Liễu Kình Vũ luôn quan sát biểu cảm của lão nông. Sau khi thấy ánh mắt và biểu cảm của lão, hắn không những không cảm thấy phẫn nộ và bất mãn, mà ngược lại hắn cảm nhận được sự áy náy sâu sắc. Hắn biết, trò lừa dối của một vài quan viên trước đó đã khiến lão ta mất đi lòng tin vào lãnh đạo. Tận sâu trong lòng lão đã miễn dịch với những lời hứa hẹn của các cán bộ, bởi lão biết, hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn. Cho đến hiện tại, lão vẫn chưa từng gặp qua một cán bộ nào không dối lừa bọn họ.
Lúc này, Liễu Kình Vũ có cảm giác tim mình như bị vật gì lay động, tay hắn nắm chặt.
Lưu Tiểu Phi nhìn Liễu Kình Vũ nói:
- Chủ tịch quận Liễu, anh định giải quyết việc này thế nào?
Lưu Tiểu Phi là một người rất cảm tính. Giờ phút này, tất cả những gì lão nông nói khiến tận sâu trong thâm tâm gã tràn đầy lửa giận. Gã hận không thể trực tiếp xông tới nhà máy bắn chết những tên khởi xướng kia.
Thời gian Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi tiếp xúc tuy không dài, song hắn có phần hiểu tính cách của Lưu Tiểu Phi. Hắn trầm giọng nói:
- Giờ tôi lập tức đến ba nhà máy này, yêu cầu bọn họ đình công.
Nghe thấy lời nói tràn đầy vẻ kiên định của Liễu Kình Vũ, sắc mặt vốn âm trầm của Lưu Tiểu Vũ có phần dịu đi:
- Được, tôi đi cùng anh. Nói thực, nếu môi trường Khu công nghệ cao ô nhiễm như vậy, e là dự án của Tập đoàn chúng tôi không thể đặt ở đây được. Tôi buộc phải có trách nhiệm với công nhân của doanh nghiệp mình.
Liễu Kình Vũ chỉ nghiêm túc gật đầu mà không nói gì thêm.
Sau đó, Liễu Kình Vũ cáo biệt lão nông đang tràn ngập tức giận và tuyệt vọng, cùng Lưu Tiểu Phi lên xe, chạy thẳng đến nhà máy phân hóa học cách thôn Phong Long 800m.
Khi Liễu Kình Vũ cách nhà máy phân hóa học chưa đến 300m, đã nhìn thấy khói đặc đang bay cuồn cuộn trên bầu trời. Vách đá trên ống khói có viết vài chữ lớn: Phân hóa học Khu công nghệ cao.
Thấy khói bay cuồn cuộn, Liễu Kình Vũ không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày. Chỉ nói đến vấn đề ô nhiễm không khí này thôi cũng đủ để Liễu Kình Vũ bất mãn. Trước đó, không ngờ là Cục Bảo vệ Môi trường thành phố Thương Sơn hay Phòng Bảo vệ Môi trường Khu công nghệ cao cũng đều không áp dụng bất cứ biện pháp nào với doanh nghiệp này.
Lúc này, Đường Trí Dũng nhìn Liễu Kình Vũ hỏi:
- Đại ca, trực tiếp vào trong nhà máy hay đi đâu ạ?
Liễu Kình Vũ trầm giọng hỏi:
- Cậu biết cống thải ở đâu không?
Đường Trí Dũng gật đầu:
- Em biết. Trước đây em cũng đã từng dẫn người đến điều tra nhưng chưa đi được bao xa thì có hai người đến quát mắng, bắt bọn em mau chóng rời khỏi. Vì an toàn nên em không dẫn người vào sâu, nhưng em thấy đối phương canh cửa thải rất nghiêm ngặt. Bên đó còn có căn phòng mới xây, hình như bên trong có người.
Liễu Kình Vũ nghe xong chân mày càng nhíu chặt. Theo lẽ thường, cống thải của một nhà máy phân hóa học bình thường tại sao lại phải có người canh gác. Hơn nữa, theo tình hình Đường Trí Dũng vừa phản ánh, căn phòng hoạt động đó có vẻ là mới xây dựng. Có phải trong đó có vấn đề gì hay không?
