- Vâng, không biết Phó chủ tịch Từ có chỉ thị gì?
Trong khi nói, ngữ điệu của Liễu Kình Vũ vô cùng bình thản, tuy rằng trong câu nói mang ý chờ chỉ thị của Từ Kiến Hoa, nhưng trong ngữ khí thì không có một chút ý cung kính.
Từ Kiến Hòa nghe ngữ khí của Liễu Kình Vũ, bất giác chân mày khẽ nhíu một cái. Tuy từ trước đã có nghe nói qua rằng Liễu Kình Vũ là một người rất khó giao tiếp, nhưng không thể ngờ rằng tên ranh này lại kiêu ngạo như vậy, căn bản là hắn không xem Phó chủ tịch Huyện như ông ta ra gì, khuôn mặt ông ta lập tức trầm xuống.
Từ Kiến Hoa thấp giọng nói:
- Đồng chí Liễu Kình Vũ, theo tôi được biết, đồng chí Cao Thế Tài làm đội trưởng Đại đội chấp pháp đã được nhiểu năm, làm việc luôn luôn cẩn thận, chưa bao giờ xảy ra sai sót, không chỉ các lãnh đạo của Phòng quản lý đô thị mà ngay cả Phó chủ tịch Huyện là tôi cũng rất quý anh ta, đang chuẩn bị đề bạt anh ta. Cậu xem cậu chỉ vì chuyện nhỏ mà điều động công tác của anh ta, như vậy có lẽ không được tốt lắm?
Từ Kiến Hoa cho rằng, lời nói của bản thân là Phó chủ tịch Huyện cũng có chút phân lượng, Liễu Kình Vũ cho dù có kiêu ngạo đến đâu cũng phải nể mặt ông ta, nếu không quả thật là không biết làm người. Loại nhân tình này bất kể ai cũng biết làm.
Nhưng mà, Từ Kiến Hoa đã đánh giá quá thấp Liễu Kình Vũ, đánh giá quá cao vị trí của ông ta trong lòng hắn, sau khi nghe xong, Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên nói:
- Phó chủ tịch Từ, người khác xem trọng Cao Thế Tài thế nào đối với tôi không chút quan hệ. Sự việc hôm nay Cao Thế Tào không xin chỉ thị của tôi mà tự ý hành động, khiến cho nhân dân chịu sự tổn thất nghiêm trọng, ông ta phạm phải sai lầm nghiêm trọng, tôi không tuyên bố cách chức ông ta là đã phá lệ rồi, làm sao có thể chấp nhận những hành động khác chứ?
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ liền đổi đề tài, thấp giọng nói:
- Phó chủ tịch Từ, không biết hôm nay ông đến đây vì chuyện gì? Chắc không phải chỉ đến để nhúng tay vào việc Liễu Kình Vũ tôi xử lý việc nội bộ Phòng quản lý đô thị chứ?
Lời nói của Liễu Kình Vũ rất uyển chuyển, nhưng lại rất sắc bén. Một câu nhúng tay vào việc nội bộ Phòng quản lý của hắn đã chỉ ra sẽ không làm theo ý của ông mà xử lý Cao Thế Tài. Tiếp là ép Từ Kiến Hoa nói ra mục đích hôm nay đến đây, mục đích chính của ông ta mới là cái hắn quan tâm nhất. Vấn đề của Cao thế Tài cho dù có ai đến cũng không thể thay đổi lập trường của hắn, bởi vì hắn là Trưởng phòng phòng quản lý đô thị, về nhân sự hắn có tiếng nói khá lớn.
Liễu Kình Vũ nói xong, sắc mặt Từ Kiến Hoa biến đổi khó coi. Ông ta không ngờ rằng, Liễu Kình Vũ lại không hề nể mặt ông ta, khiến ông ta nổi giận. Nhưng ông ta cũng chỉ có thể trầm mặt, ra vẻ công tư phân minh nói:
- Tôi đến là vì sự việc của con trai tôi, tôi nghe nói nó ở đây bị người ta đánh nên qua đây xem thế nào. Đồng chí Liễu, cậu lại đến đây vì cái gì?
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Mục đích của tôi và Phó chủ tịch Từ khá giống nhau. Nhà anh em tôi bị người ta cưỡng ép phá dỡ, tôi đến xem xem ai là người đã hạ lệnh phá dỡ, xử lý việc nội bộ Phòng quản lý đô thị, thứ hai là xem xem có ai gan lớn vi phạm pháp luật nhà nước ra lệnh cưỡng ép phá dỡ nhà người khác như vậy.
Trong lúc nói chuyện, Liễu Kình Vũ hướng về phía anh em Hoàng Đứcc Quảng nói:
- Tôi nói mấy người, qua đây, nói với tôi xem, ai là người chỉ thị phá dỡ nhà các cậu?
