Chính vào lúc này, Liễu Kình Vũ bỗng ngẩng đầu lên, cười nhìn Tống Hiểu Quân nói:
– Chủ nhiệm Tống, có muốn làm chút chuyện vì huyện Thụy Nguyên không?
Tống Hiểu Quân sửng sốt, đầy vẻ hoài nghi nhìn Liễu Kình Vũ:
– Làm gì?
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:
– Quét dọn.
Trong câu nói, ngữ khí của Liễu Kình Vũ chứa đầy tự tin.
Tống Hiểu Quân không hiểu liền hỏi:
– Quét dọn?
Liễu Kình Vũ gật đầu đáp:
– Đúng vậy, chính là quét dọn vệ sinh, chúng ta đích thân làm.
Tống Hiểu Quân có chút hồ nghi nhìn Liễu Kình Vũ. Mặc dù anh ta biết trong cuộc họp thường ủy Liễu Kình Vũ đã phân công rồi, thậm chí còn đưa ra khái niệm muốn cán bộ lãnh đạo dẫn đầu trong việc quét dọn, nhưng lại không nghĩ Liễu Kình Vũ đích thân đi quét dọn, dù sao nhiều khi đều là do lãnh đạo yêu cầu, người dưới phải làm theo. Bây giờ Liễu Kình Vũ lại đích thân đi quét dọn vệ sinh, chẳng phải có chút đảo ngược rồi sao? Dù sao, lượng công việc của Bí thư huyện ủy cũng không phải là ít.
Liễu Kình Vũ thấy Tống Hiểu Quân có vẻ hồ nghi, bèn cười:
– Sao, anh nghĩ là tôi không nên đi quét dọn vệ sinh sao?
Tống Hiểu Quân lắc đầu nói:
– Không phải như thế, Bí thư Liễu, Bí thư đi quét dọn chẳng phải là tài lớn dùng vào việc nhỏ sao?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Mặc kệ là tài lớn dùng vào việc nhỏ hay tài nhỏ dùng vào việc lớn, chỉ cần có thể làm những việc chân chính vì người dân, đó chính là hữu dụng. Anh có sợ bẩn không, sợ khổ không, sợ mệt không? Nếu không sợ, vậy hãy theo tôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ đứng dậy, thay bộ quần áo khác, thay đôi giày thể thao, cầm chiếc chổi trong phòng làm việc và chiếc ki hót rác đi ra ngoài.
Tống Hiểu Quân thấy vị Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ này đích thân hành động rồi, Chủ nhiệm văn phòng Huyện ủy cũng không dám chậm trễ, vừa theo sau Liễu Kình Vũ đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho các cấp dưới của Văn phòng huyện ủy, bảo họ mang chổi và xẻng lập tức tập trung dưới lầu.
Mặc dù Tống Hiểu Quân trong cuộc họp thường ủy ngôn quyền không lớn lắm, nhưng uy quyền của anh ta trong Văn phòng Huyện ủy lại không dễ hoài nghi, một lời anh ta lệnh xuống lập tức văn phòng huyện ủy ngoài một người trực ban ra, những người khác đều phải cầm các dụng cục khác nhau nhanh chóng tập trung dưới lầu, mà lúc này Liễu Kình Vũ cũng vừa xuống tới dưới lầu.
Những người của văn phòng huyện ủy nhìn thấy Bí thư huyện ủy Liễu Kình Vũ trong tay cầm chổi và xẻng hót rác bước ra, lúc ấy đều ngây người ra nhìn.
Khi Tống Hiểu Quân xuống tới nơi, nhận một chiếc chổi trong tay nhân viên văn phòng huyện ủy, theo sau Liễu Kình Vũ tới khu vực vệ sinh của Liễu Kình Vũ phụ trách.
