Triệu Chí Dũng thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại phản kích trực diện như vậy, một chút hàm lượng kỹ thuật cũng không có.
Theo suy đoán của gã, phương diện Liễu Kình Vũ chưa chắc đã có thể phát hiện ra thủ đoạn mưu mẹo lần này của mình. Cho dù có phát hiện ra đi nữa hắn cũng chẳng làm gì được. Dù sao mình cũng không có điểm nào, bất kỳ biển tuyên truyền nào chứng minh bên mình là hiện trường cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án của huyện Thụy Nguyên. Mặc dù dùng từ duy nhất đã lừa gạt rất nhiều người, nhưng vẫn chỉ là trò chơi chữ, chẳng có gì làm bằng chứng, đám người Liễu Kình Vũ cũng chỉ có thể câm miệng ấm ức thôi.
Nhưng gã không ngờ, Liễu Kình Vũ lại chơi một chiêu tiến thẳng đảo Hoàng Long, rút củi dưới đáy nồi như vậy. Tên tiểu tử này lẽ nào không nghĩ một chút tới hậu quả dẫn tới khi hắn làm như vậy sao? Lẽ nào hắn không cố ý một chút vì thể diện của hai bên sao? Lẽ nào hắn không nghĩ xem ngộ nhỡ sau khi truyền hình đưa tin chuyện này cả hai bên đều chẳng ra làm sao sao? Đây đúng là nước cờ giết địch một ngàn, tự tổn thương 800.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ lại cố tình làm như vậy.
Sau khi Liễu Kình Vũ đi khỏi, các phóng viên hiện trường, các nhà đầu tư bắt đầu ghé tai nhau, xì xào. Có người trực tiếp lên tiếng hỏi Triệu Chí Dũng:
– Đây là hiện trường cuộc họp giới thiệu và thúc đầy dự án của huyện Thụy Nguyên các anh sao?
Dưới sự chất vấn của mọi người, Triệu Chí Dũng chỉ có thể nghiến chặt răng lại nói:
– Chúng tôi ở đây là hiện trường cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án huyện Cát Tường.
Nghe được tin này, một phóng viên hiện trường liền hùng hổ chửi:
– Con mẹ nó, huyện Cát Tường các ông sao lại vô sỉ như vậy chứ? Ngay cả một cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án cũng còn làm giả được, thật chẳng ra gì, quá vô sỉ.
Nói xong, vị phóng viên này liền cầm máy ảnh của mình lên chụp Triệu Chí Dũng liên tiếp vài tấm ảnh. Sau khi chụp xong lên quay người bỏ đi.
Có người đầu tiên rồi, sau đó rất nhanh sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư…
Dù sao, rất nhiều người hôm nay tới tham gia cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án hướng tới chính là chủ đề của huyện Thụy Nguyên. Bởi vì trong cuộc họp lần này, phía bên huyện Thụy Nguyên sẽ tuyên bố mời người phát ngôn đại diện đầu tư với số tiền khổng lồ mười triệu. Mười triệu đối với một huyện nhỏ mà nói tuyệt đối là một số tiền khổng lồ. Số tiền này từ đâu tới? Vì sao lại muốn làm như vậy? Tất cả những điều này đều là đề tài. So với huyện Thụy Nguyên, huyện Cát Tường này rất nhiều phóng viên ngay cả nghe nói cũng chưa từng nghe qua. Sao họ có thể vì cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án ở đây mà tới được chứ? Càng huống hồ đại đa số họ hầu như đều là bị lừa gạt mà tới. Mặc dù đối phương không có lời nói họ là huyện Thụy Nguyên, nhưng họ đã giả dối tuyên truyền rồi.
Cảm giác bị người khác lừa dối thật khó chịu, càng huống hồ là những người này tự cho mình là Ông Vua không ngai.
Mà câu nói trước khi Liễu Kình Vũ bỏ đi cả thành phố Yến Kinh chỉ có hai người tìm đúng nơi đó càng là cái tát thẳng vào mặt những người này ở hiện trường. Mặc dù, cuối cùng Liễu Kình Vũ chỉ là dùng một câu trình độ này và một tiếng thở dài để bày tỏ tâm tình của mình. Nhưng rõ ràng, trong lời nói của Liễu Kình Vũ đối với những người đi nhầm chỗ bọn họ đầy vẻ châm biếm.
Điều khiến cho nhiều người khó chịu, trong lòng Liễu Kình Vũ cũng không vui, đó là họ nghĩ mình tới cổ vũ Liễu Kình Vũ. Nhưng Liễu Kình Vũ lại chế giễu họ. Đây quả đúng là không biết xấu hổ rồi.
