– Liễu đại ca, tôi nghĩ anh chắc phải mời thêm một người cực kỳ am hiểu âm mưu đến phối hợp với tôi cùng bày mưu tính kế cho anh. Vì kế quang minh chính đại không phù hợp cho tất cả mọi tình huống, cũng không hẳn mọi người ai cũng mắc mưu quang minh chính đại. Thuật kế trong sạch chủ yếu để đối phó kẻ thông minh, nhưng rất nhiều người căn bản chẳng coi kế ấy ra gì, cũng chẳng thèm để ý đến anh.Có kẻ còn thích ăn không nói có, làm cho om sòm, với những kẻ này, dùng kế quang minh cũng chẳng ích gì. Buộc phải tương kế tựu kế, dùng âm mưu đối phó, dương mưu bổ sung. Như vậy mới có thể đảm bảo anh nắm chắc thắng lợi.
Nghe Tần Soái nói vậy, Liễu Kình Vũ gật đầu mạnh. Lời Tần Soái nói khiến hắn nhớ tới chú Gia Cát Phong, nhớ tới cha mình Lưu Phi. Gia Cát Phong tuy là cánh tay phải của cha mình, nhưng ngoại trừ Gia Cát Phong, cha mình vẫn còn Chu Kiếm Lôi và không ít những tham mưu khác, trong đó không thiếu những cao thủ âm mưu. Nhưng chú Gia Cát Phong là lợi hại nhất, bất kể dương kế âm mưu đều vô cùng thành thạo. Nhưng ông có thể đạt đến trình độ ấy, cũng là nhờ 10 năm rèn luyện, giờ Tần Soái mới 24 tuổi đã có thể hiểu được những điều này, quả là không đơn giản chút nào.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không nhịn được cười nói:
– Cậu nói có lý lắm. Nhưng cao thủ âm mưu nào có dễ tìm.
Tần Soái cũng cười:
– Đúng vậy đấy. Bày mưu kế nham hiểm thì ai cũng biết, nhưng muốn tìm người có thể bày mưu kế xuất quỷ nhập thần đến bày mưu tính kế cho Liễu đại ca thì hiếm lắm. Chúng ta sau này cũng chỉ có thể chú ý thêm thôi. Liễu đại ca này, giờ chúng ta đi đâu?
Liễu Kình Vũ nói:
– Đi Yến Kinh, cậu cũng có thể tiện đường đi gặp cô bạn gái bé bỏng của cậu nữa.
Nghe đến sẽ đi Yến Kinh, Tần Soái lập tức phấn chấn hẳn lên, trên mặt đã lộ ra nụ cười tươi rói. Cậu ta nghĩ đến Trần Mộng Nghiên mới hai ngày trước đồng ý cho cậu ta vào phạm vi xem xét, nhớ đến dung mạo tươi đẹp vô song của Trần Mộng Nghiên, thân hình mỹ miều và cả đôi chân thon dài của cô nàng.
Nhìn vẻ mặt Tần Soái, Liễu Kình Vũ lập tức nói:
– Tôi nói cậu nghe Tần Soái này. Biểu cảm của tên tiểu tử nhà cậu sao lại thế hả? Không phải đã đá cô bạn gái rồi chứ?
Vừa nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, Tần Soái lập tức lộ vẻ mặt như đưa đám:
– Liễu đại ca, anh nói oan cho tôi quá. Nói vậy, lòng tôi đầy nước mắt thôi. Anh biết không, tôi theo đuổi cô ấy đã 3 năm rồi, đến đầu ngón tay còn chưa chạm tới được. Lần này tôi khó khăn lắm, bỏ bao tâm sức mới vào được danh sách bạn trai chờ xem xét. Nhưng tôi thực vui quá hóa buồn. Buổi tối trở về Yến Kinh, lúc đưa cô ấy về nhà muốn ôm một cái, kết quả…
Nói tới đây, Tần Soái vỗ đùi nói:
– Đại ca, xương thịt chỗ này bị đá cho tím tái cả. Nhích lên chút nữa là tôi có thể đi luyện Quỳ Hoa Bảo Điển rồi. Cô nàng đúng là ghê gớm quá, tôi buồn lắm.
Nghe đến đó, Liễu Kình Vũ trờn tròn hai mắt. Hắn là kẻ giỏi quan sát tình tiết, từ những lời lẽ của Tần Soái có thể thấy, tuy Tần Soái nói có chút thổi phồng, nhưng phần lớn đều là thật. Điều này cũng có nghĩa là, cô nàng mà tên tiểu tử này nhắm vào thuộc loại bạn gái cực kỳ ghê gớm.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Ghê gớm cũng tốt, bạn gái có ghê gớm mới biết thương người.
