*********************************
Trước khi ra ngoài, Tịch La cười lạnh để lại mấy chữ “Thay vì bán mình cho anh, thà rằng tôi đi tìm trai bao”
Sắc mặt Tô1ng Trạm đen hẳn đi: “Tịch – La!”
Đáp lại anh ta là tiếng đóng cửa nặng nề.
Tông Duyệt nuốt nước bọt, trong mắt 0hiện rõ sự hiếu kỳ và dò xét: “Chú Ba… liệu chị Tịch có phải là thím Ba
tương lai của cháu không?”
“Đừng có nói lung 1tung” Tông Trạm lắc mũi chân, lạnh lùng chế giễu: “Ai lại kiếm cái thứ lang chạ này chứ?
Tông Duyệt nghiêm túc quan sát2 mấy phen, cứ thấy mấy lời này của chú Ba chẳng đáng tin gì cả.
Hôm sau, Tông Trạm sai người điều tra báo cáo kiểm tra 6lúc trước của Tông Duyệt.
Anh ta nhìn bản sao bệnh án, liếc Tông Duyệt: “Đúng là chuyện bé xé ra to, không dễ mang thai9 chứ có viết là
không thể mang thai đầu, cần phải khám Đông y cơ à?”
Tông Duyệt ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại: “Cháu đều có chuyện bé xé ra to. Tờ báo cáo đó là ba tháng trước
rồi, nhưng đến giờ cháu vẫn không mang thai, thể chưa đủ rõ vấn đề sao?”
Tông Trạm cười lạnh: “Đó là do Lê Quân không được.”
Tông Duyệt: “..”
Cô đã sớm biết chú Ba luôn có thành kiến với Lê Quân. Dù họ đã kết hôn hai năm thì thành kiến vẫn chỉ tăng chứ
không giám.
Mười giờ sáng, hai người đến Dược đường lâu đời ở Thủ đô. Ở đó có một thầy Đông y già chuyên phục vụ nhân
viên quân đội.
Trước khi xuống xe, Tông Trạm vịn vô lăng: “Cháu nói Lê Tiếu biết chuyện này chưa?”
“Dạ chưa” Tông Duyệt cầm ví da, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa: “Tiếu Tiếu cũng đâu phải đấng cứu thế. Con bé vừa
làm việc vừa chăm con, cháu đâu thể nào hễ có chuyện là tìm con bé giúp đỡ. Chú Ba, cứ tìm một thầy Đông y cho
cháu khám đã, nếu không có hiệu quả thì cháu sẽ không giấu ai hết”
Không ai hiểu rõ hơn Tông Duyệt sự buồn rầu và tự ti khi khó mang thai.
Muốn giấu giếm bệnh kín cũng không dễ gì, cô chưa thử hết mọi khả năng thì tạm thời không muốn kể khổ xin
giúp đỡ khắp nơi.
Tông Trạm đánh giá Tông Duyệt rồi vỗ mạnh lên vai cô: “Cũng được, chuyện của mình thì tự mình giải quyết”
Dược đường Đông y, một mình Tông Duyệt vào bắt mạch, Tông Trạm đứng hút thuốc ngoài cửa đồng thời gọi điện
cho Thương Úc: “Lão Thương, em dâu đâu?”
“Có chuyện gì?” Thương Úc đang ôm con trai say ngủ, giọng rất khẽ.
Tông Trạm kẹp điếu thuốc bên mép: “Cậu đừng xen vào. Vừa rồi anh không gọi cho cô ấy được, cậu bảo cô ấy dành
thời gian gọi lại cho anh.”
Thương Úc dửng dưng, bỗng nghe tiếng động ở đầu cầu thang bèn nhìn sang.
Hổ trắng nhỏ chạy ra khỏi phòng, dốc sức lao xuống dưới tầng.
Nhưng có thể do chân ngắn quá, mới chạy được ba bậc thang đã vồ hụt, lăn xuống cầu thang.
“Ngao.”
Tiếng kêu của hổ trắng đánh thức cậu bé. Nhóc mở mắt xoay người trong ngực Thương Úc: “Bạch Bạch”
Đầu điện thoại bên kia, Tông Trạm đã chờ đến mất kiên nhẫn: “Lão Thương, có nghe không thế?”
“Ừ, trước mắt cứ thế đi.”
Tông Trạm: “???” Trước mắt thế nào cơ?
Thương Úc cúp điện thoại rồi đặt Thương Dận xuống sàn. Cậu bé chạy nhanh đến cạnh hổ trắng, khoanh tay trước
ngực nhìn nó: “Bạch Bạch, cậu lại đói sao?”
Hổ trắng tiến đến dùng đầu cọ cậu bé. Hai đứa nhóc ở cạnh nhau trông khá hài hòa.
“Ba ơi, cho Bạch Bạch ăn thịt bò trong tủ lạnh được không?”
