– Đúng vậy, vị này chính là Bác sĩ chủ trị, ông có ý kiến gì không?
Ngô Khuê Thiên tự nhiên nhìn ra vẻ mặt không vui của Trần lão tiên sinh, nhưng vẫn kiên trì nói:
– Trần lão tiên sinh, theo tôi hiểu, giống vị Bác sĩ trẻ tuổi này như vậy nhiều lắm thì cũng vừa mới tốt nghiệp đại học thôi.
Lúc này, Tần Soái nói thẳng:
– Thật ngại quá, tôi chưa học qua đại học.
Ngô Khuê Thiên liền sửng sốt, ngay cả Trần lão tiên sinh cũng hơi sửng sốt.
Tuy nhiên Trần lão tiên sinh biết, người thanh niên này nếu đã dám tự mình đến ứng tuyển, e rằng hẳn là có chút năng lực. Điều này, từ trong bài thuốc mà cậu ta vừa mới kê có thể nhìn ra được.
Ánh mắt của Trần lão tiên sinh quét mắt liếc nhìn Ngô Khuê Thiên một cái nói:
– Được rồi, bây giờ mời tất cả mọi người đi ra ngoài, nơi này chỉ cần tôi cùng Tần Soái ở lại là được rồi.
Ngô Khuê Thiên thấy Trần lão tiên sinh nói như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Liễu Mị Yên. Dù sao, đây là người nhà bệnh nhân, ý kiến của bà vẫn tương đối quan trọng.
Liễu Mị Yên là một người vô cùng quyết đoán. Bà tin tưởng, nếu Trần tiên sinh mang người thanh niên này đến, mặc kệ đối phương có thể thành công hay không, mình cũng nhất định phải cho đối phương một cơ hội. Bởi vì một chút vết bánh xe đều không có, về phần mấy bác sĩ của Bệnh viên nhân dân số 1 thành phố Nam Hoa thì đừng nhắc nữa, bọn họ ngay cả Liễu Kình Vũ rốt cuộc vì sao tổn thương và tổn thương ở đâu đều kiểm tra không ra.
Liễu Mị Yên không nhìn về ánh mắt của Ngô Khuê Thiên, không nói hai lời liền đi ra ngoài. Ngô Khuê Thiên chứng kiến tình hình này, cũng chỉ có thể lắc đầu làm ra bộ bất đắc dĩ theo phía sau đi ra ngoài.
Trong phòng, chỉ còn lại có Trần lão tiên sinh và Tần Soái.
Giờ phút này, ở trong phòng hội nghị Huyện ủy huyện Thụy Nguyên, đội đàm phán do Phó bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương, Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm dẫn đầu đang tiến hành đàm phán với ngân hàng Suzuki Nhật Bản.
Vòng đàm phán này là sau khi Liễu Kình Vũ bị thương, Chủ tịch thành phố Hoàng Lập Hải tác hợp tiến hành tổ chức đấy. Trước khi tiến hành đàm phán. Hoàng Lập Hải đã gọi một cuộc điện thoại cho Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm, yêu cầu bọn họ nhất định phải từ đại cục huyện Thụy Nguyên xuất phát, suy xét lợi ích lâu dài, không cần suy xét ưu khuyết điểm được mất, phải mau chóng gom góp đầy đủ tài chính bảo đảm dự án đường cao tốc huyện Thụy Nguyên mau chóng khởi động.
Nghe được chỉ thị của Hoàng Lập Hải, Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm tất cả đều tỏ vẻ nhất định sẽ tiến hành thật tốt lần đàm phán này.
