Lão nghìn tính vạn tính gần như đem mọi thủ đoạn mà Liễu Kình Vũ và Mạnh Vĩ Thành có khả năng áp dụng cùng toàn bộ phương pháp nghĩ đến, cũng đã cho bố trí tất cả. Nhưng cũng không đoán được bọn họ chơi trò rút củi dưới đáy nồi như này. Ba tổng giám đốc, người đại diện pháp lý, tài khoản ngân hàng, sổ sách tài vụ quan trọng đều bị khống chế toàn bộ.
Tình thế thật sự rất nghiêm trọng.
Hàn Minh Huy không phải là đồ ngốc. Lão biết rất rõ, nếu Mạnh Vĩ Thành không có chứng cứ, chỉ sợ muốn xử lý ba nhà máy này cực kỳ khó, nhất là khi có lão và Lý Đức Lâm ở phía sau cản tay, cuối cùng chuyện này cũng sẽ không giải quyết được gì. Nhưng hiện tại, Mạnh Vĩ Thành cùng Liễu Kình Vũ lại sử dụng chiêu thức này, lập tức dồn bọn họ vào thế khó xử.
Làm sao bây giờ? Làm thế nào bây giờ? Hiện tại những tài liệu này chỉ vừa đến tay đám người Liễu Kình Vũ, Tạm thời còn chưa tra ra cái gì. Nhưng thời gian còn dài, nhất là sau khi các tài khoản bị làm rõ, con trai mình cùng toàn bộ cổ đông đứng phía sau khẳng định sẽ bị bắt. Tuy rằng, Hàn Bồi Khôn không phải là người đại diện pháp lý nhưng tài khoản ngân hàng đi và đến lại ghi chép rất rõ ràng. Bất cứ ai cũng không thể xóa bỏ.
Hàn Minh Huy suy nghĩ thật lâu. Lão biết rằng, hiện tại chỉ dựa vào chính mình không thể giải quyết chuyện này. Rơi vào đường cùng, lão chỉ có thể đến phòng làm việc của Lý Đức Lâm, đem tình hình hiện tại báo cáo tường tận với Lý Đức Lâm.
Lý Đức lâm nghe xong, sắc mặt cũng trầm xuống
Trong lòng y cũng bắt đầu hơi lo sợ. Bởi vì thân nhân của y cũng liên lụy trong đó. Một khi sự tình bại lộ, bản thân y không tránh khỏi bị liên lụy.
Ngay khi bọn họ đang trầm tư, Trâu Hải Bằng đi đến.
Vốn Trâu Hải Bằng đến để báo cáo công việc với Lý Đức Lâm, ngay lập tức bị Lý Đức Lâm kéo vào thảo luận. Lúc bình thường, Trâu Hải Bằng chính là quân sư trong mối quan hệ tam giác sắt của bọn họ. Điểm mấu chốt là trong sự kiện ba nhà máy ô nhiễm, cậu em vợ của Trâu Hải Bằng cũng liên lụy trong đó.
Nghe Hàn Minh Huy kể lại tỉ mỉ tình huống, Trâu Hải Bằng trầm tư một chút. Chợt ngẩng đầu lên, trong mắt toát lên một tia hung ác nham hiểm, trầm giọng nói:
- Chủ tịch Lý, kỳ thật muốn giải quyết chuyện này cũng không quá phức tạp. Hiện tại đang là mùa đông, trời hanh vật khô, còn có gió Tây Bắc. Hơn nữa những tài liệu đó không thể vẫn ở trên xe được, chắn chắn đã được đưa đến một gian phòng nào đó. Nếu trong phòng bởi vì đường điện trục trặc mà phát sinh hỏa hoạn… Những tài liệu đó không phải đều thành tro cả hay sao?
Cho dù để trên xe cũng không hẳn an toàn. Phải biết rằng, hiện tại chất lượng ô tô cao thấp không đồng đều, thậm chí còn thường xuyên phát sinh sự kiện cháy nổ. Nếu chất lượng xe ô tô không tốt, đột nhiên phát nổ, tài liệu cũng không phải sẽ tan thành tro sao? Chúng ta cũng nhắc nhở đám người Liễu Kình Vũ một chút, tài liệu quan trọng như vậy nhất định phải bảo vệ tốt, không thể có chuyện không may xuất hiện. Nếu không, xảy ra hậu quả, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Lý Đức Lâm sau khi nghe xong, hai mắt không khỏi phát sáng. Kế sách này của Trâu Hải bằng rất tốt, một chiêu này cũng có thể gọi là giải quyết tận gốc.
