lần này thoát được một kiếp.
Viên Bất Hối cười thê thảm: “Mẹ, mẹ đừng nhớ con…”
Sắc mặt Thích Tiêu Tử lạnh lùng, đang định vung kiếm chém chết cậu bé, đúng lúc này, một luồng khí tức rợp trời giáng từ trên trời xuống.
“Keng”
Trường kiếm trong tay lão rơi xuống đất.
“Phịch!”
Hai đầu gối lão quỳ phịch xuống đất, làm vỡ cả gạch, đầu gối lún sâu vào đó, xương bánh chè cũng vỡ vụn.
Áp lực khổng lồ khiến lão nằm bẹp dưới đất, thậm chí hít thở cũng trở nên khó khăn.
Dương Lâm cũng không khá hơn bao nhiêu, khoảnh khắc đó gần như khiến xương cốt toàn thân cậu ta bị chấn động vỡ vụn.
“Các người đáng chết!”
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên, như đến từ chín tầng mây, lại như đến từ địa ngục.
Một người đàn ông trẻ tuổi mặc đạo bào màu xanh chậm rãi hạ từ trên trời xuống.
Người này chính là Trần Dương.
“Cậu… cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
Thích Tiêu Tử cố gắng muốn ngẩng đầu lên, nhưng lão không thể làm được.
Trần Dương không nói gì, bước từng bước tới, chỗ nào anh bước qua, đến không khí cũng ngưng kết lại.
Khi nhìn thấy đứa trẻ gầy gò bị nhốt trong chuồng, Trần Dương đã hiểu rõ mọi thứ. Cảm giác huyết mạch tương thông đó không thể nào sai được, tuyệt đối không thể sai được.
Đứa trẻ trong chuồng ánh mắt oán độc, nhưng lúc này thêm một tia khó hiểu.
Cậu bé cảm thấy người trước mặt sắc mặt dịu dàng, theo bản năng muốn gần gũi anh.
“Xin lỗi, ta đến muộn rồi!”
Cái chuồng được làm từ thép không gỉ hóa thành tro bụi trong tay Trần Dương, anh ôm đứa trẻ gầy gò không xương vào lòng. Người gầy trơ xương, hốc mắt hõm xuống, vừa nhìn đã biết là bị bỏ đói lâu ngày và suy dinh dưỡng.
Bây giờ đang là tháng Chạp rét buốt, nhưng trên người cậu bé chỉ mặc mỗi chiếc áo đơn mỏng dính.
Lúc này, cậu bé cảm thấy mình rất ấm áp, người chú này thật là ấm, tất cả hơi lạnh đều bị xua tan.
“Con tên là gì?”
Trần Dương cố gắng giữ bình tĩnh.
“Cháu… Chú, chúng ta… chúng ta quen nhau sao?”
Viên Bất Hối không trả lời, sâu trong mắt vẫn có sự cảnh giác sâu sắc.
Sự cảnh giác này khiến Trần Dương gần như phát điên.
Anh khẽ xoa đầu cậu, Thôn Phệ đạo vận vận chuyển, mọi linh thực trong Thổ Linh Tông đều bị anh vơ vét sạch.
Sau đó chuyển hóa thành sức mạnh sinh mạng dịu dàng, từng chút một nuôi dưỡng ngọn lửa sức sống có thể tắt lịm bất cứ lúc nào của Viên Bất Hối.
Huyệt khiếu nứt vỡ, căn cốt bị lấy, khí huyết suy yếu, gân mạch khô kiệt.
“Được lắm, được lắm!”
Trần Dương không nhịn được nữa, để lộ sát khí, sát khí ngùn ngụt bao trùm cả Thổ Linh Tông.
Trong phòng bế quan của Thổ Linh Tông, Tông chủ Ngọc Càn chân quân mở bừng mắt, một giây sau đã xuất hiện trong đình viện của Thích Tiêu Tử.
Đi cùng ông ta còn có mấy chục trưởng lão tông môn, đến những tiền bối chân quân bế quan chết cũng lần lượt bị kinh động xuất quan.
Mấy chục chân quân, mấy trăm Nguyên Thần, đây chính là tất cả nền tảng của Thổ Linh Tông.
“Cậu là ai mà dám xông vào Thổ Linh Tông của tôi?”
Một trưởng lão ra mặt quở trách, Trần Dương chỉ nhìn ông ta một cái, một đạo sấm sét giáng từ trên trời xuống. Trưởng lão Uẩn Thần kia còn chẳng kịp kêu một tiếng, đã bị sấm sét đánh cho thành tro bụi.
“Vạn Tái sư thúc!”
Ngọc Càn chân quân biến sắc, vị sư thúc này là cường giả Uẩn Thần trung kỳ, đến ông ta còn chẳng phải đối thủ, không ngờ lại bị một đạo sấm sét đánh chết thẳng cẳng, đến một đốm linh quang cũng không thoát được.
Ầm!
Trên trời mây đen cuồn cuộn, khí thế trời đất bao trùm tất cả mọi người: “Kẻ nào động đậy thì kẻ đó sẽ chết!”
Trong khoảnh khắc, tất cả đều bị giam cầm.
“Đạo quân Hóa Thần! Nhất định tuân theo!”
Ngọc Càn chân quân không nhịn được kêu lên.
Cái gì, đạo quân Hóa Thần?
Thích Tiêu Tử sợ vỡ mật, không hiểu sao mình lại chọc phải đạo quân Hóa Thần.