Lúc này, ngồi trước bàn đàm phán, Chủ tịch Aso và hai gã trợ thủ phía ngân hàng Suzuki tất cả đều tin tưởng tràn đầy. Bọn họ tin tưởng, sau khi thiếu đi chướng ngại lớn nhất Liễu Kình Vũ này, đàm phán lần này nhất định sẽ đạt được thắng lợi cuối cùng đấy. Chỉ cần có thể đạt được dự án này, sau đó bằng mọi biện pháp thâm nhập vào dự án quy hoạch giao thông then chốt của huyện Thụy Nguyên, đạt được quyền khống chế cổ phần. Như vậy chính mình có thể đạt được toàn quyền khống chế giao thông khu Đông Bắc Hoa Hạ. Cho dù loại này cũng không phải là hoàn toàn khống chế, nhưng tự mình có thể thông qua thủ đoạn âm thầm khống chế đối với toàn bộ hệ thống đầu mối giao thông then chốt. Một khi Hoa Hạ và Nhật Bản vì vấn đề đảo Điếu Ngư mà phát sinh chiến tranh, phía ngân hàng Suzuki có thể thông qua nắm giữ quyền khống chế âm thầm hô phong hoán vũ, trợ giúp phất cờ hò reo cổ vũ cho tổ quốc, thậm chí là phối hợp hành động, chuẩn bị sẵn sàng việc xâm lấn địa khu Đông Bắc Hoa Hạ.
Mà quan trọng nhất chính là, một khi thành lập dự án đầu mối giao thông then chốt, quân đội của khu đông bắc Hoa Hạ nếu muốn tiến hành vận chuyển điều động mà nói, vì muốn tiết kiệm thời gian và lộ trình, nhất định phải đi qua phía huyện Thụy Nguyên. Đến lúc đó, chỉ cần mình nắm giữ toàn quyền chủ đạo vận hành con đường này, như vậy chính mình sẽ có được tin tình báo liên quan đầu tiên, sẽ tiến hành báo cáo với trong nước, đóng góp trong việc quân đội Nhật Bản làm ra quyết sách đúng đắn.
Đàm phán chính thức bắt đầu.
Sau khi hai bên đang tiến hành đàm phán chi tiết, rất nhanh liền nói đến vấn đề trọng tâm nhất.
Cũng giống như lần trước, Aso thái độ kiêu ngạo nói:
– Nếu muốn phía ngân hàng Suzuki chúng tôi đầu tư dự án này, điều kiện của chúng tôi rất đơn giản, chính là chúng tôi nhất định phải đạt được 51% cổ phần toàn bộ hạng mục, bảo đảm quyền khống chế tuyệt đối, toàn quyền chủ đạo vận hành hoạt động. Nếu không, miễn phải bàn nữa.
Aso nói như đinh đóng cột, khí thế tràn đầy. Đây là đàm phán kỹ xảo cơ bản nhất, nói xong, ánh mắt của Aso dừng ở trên mặt Tôn Húc Dương và Ngụy Hoành Lâm.
Tôn Húc Dương cũng không nói lời nào mà nhìn về phía Ngụy Hoành Lâm.
Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Chủ tịch Aso, theo tôi hiểu, hiện tại tiền bạc của toàn bộ hạng mục, tổ trù bị đã tập trung được khoảng 3 tỷ, đã quá nửa rồi. Các ông bỏ vốn đầu tư, có thể trở thành cổ đông lớn nhất, nhưng không thể trở thành bên khống chế tuyệt đối cổ phần được.
Aso lạnh lùng nói:
– Các ông bỏ vốn như thế nào tôi mặc kệ, toàn bộ hạng mục dự toán các ông không phải khoảng 5 tỷ ư? Chúng tôi nguyện bỏ 2.6 tỷ tiền vốn đầu tư hạng mục này, về phần 2.4 tỷ còn lại, sẽ do phía huyện Thụy Nguyên tự tiến hành điều phối, có thể rút bớt một phần tài chính.
Ngụy Hoành Lâm cau mày nói:
– Như vậy không được, chúng tôi không có cách nào giải thích với các nhà đầu tư khác.
Aso thản nhiên nói:
– Các ông giải thích như thế nào tôi mặc kệ, nhưng quyền khống chế tuyệt đối 51% cổ phần là điều kiện cơ bản của chúng tôi. Nếu điều kiện đàm phán này không được thông qua, chúng tôi tuyệt đối sẽ không tham dự đến hạng mục này.