Không có tài liệu, đám người Liễu Kình Vũ muốn tìm ra vấn đề của ba doanh nghiệp này chỉ sợ vô cùng khó. Cuối cũng cũng sẽ không tìm ra được người đứng sau người đại diện pháp lý.
Lý Đức Lâm nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Đề nghị này của Hải Bằng rất tốt. Chuyện này cần phải chú ý cao độ mới được.Phó Chủ tịch Minh Huy, ông thông báo cho đám người Liễu Kình Vũ đi, nói bọn họ bảo vệ tốt các tài liệu này, không được để xuất hiện sai lầm.
Hàn Minh Huy lập tức gật đầu:
- Được, tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Trong đại viện Ban quản lý Khu Công nghệ cao, tất cả tài liệu đều được đưa đến một gian phòng họp.
Sau đó, dưới sự chủ trì của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Vĩ Thành và Liễu Kình Vũ, nhân viên kiểm toán của Cục Kiểm toán thành phố được chia làm ba tổ, phân biệt tài liệu của cả 3 doanh nghiệp, tiến hành sắp xếp. Lần này sắp xếp vô cùng cẩn thận, bao gồm tài liệu tài vụ từ khi được thành lập cho đến bây giờ. Lượng công việc vô cùng lớn, dự tính cần thời gian khoảng 1 tuần.
Trong phòng họp, Tần Duệ Tiệp luôn ở cùng hiện trường với mọi người. Một phần để phục vụ công tác hậu cần, một phần cũng có ý tứ giám sát bên trong.
Trong văn phòng của Liễu Kình Vũ.
Liễu Kình vũ và Mạnh Vĩ Thành ngồi đối mặt trên sô pha, Mạnh Vĩ Thành cười nói:
- Kình Vũ, chiêu rút củi dưới đáy nồi của cậu rất sắc bén. Hiện tại chắc có rất nhiều người phải sốt ruột đấy.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói:
- Chú Mạnh, phải để bọn họ thật sốt ruột mới được. Chung quy lại, bọn họ thích mượn cớ phát triển kinh tế đât nước, nhất là mượn danh nhà đầu tư Khu Công nghệ cao, cung cấp đủ loại ưu đãi cho doanh nghiệp của thân nhân mình. Cái này cùng cường đạo có gì khác nhau đâu. Bọn họ ngang nhiên lấy đi tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân cả nước. Nhất là việc gây ô nhiễm lại càng khiến người ta phải giận sôi lên.
Mạnh Vĩ Thành gật đầu:
- Đúng vậy, quả thật một số người thật sự quá đáng, phải dạy dỗ bọn họ một chút mới được. Tuy nhiên, Kình Vũ à, tôi phải nhắc nhở cậu, ở trong quan trường, một khi chưa có kết quả thì bất cứ ai cũng không thể chắc chắn mình sẽ giành thắng lợi. Thời điểm mấu chốt cuối cùng bị đối thủ qua mặt cũng không phải ít. Hơn nữa trong quan trường việc liên lụy đặc biệt nhạy cảm. Nhiều khi lợi ích kinh tế và mũ cánh chuồn có liên kết chặt chẽ, thậm chí cố tình phạm pháp. Cho nên không thể không phòng bị. Sẽ không có ai ngồi chờ cậu đến đặt gông xiềng lên cổ bọn họ cả.
Liễu Kình Vũ biết Mạnh Vĩ Thành đang nhắc nhở mình phải cẩn thận với thủ đoạn của những người đứng đằng sau các doanh nghiệp này. Họ có thể sử dụng những thủ đoạn không theo quy tắc thông thường.
Liễu Kình Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Chú Mạnh, chú cứ yên tâm, con người cháu làm việc không thích bị người khác lật ngược tình thế. Nhất là năm xưa khi cháu còn là lính, mặc kệ đối thủ dũng mãnh cỡ nào, có rất ít người có thể lật ngược tình thế trong tay cháu. Bởi vì cháu biết, một khi bị đối thủ lật ngược tình thế, kết cục chờ đợi cháu chỉ có một, đó là cái chết.
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Liễu Kình Vũ toát ra một vẻ tự tin mãnh liệt.
