TruyenOnl.com
*********************************
Bên kia, Hạ Tư Dư vào phòng làm việc của Hạ Tư Minh, gõ cửa xong thì nghe được giọng trầm thấp không vui của
anh ta: “Vào đi”
3
“Anh Cả”
Hạ Tư Minh nhìn cô chậm rãi đẩy cửa vào, mím môi: “Về mấy hôm rồi?”
Hạ Tư Dư kéo ghế ngồi xuống: “Kh1oảng ba bốn ngày
“Nói vậy thì em lén lút qua lại với Vân Lệ nữa rồi?” Hạ Tư Minh đặt bút xuống, chau mày bất mãn.
Hạ Tư Dư nghiêm túc phản bác: “Không phải lén lút qua lại.”
Sắc mặt Hạ Tư Minh thoảng tươi tỉnh hơn, sau đó nghe cô bổ s3ung: “Bọn em là bạn trai bạn gái đứng đắn.”
Phòng làm việc yên lặng như tờ.
Hạ Tư Minh nghiệm mặt: “Cái gì? Em lặ8p lại lần nữa?”
“Đó là bạn trai em, cũng là em rể tương lai của anh.”
“Làm càn!” Hạ Tư Minh đập bàn: “Ai đồng ý cậu ta làm em rể của anh? Có phải em đã quên lúc trước cậu ta.”
Hạ Tư Dư ngắt lời anh ta: “Anh Cả, anh ưng ý Lục Cảnh An thế à?”
“Cậu ấy có gì không tốt? Nho nhã lễ độ, con người khéo léo, anh thấy cậu ấy hơn tên Vân Lệ kia gấp trăm lần.”
Hạ Tư Dư ngửa đầu, tiện tay làm tư thể mời: “Vậy đề nghị anh tiếp nhận anh ta.”
Hạ Tư Minh như nghẹt thở, chau mày bất đắc dĩ: “Hạ Hạ à, sao em cứ u mê không chịu tỉnh ngộ vậy?”
“Anh Cả, đúng là Lục Cảnh An vẫn đang ở Lyon, nhưng mà anh ta đang ở trong tay Hình cánh quốc tế” Hạ Tư Dư
dựa lưng ghế, ánh mắt rất bình tĩnh: “Thay vì cố se duyên hai bọn em, chi bằng lần sau gặp Vân Lệ, anh cảm ơn một
tiếng đàng hoàng còn hơn. Nếu không nhờ có anh ấy, giờ thứ anh nhìn thấy hắn là cái xác của em
rồi.”
Hạ Tư Minh hết hồn, khó hiểu: “Em nói linh tinh gì đấy?”
“Em không nói linh tinh” Hạ Tư Dư thở dài, đẩy ghế đứng dậy: “Lát nữa em sẽ gửi chi tiết những chuyện mà Lục
Cảnh An đã làm ở Lyon vào email của anh, anh xem là biết.”
Hạ Tư Minh há miệng, muốn nói lại thôi.
Hạ Tư Dư đi đến cửa, dừng bước quay đầu nhìn: “Anh Cả, bao giờ ba mẹ rảnh thế?”
“Làm gì?”
“Đương nhiên là dẫn bạn trai đi gặp ba mẹ rồi” Hạ Tư Dư nói hùng hồn.
Mặt Hạ Tư Minh đen thui: “Ba mẹ đi công tác ở Nam Dương rồi, sắp tới không rảnh đầu!”
Dễ dàng nhìn ra thành kiến ăn sâu bén rễ của Hạ Tư Minh với Vân Lệ.
Sáu giờ sáng hôm sau, Hạ Tư Dư và Vân Lệ lên chuyến bay đến Nam Dương.
Hai người không dùng máy bay tư nhân, mà lựa chọn khoang hạng thương gia đường bay thẳng.
Hạ Tư Dư nằm dưa ghế ngáp liên tục, cửa khoang còn chưa đóng, cô đã nghiêng đầu lim dim.
Vân Lệ gác chéo chân đọc tin tức trên điện thoại, đôi mắt sâu xa.
Chưa đến hai mươi phút, máy bay cất cánh, Hạ Tư Dư lắc đầu, nghiêng người ôm cánh tay Vân Lệ lẩm bẩm: “Cho
em dựa một lúc.”
Vân Lệ không lên tiếng, nâng khuỷu tay ôm cô, vỗ nhẹ lên vai cô: “Tối qua thức đêm sao?”
“Đâu có” Hạ Tư Dư mơ màng đáp: “Chưa đến hai giờ em đã ngủ rồi”
Vân Lệ: “..”
Mười một giờ rưỡi, máy bay hạ cánh ở Nam Dương.
Từ sẩm tối hôm qua, A Hào đã chờ sẵn ở lối ra sân bay.
Vóc dáng gã cao lớn, đứng trong đám người mang đến cảm giác hạc giữa bầy gà.
“Cậu không đùa tôi đấy chứ?” A Hào đứng đó, giọng rất vang: “Tôi không tin, mấy năm nay Vân gia đầu có phát
triển sự nghiệp trong nước, Tỉnh bang Nia mới là đại bản doanh của anh ấy, về nước làm gì?”