Tới đây, Ngụy Hoành Lâm không tiếp tục hỏi tiếp nữa, mà là nhìn về phía Tôn Húc Dương nói:
– Phó bí thư Tôn, chúng ta đi ra ngoài thương lượng một chút.
Tôn Húc Dương gật gật đầu, cùng với Ngụy Hoành Lâm, Tống Hiểu Quân, Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Bảo Vinh cùng đi vào phòng họp nhỏ ở bên cạnh.
Ngụy Hoành Lâm nhìn về phía Tôn Húc Dương nói:
– Phó bí thư Tôn, tôi tin tưởng vừa rồi thái độ của Aso phía ngân hàng Suzuki ông cũng thấy đấy, chính là muốn đạt được quyền khống chế cổ phần 51%. Tôi thấy chúng ta nên liên hệ một chút với hai nhà đầu tư kia, bảo bọn họ rút bớt một chút tài chính. Làm như vậy vừa có thể giảm bớt áp lực đầu tư cho bọn họ, lại có thể xúc tiến toàn bộ hạng mục mau chóng vận hành.
Tôn Húc Dương thản nhiên cười nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, tôi muốn hỏi ông một câu, bản thân là chính quyền địa phương, chúng ta nên chú ý đến chữ tín không?
Ngụy Hoành Lâm gật gật đầu nói:
– Điều này nhất định rồi. Người không có chữ tín thì không thể thành công, huống chi chúng ta là chính quyền địa phương đây. Tuy nhiên, chúng ta cũng phải phân rõ tình huống cụ thể, giống như trước mắt, chúng ta tuy rằng đã thành công thu hút được 3 tỷ, nhưng 2 tỷ còn lại vẫn chưa biết làm sao. Mà phía ngân hàng Suzuki nếu muốn đầu tư, vừa lúc dễ dàng giải quyết những vấn đề lớn nhất của chúng ta phải đối mặt. Đây là cơ hội ngàn năm có một, một khi dự án này khởi động, không chỉ mang đến lợi ích thực tế cho dân chúng huyện Thụy Nguyên chúng ta, đây cũng là thành tích hạng nhất của lãnh đạo huyện ủy huyện Thụy Nguyên. Về phần hai nhà nhà đầu tư khác, bọn họ chỉ cần rút một bộ phận tài chính, vẫn có thể vững vàng thu lợi, cái này cũng không ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ. Hơn nữa khởi động hạng mục này sớm một chút, đối với bọn họ cũng có lợi, đây là cục diện tam thắng.
Trên mặt Tôn Húc Dương vẫn duy trì thái độ hờ hững, thản nhiên nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ông cho rằng ông có thể thuyết phục hai công ty khác sao?
Ngụy Hoành Lâm vẻ mặt tự tin nói:
– Tôi tin tưởng bọn họ sẽ thỏa hiệp đấy.
Tôn Húc Dương không chút hoang mang cầm lấy túi công văn của mình, từ bên trong lấy ra hai văn bản văn kiện đưa cho Ngụy Hoành Lâm nói:
– Chủ tịch huyện Ngụy, ông xem hai văn bản tài liệu này một chút. Đây là tài liệu của hai công ty kia, hôm nay trước khi chúng ta đàm phán đã giao cho tôi. Bọn họ nói rất rõ ràng, dự án này bọn họ không có chút nhượng bộ nào, hoặc là dựa theo hợp đồng chấp hành, hoặc là giải ước, về phía huyện Thụy Nguyên chúng ta phải dựa theo hợp đồng bồi thường cho họ tương ứng.
Ngụy Hoành Lâm không khỏi nhướn mày, mặt âm trầm hung hăng vỗ bàn một cái, nói:
– Hai công ty này đang làm cái gì, bọn họ chẳng lẽ không biết ích lợi cá nhân phải phục tùng đại cục quốc gia ư? Thật không biết Liễu Kình Vũ rốt cuộc là từ đâu tìm đến hai nhà đầu tư này, quả thực không thể dùng lý lẽ để nói rồi.