Tần Soái thiếu chút nữa tức đến hộc máu, nhưng lại chẳng nói được gì. Ai bắt cậu ta thích một cô nàng ghê gớm cơ chứ. Nhưng điều khiến Tần Soái thực sự buồn bực là, trước khi vào được phạm vi bạn trai chờ xem xét của Trần Mộng Nghiêm, cậu ta lúc nào cũng cảm thấy Trần Mộng Nghiêm cực kỳ dịu dàng, hiền lành, đặc biệt nữ tính. Trước giờ cậu ta chưa bao giờ thấy Trần Mộng Nghiêm tỏ vẻ đanh đá với bất kỳ ai. Sao giờ cậu ta chỉ muốn ôm eo mà bị đòn dữ thế này chứ?
Hơn nữa, khiến Tần Soái buồn bực nhất chính là, tuy cậu ta học đông y, nhưng đồng thời cũng luyện chút công pháp đạo gia chính tôn, vì thế tố chất cơ thể không đến nỗi nào. Tuy không thể gọi là hàng cao thủ đánh đấm, nhưng động tác cũng khá nhanh nhẹn. Bình thường hai ba tên thanh niên trai tráng đánh không lại, nhưng đá nhanh như Trần Mộng Nghiên lại khiến cậu ta phản ứng không kịp, lập tức bị đánh trúng. Điều này khiến cậu ta nhận thức ra rằng, cô gái mà mình theo đuổi không phải là người thường, người ta không chỉ là cao thủ trong giới sưu tầm cổ vật, e còn là cao thủ vật tự do nữa.
Tuy nhiên là đàn ông lúc nào chẳng có khát vọng chinh phục, miếng ăn càng khó gặm thì lại càng muốn gặm bằng được. Cô nàng Trần Mộng Nghiên càng ghê gớm, Tần Soái lại càng có hứng thú với cô ta hơn. Cậu ta đã ngầm hạ quyết tân, nhất định phải dùng mọi cách để cua được Trần Mộng Nghiêm, cưa đổ, rồi khiến cô ấy phải sinh con đẻ cái cho mình.
Trình Thiết Ngưu cứ lái xe miết về phía thành phố Liêu Nguyên. Sau đó, mấy người lên máy bay tại thành phố Liêu Nguyên về phía thành phố Yến Kinh.
Lúc này, Chánh văn phòng huyện ủy Thụy Nguyên sớm đã chạy tới thành phố Yến Kinh, đang dẫn theo vài nhân viên trong ủy ban huyện Thụy Nguyên đang làm việc trong hội trường khách sạn Hoa Hằng.
Thời điểm phi cơ vừa đáp xuống thành phố Yến Kinh đã khuya, Tần Soái lập tức cáo từ Liễu Kình Vũ, vội vàng đi tìm cô bạn gái ghê gớm của mình.
Liễu Kình Vũ thì vội đi đến hội trường khách sạn Hoa Hằng mà bọn người Tống Hiểu Quân đang đợi, trước tiên hắn bước vào nhìn xung quanh.
Sau khi xem xét việc bố trí tại hiện trường, Liễu Kình Vũ cũng khá hài lòng. Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân làm việc đều có thể yên tâm.
Xem xét toàn bộ hội trường xong, Tống Hiểu Quân đi bên cạnh Liễu Kình Vũ, trên mặt có chút hổ thẹn ngại ngùng nói:
– Bí thư Liễu, hội trường cũng không còn vấn đề gì nữa, nhưng việc liên hệ truyền thông, tiến triển chúng ta thu được còn khá kém. Gần như không có phóng viên truyền thông nào đồng ý đến tham gia hội nghị xúc tiến dự án huyện Thụy Nguyên chúng ta tổ chức cả.
Liễu Kình Vũ nhướn mày nói:
– Sao lại thế? Sao lại không có bên truyền thông nào đồng ý đến? Anh có nói với họ dự án này trị giá đến 120 tỷ không?
Tống Hiểu Quân gật đầu nói:
– Tôi nói cả rồi đấy chứ, nhưng mấy đơn vị truyền thông chỉ cười nhạt, cho rằng chúng ta đang nói chơi. Có kẻ còn châm chọc khiêu khích dự án này của chúng ta. Tới thời điểm hiện tại, chỉ có vài đơn vị truyền thông online đồng ý tham dự hội nghị xúc tiến dự án thôi, nhưng họ cũng yêu cầu phí bồi dưỡng cho họ tối thiểu là 3000 tệ. Đối với những nhà đầu tư và các doanh nghiệp có thực lực, đến một nhân viên bậc trung chúng ta cũng không liên hệ được, cũng chẳng ai biểu thị có hứng thú với dự án này của ta. Bí thư Liễu, tôi đồ rằng nếu cứ tiếp tục tình hình này, e chẳng mấy người đến. Hội nghị xúc tiến dự án lần này e không mấy lạc quan.
Nghe xong mặt Liễu Kình Vũ lập tức sa sầm, vẻ mặt ngưng đọng khác thường. Trước khi xuất phát, hắn ta đã nghĩ lần hội nghị xúc tiến dự án này sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, hơn nữa cũng đã nghĩ đến nhiều vấn đề có thể xảy ra. Nhưng hắn lại không ngờ sẽ bị lạnh nhạt đến mức này.
