Ai nấy đều đã tiêu hao rất nhiều sức lực để đến được đây, nên giờ đang phục trong bóng tối, đợi đến khi tích đủ sức mạnh thì sẽ xông vào.
Một khi tiến vào trong đó, nhất định sẽ nổ ra những cuộc đại chiến.
Nơi này chắc phải có đến mấy chục Thiên Kiêu, được các đạo cung lớn tốn rất nhiều tâm huyết để bồi dưỡng.
Thủ đoạn cao minh gấp hàng trăm lần so với tu sĩ bình thường.
Lúc này, Trần Dương dắt tay Bích Tiêu đi đến.
“Trời, đông vui quá nhỉ!”
Trần Dương nhẹ nhàng nói một câu.
“Là ngươi!”
Mặt Tần Vũ liền biến sắc, trong lòng tầm nghĩ, lát nữa khi tháp Vạn Đạo mở, nhất định phải giết chết Trần Dương!
Trần Dương bơ hắn, đi thẳng về phía trước.
Lệ Băng Ngưng nhìn hắn một cái, thu tầm mắt lại, mặt mạnh như đá, không ai biết trong lòng cô ta suy tính điều gì.
Sắc mặt những người khác chùng xuống, bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò.
“Này, các ngươi là đệ tử phương nào?”
Phục Linh tiên tử tò mò đi đến: “Có vẻ ngươi rất lợi hại, một chiêu đã có thể đánh bại tiểu Tần Tử”.
Trên mặt Tần Vũ lộ rõ sự lúng túng, nói vậy chẳng khác nào vả vào mặt hắn!
Lại còn gọi hắn là tiểu Tần Tử, nghe cái danh hiệu này thấy nhục nhã quá đi!
“Phục Linh, ngươi chờ đấy, sớm muộn sẽ có ngày ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta”.
Tuy Phục Linh tiên tử cũng chẳng phải hạng hẳn hoi gì, nhưng trông cũng xinh xắn. Vả lại, Tần Vũ không chắc mình sẽ đánh thắng nếu không đã ra tay từ lâu rồi.
“Hàng Cổ Đệ Nhất Tông!”
Trần Dương lạnh giọng nói.
Hàng Cổ Đệ Nhất Tông?
Phục Linh tiên tử sững người ra một lát: “Khẩu khí lớn quá nhỉ!”
Lệ Băng Ngưng thầm suy tư, trong số ba nghìn đạo cung của vực Vĩnh Hằng làm gì có môn phái nào tên là Hàng Cổ Đệ Nhất Tông.
Một là môn phái này quá nhỏ, hai là người của đạo vực khác.
Cô ta loại bỏ khả năng thứ nhất, nếu môn phái nhỏ thì làm sao có thể bồi dưỡng ra được một Thiên Kiêu như thế này.
Nếu như vậy thì chắc hẳn là Thiên Kiêu của đại vực khác rồi?
Bích Tiêu thừa hiểu, cô ấy biết Trần Dương không muốn để lộ thân phận thật của mình.
Đúng là khi Thiều Hoa Cung đánh hạ Thiên Cung thì cũng lọt được vào top 2000, nhưng tình hình phát triển mấy năm gần đây không được tốt lắm, đám người trẻ không bắt kịp được với thời đại.
Giờ cũng rơi xuống vị trí chừng 2500 rồi, còn đám người này chắc chắn là Thiên Kiêu của những đại tông xếp top hai trăm.
Một khi kết thù, sợ là sẽ gây ra phiền toái.
“Ngươi tên gì?”
Phục Linh Tiên tử hai tay chống nạnh.
“Hình như chúng ta không quen nhau đúng không?”
Trần Dương liếc nhìn cô ta một cái: “Hơn nữa, trước khi hỏi người khác thì nên tự giới thiệu trước ấy nhỉ?”
“Ngươi biết ta là ai không? Mà dám nói chuyện như vậy !”
Sắc mặt Phục Linh tiên tử lạnh xuống, những kẻ xung quanh cũng thầm bái phục anh.
“Kẻ này không sợ chết hay sao, dám trêu chọc cả Phục Linh ma nữ”.
“Người này cũng được đấy, giờ chắc chắn Phục Linh ma nữ sẽ không đến quấy rầy chúng ta!”
Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U đều cảm thấy nhẹ người.
“Không cần biết cô là ai!”
Trần Dương lạnh lùng nói: “Lẽ nào cô nghĩ rằng cả thiên hạ này phải nhường cô sao? Ta thì ta chịu!”
Bích Tiêu cảm thấy lo lắng, Phục Linh tiên tử vô cùng nổi tiếng, cô ta không những ngang ngược, mà lại còn có tính thù dai.