Đám anh em Hoàng Đức Quảng và Liễu Kình Vũ rất hiểu ý nhau, phối hợp rất tốt, nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, lập tức hiểu ý hắn, bốn người trong đó kẻ láu cá nhất là Lâm Vân lập tức nói:
- Đại ca, chính bốn người kia ra chỉ thị phá dỡ nhà bọn em đó.
Liễu Kình Vũ lập tức lộ vẻ mặt ngạc nhiên sợ hãi nói:
- Hả? Thì ra là bọn họ sao, nhưng tại sao họ lại bị người ta đánh? Không phải là các cậu đánh chứ?
Lâm Vân nhanh chóng nói:
- Đại ca, những tên đó chính xác là bị bọn em đánh. Nhưng mà không phải do bọn em chủ động đánh, mà là họ ra tay trước, bọn em cũng chỉ vì bảo vệ chính mình nên mới đánh trả. Còn về sau tại sao họ lại bị đánh đến bầm mặt sưng mũi thì chỉ trách họ quá yếu. Nhưng đại ca, có điểm em dám khẳng định, chính xác là do họ ra tay đánh trước.
Lúc này, Lục Chiêu mạnh vẫn luôn im lặng không lên tiếng, đột nhiên nói:
- Đại ca, chính xác là do họ ra tay trước, em có thể làm chứng.
Liễu Kình Vũ rất tin tưởng vào lời nói của Lục Chiêu. Hắn biết rằng, Lục Chiêu này bình thường rất ít nói chuyện, nhưng câu nào cũng đều rất chân thật, chưa từng nói dối bao giờ, anh ta nói có là có, do đó trong lòng hắn đã càng nắm chắc hơn. Còn nữa, đừng thấy anh bạn này vai u thịt bắp, cho người ta cảm giác hữu dũng vô mưu, nhưng nếu ai thật sự nghĩ anh ta như vậy thì có lẽ sẽ chết lúc nào không hay. Phải biết rằng, anh bạn này này trong nhóm Hoa Hạ Long như cá được nước, tự do ra vào, thì làm sao có thể là hữu dũng vô mưu chứ? Chỉ có người hiểu rõ Lục Chiêu như Liễu Kình Vũ mới biết, người này am hiểu nhất là giả heo ăn thịt hổ, rất là can đảm. Chỉ điểm này thôi, Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên, Lâm Vân cũng đã có chút kém hơn rồi.
Đợi Lục Chiêu nói xong, Liễu Kình Vũ liền trầm mặt xuống, nhìn Từ Kiến Hoa nói:
- Phó chủ tịch Từ, xem ra việc này có chút rắc rối rồi. Tôi thấy cần phải nhờ các đồng chí cảnh sát điều tra rồi.
Từ Kiến Hoa không ngờ rằng Liễu kình Vũ và mấy người đánh con trai ông ta là anh em với nhau, cứ như thế, chân mày ông ta lại nhăn lại. Ông ta biết rằng, sự việc này e là có chút rắc rối. Ông ta cũng biết rằng, sau lưng Liễu Kình Vũ là Bí thư Huyện ủy, tuy ông ta là Phó chủ tịch Huyện cũng có chút ảnh hưởng đến các đồng chí cảnh sát, nhưng bên cảnh sát cũng không thể chỉ nghe lời từ một phía của ông ta. Điểm này thì có thể thấy được từ vị đội trưởng cảnh sát ban nãy, sau khi nghe chỉ thị của ông ta liền lấy lý do quan sát hiện trường, rời khỏi ông ta và Liễu Kình Vũ.
Cùng lúc, Liễu Kình Vũ và Từ Kiến Hoa bốn mắt giao nhau, ánh mắt phóng điện không ngừng. Nhưng lúc này, cà hai đều không có ý lùi bước, họ đều muốn lấy lại sự công bằng cho người thân và bạn bè của mình. Lúc này, không chỉ là sự tranh đoạt về quyền thế, mà còn liên quan đến việc giữ thể diện, tình thân, tình bạn.
Hai bên cố gắng cầm cự.
Cũng trong lúc này, vị đội trưởng đội cảnh sát nhìn thoáng qua Từ Kiến Hoa và Liễu Kình Vũ, trong lòng thầm nói: “Cũng là mình thông minh, không có tiến thêm vào, nếu không sẽ có rắc rối rồi. Hai người này đều là người chức cao vọng trọng”.
Vừa lúc đó, một chiếc xe hơi từ xa chạy đến, dừng bên đám người Liễu Kình Vũ.