Đúng lúc này, khóe mắt lão liếc thấy Viên Bất Hối đang được Trần Dương ôm trong tay, lão hiểu rồi, lão hiểu hết rồi.
Trần Dương thu lại sát khí, dùng sinh lực ngăn vết thương của Viên Bất Hối trở nặng hơn, anh lấy một viên thần đan cao cấp, lại lấy một linh tủy ra, dung hòa thần đan vào.
Có Trần Dương bảo vệ thì không cần lo Dược Lực sẽ làm phát nổ thân thể yếu ớt của cậu bé.
“Nào, uống cái này vào là có thể lấy lại sức!”
Viên Bất Hối hạ mí mắt xuống, trong mắt khôi phục được chút sức sống. Không biết tại sao, nhìn Trần Dương, cậu bé cứ không nhịn được muốn gần gũi.
Cậu bé ngoan ngoãn há miệng, nuốt linh dịch vào bụng.
“Chú, cháu thấy dễ chịu quá!”
Viên Bất Hối cảm thấy một luồng chảy ấm áp chảy dọc tứ chi toàn thân mình, cảm giác này cứ như ở trong vòng tay của mẹ, vô cùng yên tâm ấm áp.
Trần Dương giúp cậu bé tẩy rửa cơ thể hết lần này đến lần khác, trong quá trình này cả Thổ Linh Tông rộng lớn đều im phăng phắc.
Thậm chí chim cũng không dám bay qua bầu trời.
Cơ thể gầy yếu của Viên Bất Hối trở nên đầy đặn với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ánh sáng trong mắt cũng ngày càng rực rỡ hơn.
Cuối cùng sau hai canh giờ, Viên Bất Hối đã lấy lại sức, nhưng tổn thương mà cậu bé phải chịu thực sự quá sâu, còn nặng hơn Thần Nam mấy chục lần.
Bác của Thần Nam ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Hóa Thần, dù lấy Thần Ma Cốt của cậu bé nhưng cũng chỉ lấy đi khả năng tiếp tục tiến bộ.
Còn Thích Tiêu Tử chỉ là Ngưng Đan viên mãn, thủ đoạn thấp kém, gần như làm tổn thương tất cả nền tảng và sinh mạng của Viên Bất Hối.
Nếu Trần Dương đến muộn mấy ngày nữa thôi thì đứa bé này đã hết đường cứu rồi.
“Nói cho ta biết con tên là gì?”
Trần Dương nhìn cậu với ánh mắt hòa nhã, tỏ vẻ vô cùng thiện ý.
Viên Bất Hối nghĩ một lát, tuy không biết người này là ai, nhưng chú ấy đã cứu mình, đây là điều chắc chắn.
Linh căn ngũ hành của mình đã bị lấy đi, cũng chẳng có gì giá trị để người ta mưu đồ cả: “Cháu tên là Viên Bất Hối!”
Trần Dương nghe cái tên này, thở dài: “Con quả nhiên họ Viên!”
“Mẹ con đặt cho con cái tên Bất Hối, là muốn nói với ta cô ấy vĩnh viễn không hối hận sao?”
“Chú, chú quen mẹ cháu sao?”
Viên Bất Hối tò mò hỏi.
“Quen chứ!”
Trần Dương hít sâu một hơi: “Mẹ con tên là Viên Tuyết Phi đúng không?”
“Vâng ạ, mẹ cháu bảo chú đến cứu cháu sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Viên Bất Hối tràn ngập vui vẻ.
Trần Dương không nói gì, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Viên Bất Hối lại ở đây, cô ấy làm mẹ kiểu gì vậy?
Viên Bất Hối quả thực mang dòng máu của anh, điều này thì không phải nghi ngờ gì cả.
Về việc tại sao Viên Tuyết Phi lại mang thai thì hẳn là mấy năm trước lúc anh vừa vào kiếm giới, bị dính bẫy của giới linh tà ác, đối phương đã thi triển thuật tinh nguyên thần giao.
Bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu được toàn bộ, đứa bé này chính là chuyển thế thân của giới linh tà ác.
Nhưng thế thì sao chứ, bây giờ cậu bé là con trai anh, trải qua luân hồi đã quên sạch, không còn ký ức của kiếp trước nữa.
Cho dù tương lai cậu bé trở thành Hóa Thần, đánh thức được ký ức kiếp trước, thì cậu bé vẫn là con của anh.
Thấy Trần Dương tức giận, Viên Bất Hối ngây ra: “Chú, chú giận ạ?”
Trần Dương nén cơn giận trong lòng xuống, xoa đầu Viên Bất Hối: “Đâu có”.
“Ta không phải là chú, con nên gọi ta là… bố!”
“Bố? Chú là bố của cháu?”
Viên Bất Hối lập tức ngây người ra.
Còn Thích Tiêu Tử đang nằm bẹp dưới đất thì sợ đến tè ra quần: “Không ngờ bố của thằng oắt con này lại là đạo quân Hóa Thần!”
Dương Lâm cũng sợ đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, những người bị giam cầm trên không trung cũng sững sờ.
“Đúng vậy”.
Trần Dương nhìn Viên Bất Hối với vẻ áy náy: “Bố biết trong lòng con có rất nhiều câu hỏi, nhưng sau khi rời khỏi đây, bố sẽ nói hết cho con biết!”
“Nhưng trước đó, con hãy nói cho bố biết tại sao con lại đến đây, bọn họ đã làm những chuyện gì với con?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK