Mặc dù Trâu Hải Bằng đã cố gắng trấn tĩnh tâm tình của mình nhưng giọng nói vẫn có phần run rẩy:
- Lão Đổng, lẽ nào không còn cách nào có thể cứu vãn chuyện này sao? Anh là Bí thư đảng ủy công an cơ mà, chẳng lẽ anh không thể gọi điện yêu cầu Chung Hải Đào dừng ngay việc bắt người lại sao?
Đổng Hạo vẻ mặt chua xót:
- Lão Trâu à, nói thật với anh, theo những gì tôi được biết, bên phía Chung Hải Đào kia đã nắm được chứng cớ xác thực nên mới hành động. Hơn nữa, không chỉ có Trâu Văn Siêu liên quan đến vụ án, mà còn có Đổng Thiên Bá và Mã Tiểu Cương. Tôi đã hỏi qua Đổng Thiên Bá. Theo như nó nói, chủ mưu của mọi chuyện là Trâu Văn Siêu. Tôi gọi điện cho anh là muốn anh nói chuyện với Trâu Văn Siêu, để nó gánh tất cả trách nhiệm. Mặc dù làm như vậy có phần tàn khốc, nhưng tôi có thể đảm bảo với anh rằng, chỉ cần Trâu Văn Siêu chịu nhận mọi tội, dù là bị xử tù, tôi có thể làm cho nó ra tù trong vòng hai tháng. Chuyện này tôi cũng đã thương lượng với đồng chí Mã Hoành Vĩ, ông ấy hoàn toàn nhất trí với đề nghị của tôi. Anh có thể suy nghĩ thêm.
Sau khi nghe Đổng Hạo nói, Trâu Hải Bằng tức đến suýt chút nữa thì văng tục chửi bậy. Nhưng suy đi tính lại, lão lại thấy việc này cũng chỉ có thể làm vậy mới giảm được tổn hại đến mức thấp nhất. Và cũng chỉ có vậy, sau khi Trâu Văn Siêu bị bắt vào tù, Đổng Hạo mới có thể toàn lực để giúp Trâu Văn Siêu ra. Dù sao lão ta cũng là Bí thư đảng ủy công an, muốn lôi một vài người trong tù ra cũng không khó khăn gì. Nhưng tiền đề là lão bắt buộc phải làm việc bằng cái tâm của mình, bởi dù sao làm như vậy là vi phạm luật pháp nghiêm trọng. Còn tội trạng mà Trâu Văn Siêu gây ra, ngồi tù là điều chắc chắn. Để cả ba người cùng ngồi tù không bằng để mình Trâu Văn Siêu vào đó, rồi nghĩ cách lôi nó ra. Giờ muốn bảo vệ đứa con này của mình cũng chỉ còn kế đập nồi dìm thuyền này. Về phần để Trâu Văn Siêu trốn đi, lão chưa từng nghĩ đến, trừ phi lão không muốn làm chức Phó Bí thư Thành ủy này nữa.
Mặc dù Trâu Hải Bằng đã hiểu mấu chốt, nhưng cáo già như lão vẫn giả dạng trầm ngâm suy nghĩ vài phút, rồi mới trầm giọng nói:
- Lão Đổng, anh chắc chắn sau khi Trâu Văn Siêu vào tù anh có thể cứu nó ra?
Đổng Hạo không do dự trả lời:
- Lão Trâu, tôi là người thế nào anh không rõ sao. Lời tôi nói ra chắc chắn sẽ làm được. Hơn nữa, tôi đảm bảo chỉ trong vòng hai tháng, nó có thể ra ngoài.
Trâu Hải Bằng gật đầu:
- Được, tôi đồng ý. Tôi sẽ bảo Trâu Văn Siêu gánh mọi tội.
Cùng với việc Tổ điều tra Tỉnh ủy cách thành phố Thương Sơn ngày càng gần, áp lực của Trâu Hải Bằng ngày càng lớn. Cuối cùng lão dùng cách “đập nồi dìm thuyền”. Mặc dù biết không thể trốn thoát, nhưng lão vẫn bảo Trâu Văn Siêu gọi điện cho Chung Hải Đào, nói sẽ đi tự thú.