Cửa xe vừa mở, Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương bước ra, khi ông ta nhìn thấy con trai Bao Hiểu Tinh bị đánh bầm tím mặt ngồi trên mặt đất, sắc mặt liền biến đổi khó coi. Nhưng ông ta cũng là người thông minh, làm việc rất tinh tường, ông ta không có đi xem con trai thế nào, mà chỉ gọi đội cảnh sát đến, giọng bình tĩnh khiển trách nói:
- Cảnh sát mấy anh rốt cuộc là có chuyện gì? Không thấy rằng ở đây có người bị đánh đến bầm tím mặt sao, tại sao lại không bắt nghi phạm về điều tra? Lại không đưa người bị thương đến bệnh viện điều trị?
Khi đối mặt với Phó chủ tịch Từ Kiến Hoa, viên cảnh sát còn dám bằng mặt không bằng lòng, nhưng khi đối diện với Phó bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương, gã không dám có gan này. Ít ra Phỏ chủ tịch không có quyền lớn, nhưng Phó bí thư huyện ủy lại có thể quyết định chiếc mũ quan của gã. Hiện nay Phó bí thư huyện ủy đã xuất hiện, gã cũng không thể không có hành động, vừa cúi đầu chào giải thích lí do của bản thân, vừa ra lệnh bắt người. Lúc này gã không e dè Liễu Kình Vũ nữa, chí ít cái mũ quan của gã vẫn quan trọng hơn.
Nhưng mà lúc này Liễu Kình Vũ lại cất bước đến bên hai người, nhẹ giọng nói:
- Đồng chí cảnh sát này, hãy khoan hạ lệnh bắt người.
Nói đến đây, Liễu Kình Vũ nhìn vể Phó Bí thư huyện ủy Bao Thiên Dương nói:
- Phó bí thư Bao, tôi là Liễu Kình Vũ, hiện tại tôi muốn hỏi ngài, ngài dựa vào thân phận gì để hạ lệnh cho vị đồng chí cảnh sát bắt người thế?
Bao Thiên Dương nhìn thấy Liễu Kình Vũ tại hiện trường, chân mày liền nhăn một cái. Bao Thiên Dương và Từ Kiến Hoa không giống nhau.
Mặc dù lần này Tiết Văn Long bị khởi tố, trong phong ba gió lớn ông ta không bị liên luỵ, nhưng ông ta lại thông qua rất nhiều cách để biết được sự việc trước và sau khi Tiết Văn Long bị khởi tố. Dựa vào các sự việc trước sau này mà phân tích, sau lưng việc Tiết Văn Long bị khởi tố, Liễu Kình Vũ có vai trò rất quan trọng. Mặc dù hiện tại Liễu Kình Vũ chỉ là tên Trưởng phòng phòng quản lý đô thị, nhưng trong lòng Bao Thiên Dương, từ lâu đã liệt kê hắn vào danh sách đối tượng nguy hiểm, nếu có quyền lựa chọn, ông ta thà không trực tiếp đối đầu với hắn.
Nhưng hiện nay, Liễu Kình Vũ bức đến trước mắt, ông ta không thể yếu thế, ông ta chỉ lạnh lùng nói:
- Tôi dựa vào thân phận nào để ra chỉ thị có khác biệt sao?
Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng gật gật đầu nói:
- Tất nhiên là có, nếu là lấy thân phận Phó bí thư huyện ủy ra chỉ thị thì tôi có thể xác định mà nói với ngài, ngài ra lệnh là có vấn đề đấy, là không phù hợp quy trình xử lý sự việc. Nếu như ngài dựa vào thân phận là người thân của đương sự mà đưa ra lệnh, thế thì tôi có thể khẳng định nói rằng, vì con trai của bản thân mình mà quyết định như thế là không có phù hợp, ngài cần suy nghĩ kỹ trước khi làm .
Liễu Kình Vũ nói xong, lạnh lùng nhìn Bao Thiên Dương.
Thật ra, bốn anh em Hoàng Đức Quảng đã gọi điện cho Liễu Kình Vũ thông báo danh phận của bốn người kia. Bốn người họ lăn lộn Yến Kinh đã lâu, nói năng làm việc rất cẩn thận, biết rằng sẽ cùng đối phương đối đầu thì làm sao mà không có chuẩn bị trước chứ. Cho nên đã dùng chút thủ đoạn để tìm ra thân phận của bốn kẻ muốn phá dỡ quán trà. Đó là lý do họ có thể kiêu ngạo ứng đối.
Lúc này, bị Liễu Kình Vũ nói như vậy, Bao Thiên Dương bỗng nhiên cảm thấy nhức đầu. Ông ta không ngờ rằng Liễu Kình Vũ lại biết trong bốn người kia có con trai ông ta. Nhưng mà cho dù biết con trai ông ta cũng có phần, Liễu Kình Vũ vẫn dám cùng ông ta đọ sức, loại tính cách này thật không đơn giản