Nghe hắn nói như vậy, Mạnh Vĩ Thành rất sửng sốt. Ông ta biết Liễu Kình Vũ xuất thân từ nhà binh nhưng không rõ lắm hắn làm cái gì. Nhưng chỉ vài câu ngắn gọn vừa rồi, ông ta đã nghe ra được rất nhiều tin tức. Nếu là lính đã từng bị vây giữa sự sống và cái chết chắc chắn không phải là lính bình thường. Bởi vị hiện tại tình hình trong nước ổn định vững vàng, tuy rằng tình thế có thay đổi bất ngờ nhưng cũng không có phát sinh chiến tranh. Cho nên ở trong nước sẽ không có trải qua thế nào là sống hay chết. Nhưng Liễu Kình Vũ lại nói hắn thường xuyên gặp phải những tình huống này lúc làm lính. Như vậy, hắn làm loại lính gì?
Mạnh Vĩ Thành không phải người bình thường. Ông ta biết, Liễu Kình Vũ đang ám chỉ một ít tin tức với ông ta.
Giờ phút này, Mạnh Vĩ Thành không thể không giơ ngón cái lên tán thưởng Liễu Kình Vũ. Tiểu tử này thật sự rất lợi hại. Không chỉ sống sót trên chiến trường mà còn có thể lăn lộn trong quan trường cho đến bây giờ. Chứng tỏ chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc cực kỳ cao đấy. Vốn ông ta còn bận tâm Liễu Kình Vũ trẻ tuổi, lại vừa lấy được thành tích lớn như vậy, nếu hiện tại mà thất bại sẽ bị đả kích lớn. Nhưng không ngờ, những lời nói vừa rồi của hắn khiến ông ta hoàn toàn an tâm.
Mạnh Vĩ Thành là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố, không có khả năng cùng Liễu Kình Vũ lăn lộn một chỗ. Khi tình hình bên khu Công nghệ cao đã ổn định, ông ta lập tức quay về nội thành. Tuy nhiên, tất cả cảnh sát đều được mạnh Vĩ Thành phái ở lại.
Năm giờ chiều cùng ngày, tất cả nhân viên của Phòng Kiểm toán đúng giờ tan sở. Liễu Kình Vũ điều xe đưa bọn họ về nội thành.
Lập tức, Liễu Kình Vũ hạ lệnh toàn bộ nhân viên công tác trước sáu giờ tan tầm về nhà. Sau sáu giờ, toàn bộ trụ sở làm việc vị phong tỏa.
Tuy nhiên Liễu Kình Vũ và Đường Trí Dũng không có tan làm. Hai người bọn họ vẫn như cũ ở lại phòng làm việc của Liễu Kình Vũ bận rộn việc gì đó.
Bận đến mười giờ tối, hai người mới quay về ký túc xá nghỉ ngơi.
Nhưng mà, ai cũng không chú ý đến, trong Phòng máy giám sát chất lượng dụng cụ của Phòng bảo vệ môi trường cùng tòa trụ sở làm việc với Ban quan lý, một người đàn ông hơn 30 tuổi đang ngồi trên ghế chơi di động.
Anh bạn này chơi đến khoảng một giờ sáng, sau khi nằm trong phòng máy có điều hòa không khí ngủ mất một tiếng thì bị đồng hồ báo thức đánh thức. Tiếp đến, gã sờ sờ bên hông, xác định đã mang theo đầy đủ dụng cụ, lúc này mới mở cửa phòng máy đi ra, trực tiếp dùng kìm mở khóa đi xuống lầu dưới. Sau khi đứng ở bên ngoài phòng họp tầng ba, gã lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào. Mân mê một lúc, gã liền đi ra. Xuống tầng một, gã mở cửa một căn phòng rồi lách người đi vào. Anh bạn này sớm đã tính toán, sau khi nhân viên cứu hỏa đi vào, gã sẽ thừa dịp hỗn loạn mà chạy đi.
Lúc này, phòng họp chứa đầy tài liệu đột nhiên ánh lửa ngút trời. Khói đen theo cửa sổ, khe cửa bắt đầu lan ra ngoài.
Lúc này, hai gã cảnh sát phụ trách tuần tra canh gác bên ngoài Ban quản lý đang xem TV ở phòng trực ban. Một người trong lúc vô tình ngầng đầu phát hiện phòng họp tầng ba có ánh lửa ngút trời, lập tức la lớn:
- Không xong rồi, phòng họp cháy rồi.
Vừa nói, vừa cầm điện thoại bàn bắt đầu gọi số điện thoại chữa cháy.