Nhưng mà, nhân tâm này chính là có ý nghĩa như vậy, càng bất mãn đối với Liễu Kình Vũ, trong lòng họ càng đầy lòng phục thù. Mặc dù họ đặc biệt muốn rời khỏi đó, cũng không đi tới bên phía Liễu Kình Vũ, khiến cho cuộc họp báo của hắn ta không một bóng người. Song, lòng phục thù mãnh liệt lại khiến cho họ nghiến chặt răng lại mà xông vào phòng Thiên Tâm Các góc đối diện, đặt máy quay và máy ảnh ở vị trí đẹp nhất, sẵn sàng bắt đúng chỗ hổng của huyện Thụy Nguyên bất cứ lúc nào. Nhất định phải để cho Liễu Kình Vũ biết sự lợi hại của những vị vua không ngai này.
Vốn huyện Cát Tường thông qua quan hệ xã hội đã kéo tới một số nhà đầu tư và các phóng viên truyền hình. Tuy nhiên qua lời hô hào trên chiếc loa lớn của Liễu Kình Vũ như vậy, cùng với nhân viên ngày càng nhiều xông ra khỏi phòng họp Thiên Văn Các chạy tới Thiên Tâm Các. Một số phóng viên đã nhận tiền của huyện Cát Tường mà đến cũng đều xông ra ngoài theo đại bộ phận. Bản thân họ là phóng viên truyền thông, có độ nhạy cảm tin tức riêng. Họ biết, nơi có rất nhiều người đi đưa tin chắc chắn là có đề tài. Có đề tài có nghĩa là lại có điểm kích thích, có tiêu thụ, có thu hình.
Cho nên, chờ tới 4h chiều, khi cuộc họp chính thức bắt đầu, trong phòng họp của huyện Cát Tường chỉ còn lại vài ba người, hơn nữa còn đều là các phóng viên đến từ tỉnh Cát Tường. Họ là vì thể diện mà không rời khỏi.
Lần này, mặt Triệu Chí Dũng tối sầm lại, hai tay nắm chặt lại, trong lòng hận Liễu Kình Vũ tới tận xương tủy. Nếu không phải Liễu Kình Vũ cầm loa tới hô hào như vậy, bây giờ cuộc họp báo của huyện Cát Tường bọn họ đã được diễn ra vô cùng long trọng, nhiệt liệt rồi. Hành trình đến thành phố Yến Kinh của mình lần này cũng đã trọn vẹn. Nếu có được thu hoạch như vậy, sau khi mình trở về có lẽ còn có thể tăng thêm số vốn để thăng lên làm Bí thư Huyện ủy huyện Cát Tường rồi. Dù sao, Bí thư Huyện ủy huyện Cát Tường cũng có một năm nữa là nghỉ hưu rồi, cũng có mấy người nhắm vào vị trí này rồi. Sở dĩ gã chạy tới thành phố Yên Kinh xa hàng ngàn dặm như vậy để chủ trì cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy đầu tư dự án lần này, mục đích cũng là vì thu hút đầu tư, vì tăng lợi thế cạnh tranh cho chức Bí thư Huyện ủy.
Tuy nhiên, cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án của mình bố trí lại bị Liễu Kình Vũ phá hoại rồi, ngay cả những phóng viên truyền thông trước đây mình đã liên hệ và 5, 6 nhà đầu tư đều đã bị Liễu Kình Vũ ôm chạy rồi. Tên Liễu Kình Vũ này quả là đáng ghét, quá thâm hiểm, quá khó đề phòng rồi.
Nhìn phòng họp trống không, nhìn những phóng viên sắc mặt có chút xấu hổ, Triệu Chí Dũng nghiến chặt răng nói:
– Lui đi, lui đi, cuộc họp sẽ tổ chức sau.
Nói xong, gã quay người đi ra ngoài.
Những phóng viên đó nghe câu nói này liền đứng dậy xông ra khỏi phòng. Họ cũng muốn đi sang Thiên Tâm Các ở góc đối diện xem xem, bên đó rốt cuộc có đề tài gì? Vì sao nhiều đồng nghiệp như vậy đều chạy sang bên đó?
Lúc này, Triệu Chí Dũng vừa mới quay đầu lại có chút lưu luyến nhìn, chờ khi những phóng viên đó như bầy ong xông ra khỏi cửa, lưu luyến đó của gã cũng đã tan tành, trong lòng đầy bất mãn, căm hận bỏ đi. Vừa bước ra ngoài vừa nghiến chặt răng lại nói:
– Liễu Kình Vũ ơi Liễu Kình Vũ, mày quả thực chẳng ra cái thứ gì, chẳng trách em họ tao hận mày đến vậy. Xem ra mày đúng là quá vô sỉ, quá kiêu ngạo rồi. Mày hãy nhớ, sau này tốt nhất đừng rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ dạy dỗ mày. Tao sẽ đem tất cả sự nhục nhã của ngày hôm nay trả lại cho mày. Tao muốn tát vào mặt mày.