Nhận cuộc điện thoại này, Chung Hải Đào bỗng cả kinh.
Ông ta lập tức có dự cảm rằng, hành động của mình tối nay đã bị Trâu Hải Bằng phát hiện. Rõ ràng rằng, Trâu Văn Siêu muốn tự thú là muốn giảm nhẹ tội danh của mình.
Đối với ông ta mà nói, chỉ cần Trâu Văn Siêu bị xử tội, quá trình không quá quan trọng, nên ông ta không do dự mà đồng ý ngay lập tức. Nhưng ông ta nói với đối phương rằng đợi mình ở nhà, ông ta lập tức đến. Ông ta cũng muốn để Trâu Hải Bằng biết rằng, mặc dù ông ta chấp nhận con trai lão tự thú, nhưng không có nghĩa ông ta là kẻ ngốc.
Cuối cùng, Trâu Văn Siêu bị Cục Công an thành phố Thương Sơn giải đi. Đồng thời, mọi người cũng đều nhận được tin Đổng Thiên Bá và Mã Tiểu Cương tự thú. Nhưng hai người này tự thú không phải vì thừa nhận mình cùng Trâu Văn Siêu gây ra chuyện này, mà là biết chuyện mà không báo.
Trong Cục Công an, Trâu Văn Siêu đã nhận tất cả mọi tội trạng về mình. Cộng với khẩu cung của ba người như một, dù video ghi lại chứng minh cả ba người họ cùng gặp Trình Nhất Kỳ, thậm chí còn có cuộc ghi âm của bọn họ, nhưng tất cả những điều này không đủ để phán quyết hai người kia có tội. Cuối cùng, Trâu Văn Siêu bị giam giữ chờ giải quyết. Còn Đổng Thiên Bá và Mã Tiểu Cương sau khi tra hỏi được thả ra ngoài.
Lúc này, khoảng sáu giờ sáng, Tổ điều tra Tỉnh ủy cũng đã đến thành phố Thương Sơn.
Vương Trung Sơn- Bí thư Thành ủy Thành phố Thương Sơn, Chung Hải Đào - Cục trưởng Cục Công an đã có mặt từ sớm để báo cáo tình hình mới nhất về vụ án ở khách sạn Tân Nguyên với Tổ điều tra Tỉnh ủy. Sau khi nghe hai người báo cáo, Trưởng ban Tuyên truyền Tỉnh ủy Lý Vân vô cùng bất ngờ. Ông ta không nghĩ rằng bên Thành phố Thương Sơn lại giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy. Ông ta rất tán thưởng tốc độ làm việc của Cục Công an Thành phố Thương Sơn, nhưng đồng thời cũng phê bình tình hình trị an xã hội của thành phố. Sau đó, Lý Vân lập tức chỉ thị phóng viên đi cùng mình bên Đài truyền hình tỉnh nhanh chóng biên tập kết quả xử lý điều tra mới nhất về vụ án tại Khách sạn Tân Nguyên thành bản tin, phát sóng vào chương trình bản tin buổi sáng lúc bảy giờ của tỉnh Bạch Vân. Đồng thời, sau khi biên tập xong bản tin này, lập tức gửi đi các nhà mạng lớn, để họ đăng tin, bày tỏ thái độ kiên quyết của lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân về vụ việc này trong thời gian sớm nhất. Ai phạm pháp cũng phải chịu sự trừng trị của pháp luật. Đồng thời, Lý Vân cũng đại diện cho lãnh đạo Tỉnh ủy ra cảnh cáo nghiêm khắc với Trâu Hải Bằng, cha của Trâu Văn Siêu. Kết quả này đã được lập sau khi Lý Vân nghe báo cáo, thông qua Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào.