Nhưng Liễu Kình Vũ không có thời gian để nghĩ nhiều. Hiện tại hắn chỉ muốn trực tiếp đến chỗ cống thải để lấy mẫu hiện trường, sao đó cầm mẫu nước thải đến nhà máy phân hóa học. Hắn vung tay lên nói:
- Dẫn đường, trực tiếp đến cống thải.
Dưới sự dẫn đường của Đường Trí Dũng, chiếc xe trực tiếp chạy đến cống thải.
Cống thải nằm bên bờ sông Ô Lạp, mà cạnh bờ sông Ô Lạp là một con đường đất. Liễu Kình Vũ bọn họ lái xe Việt dã, nên mặc dù đường đất khó đi xong vẫn có thể đi được. Nhưng khi xe của Liễu Kình Vũ cách cống thải chỉ còn khoảng hơn 200m, bèn phát hiện phía trước có một hàng đá chặn đường. Bất kỳ động cơ nào cũng không thể chạy qua.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ càng trở nên khó coi, bởi vì hắn phát hiện ra những tảng đá chặn này vừa được chuyển đến đây, vết tích để lại trên đất tương đối rõ ràng.
Liễu Kình Vũ vừa nhìn, lập tức hô hào mọi người xuống xe. Sau đó hắn mang theo một thùng nhựa sạch được thư ký Hạ Bằng Phi chuẩn bị từ trước xuống xe.
Lúc này, Lưu Tiểu Phi cũng tiện tay cầm một chai nước khoáng trong xe xuống rồi đi theo sau Liễu Kình Vũ, cùng vòng qua hàng rào đá, từ ruộng bên cạnh đi qua.
Tuy nhiên, khi họ vừa qua hàng rào đá liền nhìn thấy hai người đàn ông bước ra từ phòng hoạt động màu xanh vừa được xây dựng phía trước. Hai người đàn ông mặt đồng phục màu xanh, một người đàn ông mập mạp trong đó chỉ tay vào Liễu Kình Vũ, quát mắng:
- Này, các anh làm gì vậy, rời khỏi đây mau. Đây là nơi sản xuất của nhà máy, không nhiệm vụ miễn vào.
Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi sóng vai đi đến phía trước.
Lúc này, hành động của Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi khiến đối phương tức giận. Tên mập hét lớn:
- Cảnh cáo các anh lần cuối, lập tức rời khỏi đây, không thì tự gánh hậu quả.
Nhưng Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi vẫn sóng vai tiến về phía trước, không để ý đến chúng.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ vô cùng khó coi, tay nắm chặt thành quyền, lửa giận hừng hực trong lòng.
Lúc này, sắc mặt Lưu Tiểu Phi lại vô cùng bình tĩnh. Gã quét qua gương mặt Liễu Kình Vũ, trong lòng như đang suy nghĩ điều gì đó, mắt hơi híp lại. Tuy nhiên khi những người kia năm lần bảy lượt uy hiếp, ánh mắt Lưu Tiểu Phi xẹt qua một tia sắc nhọn, lạnh lùng. Gã tung hoành trong giới lính đánh thuê quốc tế nhiều năm, tình huống nào cũng đã gặp qua, sao có thể bị mấy tên cỏn con này hù dọa chứ.
Bọn họ tiếp tục bước về phía trước. Khi cách căn phòng hoạt động chưa đến 100m, họ nhìn thấy một ống dẫn lớn vắt ngang cống thải. Chất lỏng gay mũi đen ngòm chảy ào ào xuống sông Ô Lạp.
Thấy tình hình cống thải, Liễu Kình Vũ bèn cầm máy ảnh độ nét cao ra chụp.
Thấy Liễu Kình Vũ cầm máy ảnh, sắc mặt tên mập đang quát mắng đó bỗng trầm xuống, không nói lời nào, lập tức lấy còi từ ngực ra thổi.