Tôn Húc Dương thản nhiên nói:
– Tôi cho rằng bọn họ làm không có bất kỳ chỗ nào quá đáng, yêu cầu của bọn họ rất bình thường. Quan điểm của tôi và Bí thư Liễu giống nhau. Chúng ta hoan nghênh phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản đến đầu tư dự án này, nhưng bọn họ nhiều nhất chỉ có thể đưa vào 2 tỷ tiền vốn. Chúng ta tuyệt đối không thể để các nhà đầu tư trước kia rút vốn, càng không để cho dự án của Hoa Hạ chúng ta lại do phía Nhật Bản đạt được quyền khống chế cổ phần tuyệt đối và quyền đưa vào hoạt động. Điều này đối với lợi ích của Hoa Hạ chúng ta không có bất kỳ chỗ tốt gì.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe được Tôn Húc Dương nói xong, lập tức kinh ngạc. Y thật không ngờ, Hoàng Lập Hải đã liên tiếp tỏ thái độ ám chỉ bọn họ phải nhượng bộ, Tôn Húc Dương này không ngờ không có chút nhượng bộ nào. Đây quả thực là muốn đối đầu với Chủ tịch thành phố Hoàng rồi. Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Đồng chí Tôn Húc Dương, tôi không thể không nhắc nhở ông, Chủ tịch thành phố Hoàng vừa mới chỉ thị chúng ta nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
Ngụy Hoành Lâm chuẩn bị lấy Hoàng Lập Hải ra dọa Tôn Húc Dương.
Tôn Húc Dương thản nhiên cười:
– Đúng vậy, điểm này không cần Chủ tịch huyện Ngụy ông nhắc nhở. Tôi nghe vô cùng rõ ràng, ý của Chủ tịch thành phố Hoàng đích thực là phải lấy đại cục chúng ta làm trọng. Tôi sở dĩ từ chối phương án khống chế cổ phần tuyệt đối của phía ngân hàng Suzuki chính là muốn lấy đại cục làm trọng, cái đó và ý của Chủ tịch thành phố Hoàng cũng không có chút nào mâu thuẫn. Chủ tịch huyện Ngụy, ông sẽ không cho là Chủ tịch thành phố Hoàng là ám chỉ chúng ta phải thỏa hiệp với phía ngân hàng Suzuki chứ? Chủ tịch thành phố Hoàng cũng không nói như vậy.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt của Tôn Húc Dương lộ ra một nụ cười thản nhiên. Lời nói trước đó của Hoàng Lập Hải tuy rằng ám chỉ rất rõ ràng, nhưng ông ta lại hết lần này tới lần khác không nói rõ, điều này đúng là lỗ hổng mà Tôn Húc Dương muốn lợi dụng.
Ngụy Hoành Lâm nghe được Tôn Húc Dương nói như vậy, lập tức không biết nói gì. Y biết rằng, Hoàng Lập Hải tuyệt đối không thể nói thẳng muốn bọn họ nhượng bộ, nói vậy sẽ dễ dàng bị người khác nắm lấy nhược điểm. Nghệ thuật nói chuyện là kiến thức cơ bản mà một người cán bộ luôn phải tôi luyện, Hoàng Lập Hải có thể lăn lộn tới vị trí như bây giờ, tự nhiên sớm đã dày công tôi luyện rồi.
Ngụy Hoành Lâm hiện tại xem như đã nhìn ra, Tôn Húc Dương này không ngờ trong vấn đề này lại có suy nghĩ giống Liễu Kình Vũ. Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm trầm giọng nói:
– Đồng chí Tôn Húc Dương, tôi nghĩ tôi nhất định phải nhắc nhở ông một chút, hiện tại bí thư Liễu không ở đây, tôi là nhân vật số hai Huyện ủy, chuyện này hẳn là nên nghe tôi đấy. Ý kiến của tôi là đồng ý với phương án của phía ngân hàng Suzuki Nhật Bản, mau chóng cùng với phía Nhật Bản ký kết hợp đồng, mau chóng khởi động dự án này, đem lại phúc lợi cho dân chúng.