Cùng với việc kết quả xử lý vụ án tỉnh Bạch Vân được công bố trên các trang mạng và được đưa tin trong chương trình bản tin buổi sáng của đài truyền hình tỉnh, làn sóng phê bình thành phố Thương Sơn, thậm chí là tỉnh Bạch Vân trong chốc lát đã giảm đi rất nhiều. Mọi người đã bày tỏ sự tán thưởng đối với thành phố Thương Sơn về tốc độ phá án.
Lúc này, sau khi Liễu Kình Vũ biết được kết quả xử lý vụ việc, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều. Bởi hắn biết, người thao túng toàn bộ vụ án này chính là Trâu Văn Siêu. Về phần Đổng Thiên Bá và Mã Tiểu Cương nhiều nhất cũng chỉ coi là đồng phạm mà thôi. Đối với hai người này, hắn không quá hận. Bởi vì hắn rất hiểu hai người này, hắn biết, với trí tuệ của hai người họ, tuyệt đối không thể bày ra âm mưu thâm hiểm, tàn nhẫn như vậy được.
Cho đến lúc này, việc Liễu Kình Vũ phẫn nộ vì người anh em tốt Lục Chiêu bị thương đã giảm đi rất nhiều. Nhưng hắn cũng đề cao cảnh giác với nhóm Đổng Hạo, Trâu Hải Bằng. Hắn rất rõ, sau khi bản thân liên tiếp đắc tội với họ, họ nhất định sẽ tìm cách báo thù. Hiện tại, hắn chỉ là một Trưởng phòng Phòng quản lý đô thị nho nhỏ trong huyện, muốn so sánh với người có cấp bậc như Trâu Hải Bằng, hắn còn thua xa. Mặc dù hắn vẫn đề cao cảnh giác với họ về mặt chiến thuật, nhưng hắn lại tràn đầy lòng miệt thị về chiến lược của bọn họ. Bởi vì theo hắn thấy, chỉ cần mình không làm việc trên lĩnh vực kinh tế, không phạm sai lầm, không tham nhũng thì không ai có thể làm gì hắn. Bởi hắn tuân thủ luật pháp.
Liễu Kình Vũ đã xin phép Bí thư huyện ủy Hạ Chính Đức nghỉ ba ngày, ở lại thành phố Thương Sơn chăm sóc cho Lục Chiêu. Đợi đến khi xác định Lục Chiêu đã hoàn toàn thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chỉ cần tĩnh dưỡng, hắn mới cáo biệt mọi người về huyện. Sau khi vết thương của Lục Chiêu đã bình ổn, sẽ được chuyển đến bệnh viện thành phố Yến Kinh để cha mẹ và tổ Hoa Hạ Long chăm sóc. Dù gì thì Lục Chiêu cũng là một trong những trụ cột của tổ Hoa Hạ Long, họ lo lắng sẽ có kẻ địch nhân cơ hội này ra tay với Lục Chiêu.
Sau ba ngày điều tra, Khách sạn Tân Nguyên được phóng thích, sự việc cũng dần lắng xuống. Nhưng qua chuyện này, Liễu Kình Vũ đã trở thành cái tên được chú ý trong Thường ủy Thành ủy thành phố Thương Sơn cũng như lãnh đạo Tỉnh ủy tỉnh Bạch Vân. Hắn giống như một quả mìn, dù vứt đâu cũng có thể gây nổ. Đặc biệt là Bí thư Tỉnh ủy Tăng Hồng Đào càng chú ý đến hắn hơn. Ông ta dặn thư ký của mình rằng, sau này bất kể chuyện gì liên quan đến Liễu Kình Vũ cũng phải thông báo cho mình đầu tiên, bởi tên này quả thực rất nguy hiểm, tính khí của hắn rất bùng nổ. Nhưng không thể không thừa nhận, thủ đoạn và năng lực của hắn rất cao cường. Điều quan trọng nhất là, sau khi điều tra Liễu Kình Vũ, Tăng Hồng Đào xác định hắn là một viên quan tốt, làm việc vì dân.