Sau tiếng còi chói tai là cửa phòng hoạt động được mở đồng thời. Hơn mười người mặc đồng phục xanh bên trên có in chữ Phân hóa học Cao Tân xông ra ngoài. Sau khi những người này xông ra, lập tức tập trung gần một người đàn ông trọc đầu, xăm trổ đầy mình. Tên trọc đầu mặt mày nanh ác, hai mắt đầy vẻ dữ tợn, cất giọng hỏi tên mập thổi còi:
- Lý mập, có chuyện gì vậy?
Lý mập chỉ tay vào Liễu Kình Vũ đáp:
- Anh Cường Tử, anh nhìn bên kia, hình như có phóng viên đến ghi hình, chúng ta phải chặn bọn chúng lại. Cấp trên đã ra chỉ thị, nói là Ban quản lý vừa thay đổi lãnh đạo, bảo chúng ta thời gian này phải tăng cường chú ý, đừng gây chuyện.
Tên trọc đầu tên Cường Tử thấy Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi đang đi phía trước, hai mắt bỗng ánh lên vẻ hưng phấn. Thự ra, bọn họ không phải là công nhân nhà máy hóa học mà là lưu manh trong trấn. Hiện tại, bọn họ được nhà máy phân hóa học thuê phụ trách trông coi cống thải. Ông chủ đã nói với bọn họ, đuổi một nhóm người sẽ cho họ mỗi người một trăm tệ. Nếu đối phương là phóng viên, mỗi người hai trăm tệ. Nếu đối phương là cán bộ Khu công nghệ cao, mỗi người sẽ được ba trăm tệ.
Tên trọc đầu chỉ tay vào Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Phi rống lớn:
- Các anh em, hãy đuổi chúng đi, cướp máy ảnh lại cho tao.
Nói xong, tên trọc đầu hùng hổ xông về phía Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng quét mắt qua bọn chúng, nhìn Lưu Tiểu Phi:
- Anh lên hay tôi?
Lưu Tiểu Phi ánh mắt khinh thường:
- Bên này để tôi, anh nên quay video lại, đợi sau khi đến nhà máy, phải dựa vào anh rồi.
Liễu Kình Vũ gật đầu, không nói gì thêm mà cầm máy ảnh tiếp tục quay cống thải, chốc chốc lại hướng ống kính về phía tên trọc đầu cùng đồng bọn đang xông đến.
Đối với những tên này, tung hoành khắp nơi vẫn chưa gặp qua bất kỳ đối thủ nào. Xung quanh Khu công nghệ cao, bao gồm vài xã, thị trấn bên cạnh đều là phạm vi hoạt động của chúng. Hơn nữa, trên chúng vẫn có một đại ca, chúng là quân dưới tay tên đại ca kia. Từ trước đến giờ, người dân nhìn thấy chúng đều phải lánh mặt, chúng cơ bản không coi Lưu Tiểu Phi, Liễu Kình Vũ ra gì.
Tên trọc cùng đồng bọn xông về hướng Liễu Kình Vũ.
Tuy nhiên, khi bọn chúng cách Liễu Kình Vũ chưa đến 5, 6m, Lưu Tiểu Phi đã bước một bước dài lên phía trước, chặn trước mặt Liễu Kình Vũ, lạnh lùng quét mắt:
- Đối thủ của các anh là tôi.
Tên trọc đầu thấy Lưu Tiểu Phi mặc bộ đồ Tây, đi giầy da đen bóng, tay cầm chai nước khoáng hiệu Hằng Đại, vừa nhìn là biết Lưu Tiểu Phi không phải người thường liền đảo mắt, vung tay ngăn đàn em, lạnh nhìn Lưu Tiểu Phi:
- Rốt cuộc các anh là ai, mau giao máy ảnh ra rồi biến. Tôi đảm bảo các anh không việc gì, nếu không đánh đến tàn tật mới thôi.
Lưu Tiểu Phi cười thản nhiên:
- Chúng tôi đều đã đến đây rồi, anh nghĩ chúng tôi sẽ giao máy ảnh ra cho các anh?
- Thằng nhãi này hung hăng đấy, anh em đâu, đánh hạ thằng này cho tao.
Tên trọc đầu bị Lưu Tiểu Phi chọc giận, trong lòng chửi thầm: “Bà nó, dám khiêu chiến với ông mày, không phải tự tìm chỗ chết sao.”