Đúng lúc Triệu Chí Dũng ôm nỗi hận rời đi, trong phòng họp Thiên Tâm Các góc đối diện lại đầy ắp người, ngay cả hành lang cũng đã đứng đầy phóng viên tới đưa tin cuộc họp lần này.
Liễu Kình Vũ ngồi trên ghế chủ trì, cười nhìn lướt qua các phóng viên và các nhà đầu tư. Liễu Kình Vũ đứng dậy nói lớn:
– Được rồi, bây giờ vừa đúng 4 giờ chiều, cuộc họp giới thiệu và thúc đẩy dự án của huyện Thụy Nguyên chính thức bắt đầu. Trước khi chính thức bắt đầu, tôi xin cảm ơn mọi người đã tới ủng hộ huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Ngoài ra, tôi cũng xin lỗi mọi người, vừa rồi vì quá kích đông, lời lẽ của tôi cõ lẽ cũng có chỗ không được chu đáo, xin mọi người lượng thứ.
Hành văn dứt khoát, vừa đấm vừa xoa, Liễu Kình Vũ đã thu hút được sự chú ý của mọi người.
Mặc dù lúc này trong lòng nhiều người không vui vì lời nói vừa rồi của Liễu Kình Vũ dành cho họ. Nhưng sau khi Liễu Kình Vũ đứng ra xin lỗi, cũng không ai còn tính toán với hắn nữa, mà có một số nhà đầu tư tài ba lại có chút ý tứ với Liễu Kình Vũ. Họ đã thấy rõ, tên tiểu tử Liễu Kình Vũ này vừa chơi trò khích tướng, bây giờ lại còn xoa dịu mâu thuẫn.
Sau khi nói xong lời mở đầu, lập tức có một phóng viên lớn tiếng hỏi:
– Nghe nói huyện Thụy Nguyên các ông muốn đầu tư mười triệu cho một người đại diện hình ảnh. Ngoài ra, tôi còn nghe nói thu nhập tài chính một năm của huyện Thụy Nguyên các ông cũng sẽ khoảng 100 triệu. Trong tình hình tài chính căng thẳng như vậy, các ông tiêu tốn lượng lớn tiền bạc mời người đại diện hình ảnh liệu có hợp lý không? Liệu có dính tới lợi ích và vấn đề tham nhũng không?
Nghe tới câu hỏi của phóng viên đó, Liễu Kình Vũ cười nói:
– Vị phóng viên này thật nôn nóng quá rồi, tôi còn chưa nói điều gì, anh đã đưa ra nhiều vấn đề bén nhọn như vậy. Đương nhiên, tôi tin rất nhiều phóng viên truyền thông ngồi đây chắc chắn cũng rất quan tâm tới vấn đề người phát ngôn và chi phí mười triệu cho người phát ngôn. Vậy, ở đây tôi sẽ nói sơ qua cho mọi người một chút về việc này, hi vọng trong lúc tôi sơ lược qua, mọi người không nên ngắt lời tôi, chờ sau khi tôi nói xong, mọi người có câu hỏi gì đều có thể đưa ra, có được không?
– Được.
– Không thành vấn đề.
Các phóng viên lần lượt trả lời. Bởi vì họ quả thực vô cùng quan tâm tới vấn đề người phát ngôn của huyện Thụy Nguyên. Đó cũng là lý do vì sao rất nhiều phóng viên tình nguyện từ bỏ mấy cuộc họp báo của một số doanh nghiệp lớn thậm chí là tỉnh lớn được tổ chức ở khách sạn Hoa Hằng.
Liễu Kình Vũ ho khan một tiếng, chờ khi hiện trường hoàn toàn im lặng mới trầm giọng nói:
– Thưa các vị bằng hữu, muốn giải thích một cách toàn diện về vấn đề này, trước tiên tôi muốn giới thiệu qua với mọi người về dự án này, dự án đầu mối giao thông then chốt của ba tỉnh đang được quy hoạch ở huyện Thụy Nguyên chúng tôi. Bởi vì người phát ngôn lần này và chi phí cho người phát ngôn, cùng với dự án them chốt của ba tỉnh này là mật thiết không thể tách rời.
Nói xong, Liễu Kình Vũ cầm một chiếc bút điều khiển từ túi áo ra gắn lên chiếc latop gần đó.
Rất nhanh, ánh đèn trong phòng họp đều được tắt đi, tài liệu sớm đã chuẩn bị sẵn lập tức hiện lên màn hình cho mọi người cùng xem.
Nhìn thấy hình ảnh được minh họa trên máy chiếu, rất nhiều người đều nhíu mày lại. Lúc này mọi người quả thực đầy hoài nghi và khó hiểu mục đích thực sự của Liễu Kình Vũ.