Có lời đồn rằng, một tiểu Thiên Kiêu nọ lỡ chê cô ta hẹp hòi, liền bị cô ta giết chết!
Còn chuyện này có thật hay không thì Bích Tiêu không rõ, nhưng mọi người đều truyền tai nhau như vậy, chắc là thật rồi.
Phục Linh tiên tử nhìn chằm chằm Trần Dương một hồi, sau đó nói: “Ngươi có biết đắc tội với ta thì sẽ có kết cục như thế nào không?”
“Vậy thì cô có biết là nếu đắc tội ta thì sẽ có kết cục như thế nào không?”
Trần Dương hỏi ngược lại.
“Cô gái bên cạnh ngươi là đạo lữ đúng không? Khuôn mặt xinh đẹp thật đấy, nhưng còn thiếu chút gì đó, hay là… ta khắc lên trên mặt cô ta hình con rùa thì ngươi thấy sao? Rồi sau đó lại khắc lên trên mặt ngươi hình một con ba ba, rùa với ba ba kết hợp với nhau, chắc sẽ sống dai lắm đây!”
Bích Tiêu siết chặt tay, ả Phục Linh này đúng là chanh chua cay nghiệt y như lời đồn mà, chả khác nào ma đạo cả.
Trần Dương híp mắt lại, quả nhiên Thiên Kiêu của mấy đại tông lớn đều kiêu ngạo như nhau.
“Ta cũng cảm thấy trên mặt ngươi thiếu chút gì đó, hay là ta khắc lên mặt ngươi ba chữ ‘đồ xấu xí’ thì ngươi thấy sao? Chắc là hợp lắm đây!”
Trần Dương nhìn từ trên xuống dưới, nói: “Ngực thì phẳng như bức tường, eo to như cái thùng, mông thì lép kẹp, chân to như cột đình, đeo lục lạc không thấy vướng à?”
Nghe thấy vậy, Phục Linh tiên tử tức ói máu.
Lệ Băng Ngưng nhíu mày một cái, sao tên này ăn nói thô bỉ thế nhỉ, chẳng có chút dáng vẻ gì là một Thiên Kiêu cả?
Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U nhìn nhau, vị huynh đệ này không sợ chết mà, dám ăn nói như vậy với Phục Linh, ai chả biết cô ta chăm chút vóc dáng mình nhất kia chứ.
Tần Vũ cười lạnh một tiếng, may quá, để cho bọn chúng cắn xé lẫn nhau.
“Sư đệ!”
Bích Tiêu lo lắng, cô ấy không ngờ rằng Trần Dương lại đột nhiên châm ngòi cho cuộc chiến này.
“Được, được lắm!”
Phục Linh cười giận tím mặt.
Ai cũng có thể nhìn ra được vẻ tức giận của cô ta.
Lúc này, một tiếng ầm ầm vang lên: “Tháp Vạn Đạo mở rồi!”
Xoạt!
Một giây sau thôi, đám người xông lên như tổ ong vò vẽ.
“Ngươi chờ đấy, lát nữa ta sẽ xử lý ngươi!”
Phục Linh hiểu rằng hôm nay cô ta đến đây là vì cái gì, nên sau khi nói vậy xong thì liền hóa thành một đạo lưu quang bay vào trong.
“Sư tỷ, chúng ta cũng đi thôi!”
Hai người nắm tay nhau xông vào tháp Vạn Đạo.
Bên ngoài đã lớn rồi vậy mà bên trong còn lớn hơn.
“Không gian Giới Tử, linh khí thật dày đặc”.
“Nhiều công pháp Bất Hủ quá, còn có cả công pháp cấp Vĩnh Hằng nữa này!”
“Của ta, tất cả là của ta!”
Trong phút chốc đám người đánh nhau tán loạn.
“Sư tỷ, xuất thủ!”
Trần Dương thi triển Tụ Lý Càn Khôn, thu được rất nhiều công pháp vào trong tay áo!
“Đồ ngu, đồ của tầng thứ nhất làm sao so với tầng trên được chứ?”
Tần Vũ cười lạnh một tiếng, hắn nhanh chóng tìm được cầu thang leo lên lầu.
Uỳnh!
Vừa bước chân lên bậc đầu tiên, hắn liền cảm nhận được một tia áp lực!
Đây chính là đại trận dẫn dắt trọng lực!
Tần Vũ cười lạnh rồi nhanh chân chạy lên lầu.
Sau đó Thác Bạt Hào Kiệt và Cái Thiên U cũng nhanh chóng chạy theo: “Khốn kiếp!”
Phục Linh tiên tử, Lệ Băng Ngưng, Đao Si, Mục Kiếm Ca cũng nhanh chóng đi theo.
“Sư tỷ, chúng ta đi!”