Giờ phút này, Tống Hiểu Quân và những nhân viên văn phòng huyện ủy khác đều nín thở quan sát, không dám hé răng nửa lời. Mọi người đều cúi mặt không nói, sợ Liễu Kình Vũ tức giận sẽ trách cứ họ.
Liễu Kình Vũ trầm ngâm chừng 3 – 4 phút, mới ngẩng đầu lên trầm giọng nói:
– Mọi người đã mệt mỏi cả ngày rồi, cứ về nghỉ trước đi. Chuyện này để tôi nghĩ kỹ đã, có chuyện gì sẽ gọi mọi người.
Sau khi mọi người tản ra, Liễu Kình Vũ đi thẳng đến phòng khách sạn Hoa Hằng mà Tống Hiểu Quân đã đặt trước, đứng bên cửa sổ nhìn ra màn đêm rực rỡ sắc màu và chìm vào suy nghĩ miên man.
Trong lòng Liễu Kình Vũ hiểu rõ, công trình đầu mối giao thông 3 tỉnh của huyện Thụy Nguyên muốn thực hiện sẽ thực sự phải đối mặt với muôn vàn khó khăn. Không nói đến dự án có thể được các cơ quan ban ngành thông qua hay không, chỉ riêng chuyện thiếu khoản vốn khổng lồ kia cũng đủ khiến mọi người chùn bước chứ chẳng cần nhắc đến dự án này ảnh hưởng đến 3 tỉnh thành, khó khăn trong ấy cũng không phải chuyện người thường có thể tưởng tượng ra được. Dù sao trong quan trường, người không cùng tỉnh có những lợi ích khác nhau, đặc biệt là khi dự án dính dáng đến hợp tác vượt tỉnh như thế này, không chỉ liên quan đến vấn đề phối hợp mà còn dính líu đến cả vấn đề phân phối lợi ích, phân phối thành tích. Trong những vấn đề này, gần như chẳng ai chịu nhượng bộ ai bao giờ.
Nhưng dù đã biết khó khăn bên trong, Liễu Kình Vũ cũng muốn thực hiện dự án này, vì hắn có thể nhìn thấy rất rõ, chỉ cần dự án này thực hiện sẽ mang lại không gian phát triển khổng lồ cho cả 3 tỉnh xung quanh. Dân chúng khắp 3 tỉnh sẽ đều có được lợi ích từ đây. Liễu Kình Vũ sẽ không từ bỏ dù gặp bất kỳ khó khăn gì.
Nhưng hiện tại, dự án chưa được thực hiện đã gặp khó khăn thế này, thực sự khiến hắn bất ngờ.
Vừa lúc ấy, điện thoại Liễu Kình Vũ đột nhiên reo lên.
Lấy điện thoại xem, thì ra là người anh em tốt Điền Tiên Phong.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Lão Điền, sao lại nghĩ ra mà gọi điện thoại cho tôi thế? Bên anh không phải bận dự án đó à?
Điền Tiên Phong cười nói:
– Liễu đại ca, giờ tôi cũng ở thành phố Yến Kinh đây. Nghe Lưu Tiểu Bàn nói, anh cũng đến Yến Kinh rồi. Giờ anh ở đâu, tối ra ngoài uống với nhau chén rượu đi.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu:
– Được, anh qua đây, tôi ở khách sạn Hoa Hằng. Chúng ra cùng đi ăn.
Điền Tiên Phong gật đầu.
Buổi tối, đến cùng Điền Tiên Phong còn có nữ trợ lý Đằng Phi.
Hôm nay Đằng Phi mặc bộ trang phục công sở màu hồng, tất màu da chân, đi cao gót đỏ, lại thêm thân hình thướt tha duyên dáng, khiến ai đi qua cũng phải ngoái lại nhìn.
Hai người cùng tiến vào căn phòng Liễu Kình Vũ đặt trước, ngồi xuống, Điền Tiên Phong nói thẳng luôn:
– Liễu đại ca, lần này anh đến thành phố Yến Kinh làm gì thế?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Tôi đến tổ chức hội nghị xúc tiến dự án.
“Hội nghị xúc tiến dự án”. Nghe thấy mấy từ này, thần sắc mỹ nữ Đằng Phi đã thay đổi ngay, đôi mắt long lanh nhìn Liễu Kình Vũ xem chút hoài nghi.
Liễu Kình Vũ cười, gật đầu và nói một lượt dự án nút giao thông 3 tỉnh của huyện Thụy Nguyên.
Đằng Phi nghe xong thì hai mắt sáng rỡ, dưới gầm bàn dùng chân dá nhẹ Điền Tiên Phong rồi nói:
– Liễu đạ ca, theo anh nói, vốn đầu tư dự án này đến hơn 120 tỷ, thiếu nhiều vốn quá thì phải. Mà rủi ro cũng cao nữa. Hiện giờ quy hoạch của các anh còn chưa được thông qua đã bắt đầu xúc tiến dự án, mở hội nghị xúc tiến. Như vậy có bị coi là vi phạm quy định không?