Không biết người ở đầu điện thoại bên kia nói gì, A Hào cúp máy, mắng một cầu, hồng nhan họa thủy!
Lão đại lạnh lùng của toán lính đánh thuê lại vì một người phụ nữ quyết định về nước phát triển.
Cô Hạ kia là hồng nhan họa thủy điển hình.
Có lẽ xuất phát từ không cam lòng, nên khi vừa thấy Vân Lệ và Hạ Tư Dư bước ra, A Hào không ngừng nhìn cô
bằng ánh mắt sắc như dao.
Trước giờ Vân Lệ luôn nhạy bén, bắt được ánh mắt lộn xộn của A Hào, khi đi lướt qua cảnh cáo một câu: “Không
cần mắt nữa thì móc đi.”
A Hào lập tức cúi đầu gọi Vân gia.
Hạ Tư Dư vẫn nhìn ra manh mối, thoáng quan sát A Hào mấy phen rồi đi theo Vân Lệ, vừa đi vừa hỏi: “Em chọc
anh ta sao?”
“Không” Vân Lệ đút một tay vào túi, kéo Hạ Tư Dư chậm rãi ra khỏi sảnh sân bay: “Cậu ta có bệnh thôi”
A Hào chạm vào mắt mình, cảm thấy hơi nguy hiểm.
Không lâu sau, mấy người họ lên xe, lái thẳng đến khách sạn Hoàng Gia Nam Dương.
Cuối tháng ba ở Nam Dương, ánh nắng chói chang.
Trên đường, Hạ Tư Dư nghiêng đầu hỏi: “Chiều nay anh bận việc sao?”
“Ừ, tối nay có một bữa tiệc” Vân Lệ bóp trán, nhìn cô qua kẽ ngón tay: “Muốn đi theo không?”
Hạ Tư Dư giãn vai: “Không đâu, nếu anh bận việc thì em ghé thẳng bệnh viện thăm chị Hai”
“Bệnh viện?”
“Vâng, chị Hai nằm viện hai hôm trước, nghe nói là ngã cầu thang”
Bệnh viện tư nhân Diễn Hoàng, Hạ Tư Dư xách giỏ trái cây chuẩn bị tạm biệt Vân Lệ.
Nhưng quay đầu một lúc, thấy anh ta cũng mở cửa xe bên kia: “Đi thôi, theo em đi thăm một lát”
Hạ Tư Dư mỉm cười. Hai người xuống xe rồi tay trong tay đi phía về khu nội trú VIP.
Cùng lúc đó, Doãn Mạt ngồi trên giường bệnh uống từng ngụm sữa chua do Hạ Sâm đút cho, mà trong tay cô còn
cầm một que cay.
Thế nên khi Hạ Tư Dư và Vân Lệ bước vào, thấy Doãn Mạt đỡ bụng lớn vừa uống sữa chua vừa ăn que cay.
Hạ Sâm nghiệm mặt đút đồ ăn cho cô, lẩm bẩm: “Ông đây chưa nói qua mỗi ngày em chỉ được ăn ba que cay thôi
sao? Em ăn cây thứ mấy rồi?”
Doãn Mạt nhét que cay vào miệng, liếm dầu đỏ dính trên đầu ngón tay: “Tiếu Tiếu nói hàm lượng vừa phải thì ăn
thêm vài cây cũng được”
Lại là Tiếu Tiếu nói nữa!
Hạ Sâm cười lạnh: “Cô ấy nói gì cũng đúng à? Thế cô ấy bảo em ly hôn với anh, em cũng nghe theo sao?”
Doãn Mạt chau mày đối mặt với hắn: “Tiểu Tiểu sẽ không nói những câu như vậy?
“Đúng thế” Hạ Tư Dư đứng ở cửa mỉm cười chen miệng: “Chị Hai nói đúng lắm”
Hạ Sâm liếc họ: “Ôi chao, khách quý.”
Vừa nói, hắn vừa chú ý đến động tác nắm tay của hai người, ánh mắt thấu hiểu.
Doãn Mạt đỡ bụng nghiêng người trên giường, thấy Hạ Tư Dư bèn cười nói: “Năm Hạ, mau vào đi”
Hạ Tư Dư nhận lấy giỏ trái cây từ tay Vân Lệ, đi đến đặt lên bàn trà: “Em bé không sao chứ?”
“Không sao” Doãn Mạt vuốt ve bụng mình:“ Lúc xuống tầng trệt chân thôi”
Thật ra mắt cá chân cũng chăng nghiêm trọng lắm, nhưng Hạ Sâm vô cùng sốt ruột, sợ động thai nên đưa cô đến bệnh viện ngay trong
đêm.
Hạ Tư Dư nghiêng người ngồi vào góc giường, nhìn cái bụng tròn vo của Doãn Mạt: “Hình như bụng lại lớn thêm rồi, ngày dự sinh
khi nào thế?”
“Tháng Tám”