Cậu bé hơi cố sức ôm hổ trắng, di chuyển đến trước mặt Thương Úc, ngước mắt hỏi.
Không đợi Thương Úc trả lời, Lê Tiếu cầm điện thoại đi vào phòng khách: “Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn”
Không biết đối phương lại nói gì mà vẻ mặt Lê Tiếu mang ý cười: “Công ty là của chị, tôi không rảnh”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Lê Tiếu đặt điện thoại trên bàn trà, ngồi xuống cạnh Thương Úc: “Vừa rồi anh Ba Tổng
gọi cho anh à?”
“Ừ” Anh dựa tay vịn, ngón tay để trán: “Điện thoại của Tịch La sao?”
Lê Tiếu chậm rãi gác tréo chân, nhướng mày: “Chị ấy gặp chị dâu ở Thủ đô”
Hai người thản nhiên trò chuyện, cậu bé vẫn đang ôm hổ trắng đứng cạnh ngước mắt trông mong.
Nếu không phải hổ trắng rên lên khó chịu, chắc Lê Tiếu và Thương Úc vẫn không chú ý đến hai đứa.
Lê Tiếu nhìn sang, lúc này mới thấy cậu bé đang ôm cổ hổ trắng. Chẳng trách Bạch Bạch lại kêu lên, đoán chừng
đầu hổ không được lưu thông máu.
Không lâu sau, cậu bé nhận được cái gật đầu đồng ý của Lê Tiếu, vội buông hổ trắng xuống, để nó chạy xuống
phòng bếp.
Dù hổ trắng vẫn chưa được hai tháng tuổi, nhưng sức ăn rất mạnh, lại còn thích ăn thịt bò sống.
Lê Tiếu nhìn bóng dáng cậu bé vội chạy đi, cảm khái sâu xa: “Nó đã được một tuổi rưỡi rồi.”
Dứt lời, cô nhìn sang người đàn ông anh tuấn bên cạnh.
Thương Úc cong môi, kéo tay cô xoa hai cái, cười bình thản dời đề tài: “Tông Duyệt đến Thủ đô làm gì?”
Lê Tiếu mím môi, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ: “Chắc là… tìm thầy hỏi thuốc”
Tịch La chỉ nói Tông Duyệt tìm Đông y, hơn nữa trông có vẻ bị áp lực rất lớn.
Có một số việc, Lê Tiếu không cần phải nghĩ nhiều đã có thể đoán ra phần nào.
Huống hồ vào hôm Tết Dương lịch, khi hai người họ bàn bạc chuyện con cái, tâm trạng chị dâu rất xấu, mà biểu
hiện cũng rất khác thường.
Mười phút sau, Lê Tiếu gọi điện thoại đường dài.
Ngay khi bắt máy, đối phương đã cất giọng nịnh nọt: “Chị dâu à, chị dâu tốt của em, chị lại có yêu cầu gì sao?”
Lê Tiếu đã quen với thái độ khác thường của Thượng Lục, cũng không mất thời gian trò chuyện với anh ta, nói
thẳng: “Có toa thuốc điều trị bệnh lạnh tử cung và xúc tiến rụng trứng không?”
Trong điện thoại thoáng yên ắng, Thương Lục lắp bắp hỏi: “Chị dâu… đây là bệnh của phái nữ đúng không?”
“Chú thấy sao?”
Thương Lục nghiêm túc hỏi lại: “Chị dâu… chị thấy em có tư cách học kiến thức được lý bệnh của phái nữ sao?”
Lê Tiếu ngửa đầu tựa sofa, bình thản nói: “Một chiếc SSC Ultimate
“Chị dâu, em đi hỏi toa thuốc chỗ ba ngay, chờ em nhé” Thương Lục nhảy khỏi ghế treo, cầm điện thoại chạy ra sân
trước: “Ba, ông cụ à, cho con mấy toa thuốc sinh con đi, cần dùng gấp..”
Lê Tiếu nghe tiếng kêu gào của Thượng Lục trong điện thoại, nhìn màn hình rồi bật cười.
Bên kia, Tông Trạm nhận điện thoại của Lê Tiếu xong, Tông Duyệt cũng ôm một túi thuốc Bắc.
Cô đi nhanh,vẻ phiền muộn trên mặt đã giảm đi,trồng dịu dàng hơn:“Chú Ba,cháu khám xong rồi.”
“Ông cụ kia nói thế nào?”Tông Trạm nhìn túi thuốc,dường như phải tầm ba mươi gói.
Tông Duyệt cười nói:“Không nói nhiều,chỉ bảo cháu về uống thuốc điều trị đợt đầu tháng sau lại đến tìm ông ấy bắt mạch xem kết
quả.”
Tông Trạm nhìn túi thuốc đen thui,chau mày ghét bỏ:“Phiền thế,chi bằng nhận nuôi một đứa.”