Hai người bay nhanh lên lầu.
Tháp này có đến mấy chục nghìn tầng, càng đi lên thì chắc chắn sẽ càng nhiều đồ tốt, cũng không có nhiều người vào bên trong, nên không cần tranh giành.
“Sư đệ, đệ có cảm thấy ở đây kỳ quái không?”
Bích Tiêu nói: “Chúng ta vào mà chẳng gặp một chút nguy hiểm nào cả, điều này không hợp lý!”
Trần Dương gật đầu một cái, thấy Bích Tiêu nói đúng: “Chúng ta cẩn thận một chút là được!”
“Những công pháp này dường như chưa chuyển hóa thành thư linh, chẳng lẽ tất cả thư linh đều đi từ đây mà ra?”
Trần Dương thầm suy nghĩ.
“Đi thôi sư tỷ, chúng ta lên trên tiếp đi!”
Tầng ba, tầng bốn, tầng năm… càng đi lên trọng lực càng lớn, Trần Dương đi lên đến tầng thứ mười, trọng lực ở đây đã gấp mười lần!
Chuyện này khiến anh nhớ đến lúc anh leo từng bậc thang của Tử Hỏa Tông, lúc đó thân xác anh đã có những tiến bộ nhất định.
“Đối với người khác nơi này dùng để thám hiểm, còn đối với ta thì nơi này là điểm tu luyện rất tốt”.
Có cánh cửa Chúng Diệu, thì dưới môi trường trọng lực, có thể hấp thu được càng nhiều sức mạnh, hoàn thành sự chuyển hoàn của tế bào!
Nhưng anh cũng không ngu gì, thay vì tranh đoạt cùng những kẻ khác ở đây, thì một mình độc chiếm một tầng có phải hơn không, vậy nên anh liền đi lên đến tầng một trăm.
Nhìn xuống dưới, ngày càng nhiều người chen lấn vào trong, số người chen vào tháp Vạn Đạo đã lên trên bốn con số.
Trần Dương không dám khinh thường, anh để chip siêu năng theo dõi những tầng khác, đề phòng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Nhưng có một hạn chế là không thể theo dõi được quá phạm vi một trăm tầng có đúng không?
Như vậy cũng đủ rồi!
Càng đi lên càng xuất hiện nhiều vật lạ cổ quái quý hiếm.
“Phọc Địa Oán, là Phọc Địa Oán, nhiều Phọc Địa Oán quá thôi!”
Bích Tiêu chỉ lên tầng một trăm lẻ một nói. Dõi mắt nhìn theo, trên đó Phọc Địa Oán dày đặc.
Trần Dương cảm thấy đầu óc tê dại, quả nhiên… tháp Vạn Đạo chính là trung tâm.
Tất cả quái vật đều đi ra từ đây.
Trần Dương lấy tháp Lưu Ly Bát Bảo ra, đứng bên ngoài thu hoạch rất nhiều Phọc Địa Oán.
“Gầm!”
Bọn chúng đồng loạt gầm lên, vì được bao phủ bởi ánh sáng đức tin, nên đòn công kích không thể gây hại đến anh!
Sau khi thu được hàng chục nghìn Phọc Địa Linh, Trần Dương chia cho Bích Tiêu một nửa, dẫn cô ấy đi lên phía trên.
“Sư đệ, nhiều Phọc Địa Linh quá… ”
Mấy nghìn Phọc Địa Linh đủ để Bích Tiêu tu luyện đến Bất Hủ, trong số này thì kém nhất cũng là Phọc Địa Linh thuần khiết cảnh giới Đạo Vương.
Trần Dương cười một tiếng không nói gì, vì anh cảm nhận được một tia khí tức quen thuộc.
Khí tức này chính là cánh cửa Chúng Diệu!
Cánh cửa Chúng Diệu trong cơ thể lại nhắc nhở anh lần nữa.
“Sư đệ, đệ nhìn này, binh linh, quá nhiều binh linh!”
“Đan linh, sao ở đây có nhiều đan linh đến vậy…”
“Thây ma, quá nhiều thây ma…”
Ngày càng nhiều chuyện quái dị khiến Trần Dương suy đoán, những sinh mạng của đám sinh linh này lẽ nào là do cánh cửa Chúng Diệu ban cho?
Ví dụ như hai mảnh vụn giúp dương thần cảm thấy thoải mái kia, chính là sức mạnh linh hồn thuần túy nhất!
Thêm vào năng lượng dồi dào vô biên của cánh cửa Chúng Diệu, đúng là có khả năng chế tạo ra những sinh mạng này một cách không giới hạn.
“Sư tỷ, chúng ta đi lên tiếp đi, đồ tốt chắc chắn sẽ ở phía trên”.