Đặc biệt là sau khi biết biểu hiện của Liễu Kình Vũ trong nửa năm làm Chủ tịch thị trấn Quan Sơn huyện Cảnh Lâm, Tăng Hồng Đào càng đánh giá cao hắn hơn. Đối với một thanh niên trẻ dám làm, không sợ đắc tội người khác, ông ta rất tán thưởng. Nhưng ông ta cũng biết, người như Liễu Kình Vũ muốn tiếp tục phát triển ở chốn quan trường sẽ vô cùng khó khăn. Dù gì quan trường là nơi tích tụ lợi ích, muốn sinh tồn, chỉ dựa vào tấm lòng vì dân thôi thì chưa đủ, mà còn cần phải có trí tuệ chính trị. Tăng Hồng Đào muốn tiếp tục quan sát xem trí tuệ chính trị của Liễu Kình Vũ đến đâu. Nếu trí tuệ chính trị của hắn cũng cao, vậy thì ông ta sẽ không ngại mà bồi dưỡng hắn.
Đương nhiên, về vấn đề thân phận của Liễu Kình Vũ, ông ta cũng từng điều tra qua. Nhưng khi thấy hồ sơ của hắn, ông ta đã dừng việc điều tra lại. Làm đến cấp bậc như của ông ta, tự nhiên sẽ nhìn rõ mọi chuyện. Từ hồ sơ của Liễu Kình Vũ, ông ta có thể nhận ra, thân phận của hắn tuyệt đối không hề đơn giản. Nhưng người đứng đằng sau hắn không hề muốn người khác biết thân phận của hắn. Cho nên, mặc dù với chức Bí thư Tỉnh ủy của mình, ông ta có thể làm rõ thân phận thực sự của Liễu Kình Vũ, nhưng ông ta lại không làm như vậy. Có lúc, biết quá nhiều chuyện không phải là chuyện tốt, nên ông ta đã dứt khoát dừng việc điều tra lại, chỉ đơn giản coi Liễu Kình Vũ như một thanh niên trẻ tuổi ưu tú, đối đãi với hắn bằng thái độ công bằng, ngay thẳng.
Bởi vì ông ta biết, chốn quan trường cần cán bộ tràn đầy nhiệt huyết và năng lực, dám tranh đấu vì lợi ích của người dân, vì lợi ích của quốc gia như hắn. Người dân cũng cần một cán bộ như vậy. Tăng Hồng Đào hy vọng hắn sẽ thể hiện được trí tuệ của mình trong cuộc đấu tranh chính trị. Bởi vì ông ta hiểu rõ thế cục huyện Cảnh Lâm. Ông ta biết, cục diện huyện Cảnh Lâm nhìn thì có vẻ yên ổn, nhưng thực tế mâu thuẫn nghiêm trọng. Liễu Kình Vũ có thể sinh tồn trong cục diện như vậy không vẫn còn là một ẩn số. Nếu hắn có thể trụ vững, chứng tỏ hắn có tiềm lực, có thể bồi dưỡng. Nếu hắn không thể trụ lại, Tăng Hồng Đào tin rằng sẽ có người đứng ra thu dọn tàn cục cho hắn. Nhưng đến lúc đó thì không còn là việc ông ta cần quan tâm nữa rồi.
Đối với cuộc gặp gỡ của mấy anh em Liễu Kình Vũ tại thành phố Thương Sơn, Lưu Phi - cha của hắn đã sớm biết. Nhưng ông không nói gì mà chỉ duy trì thái độ trầm mặc. Đến nhóm người như Chư Cát Phong lần này cũng không nói gì. Bởi bọn họ biết rõ ý đồ thực sự của Lưu Phi, đó chính là để Liễu Kình Vũ có nhiều dịp cọ xát, mài dũa hơn.
Sau khi trở về đại bản doanh Phòng quản lý đô thị huyện Cảnh Lâm, Liễu Kình Vũ không ngờ rằng, Phó phòng thường trực Hàn Minh Cường đã giăng sẵn cạm bẫy cho hắn, chỉ đợi hắn nhảy vào.