Sau khi họ tới khu vực mục tiêu, Liễu Kình Vũ liền tập trung vào mục tiêu thứ nhất là đống rác khổng lồ bên đường. Liễu Kình Vũ bảo Tống Hiểu Quân trực tiếp điều một xe trở rác của Phòng vệ sinh môi trường tới, sau đó Liễu Kình Vũ trực tiếp dẫn đầu đưa rác lên xe rác, có lúc nước trong rác còn bắn lên người, Liễu Kình Vũ cũng không nề hà gì, tiếp tục thu dọn rác.
Một xe, hai xe, ba xe… năm xe, sáu xe, bảy xe…
Chiến đấu gian khổ hơn 3 giờ đồng hồ, Liễu Kình Vũ thống lĩnh Chủ nhiệm Tống và mấy người nhân viên văn phòng Huyện ủy cuối cùng đã xử lý được hết toàn bộ đống rác không có người quản lý tích tụ 3, 4 năm nay trong khu trực thuộc, hơn nữa đã bước đầu làm sạch được nơi đó.
Khi mới bắt đầu, nhiều người đi đường đều vây quanh xem hành động của đoàn người Liễu Kình Vũ. Bởi vì đám người Liễu Kình Vũ đều áo mũ chỉnh tề, đặc biệt là vị Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân. Bởi vì đi theo Liễu Kình Vũ, cho nên ngay cả bộ đồ tây trên người cũng không kịp thay, mặc luôn âu phục tới hiện trường.
Dân chúng bao quanh thấy vậy liền bàn tán sôi nổi.
– Thấy không, những cán bộ này lại ra thể hiện rồi, thanh trừ rác thải, đùa kiểu gì thế, thanh trừ rác thải làm gì có chuyện mặc âu phục ra đây.
– Đúng vậy, chắc chắn là thể hiện thôi, nếu không làm gì có chuyện mặc âu phục chứ.
– Mau nhìn kìa, có đưa theo nhà báo tới không, đến lúc các phóng viên lại đi theo đưa tin, lại chả thể hiện toàn bộ ý chứ.
Đối với lời bình luận của người dân xung quanh, Liễu Kình Vũ tự nhiên nghe rất rõ ràng, hắn chỉ cười thản nhiên. Về lòng đố kỵ của quần chúng tự nhiên trong lòng hắn hiểu rất rõ, trong xã hội hiện thực, đúng là có một bộ phận cán bộ đang làm bộ, nếu không việc gì lãnh đạo xuất hành phải dẫn theo phóng viên đi chứ.
Lần này Liễu Kình Vũ xuất hành, căn bản không thông báo cho người của đài truyền hình biết, hắn chỉ dẫn theo mấy nhân viên của văn phòng huyện ủy đi thôi, muốn thực sự dọn dẹp vệ sinh. Mục đích của hắn chỉ có một, đó chính là vì nhân dân làm việc, cho dù dân chúng có nói gì đi nữa, cứ để cho họ nói, dù sao miệng cũng là của họ, họ muốn nói gì thì nói, còn đám người Liễu Kình Vũ có thể khống chế được hành vi của mình.
Từng giây từng phút trôi qua, khi ánh mặt trời đã ngày một lên cao, đám người Liễu Kình Vũ sớm đã mồ hôi đầm đìa rồi.
Một đống rác to như vậy về cơ bản đã được xử lý sạch sẽ, lúc này người dân bao quanh đã ngày một ít đi, lời phê bình và chất vấn cũng ngày một ít hơn, ngày càng nhiều người dân cùng cầm chổi và xẻng gia nhập vào đại quân quét rác. Có dân chúng gia nhập vào đội quân, rác được xử lý càng nhanh hơn.
Sau đó, đống rác thứ hai, đống rác thứ ba cũng lần lượt được dọn sạch, đám người Liễu Kình Vũ mặt mũi đã đỏ tía lên, người họ đã ướt đẫm mồ hôi, bẩn thỉu, trên người bốc lên mùi hôi thối, nhưng họ vẫn không hề bận tâm tới những điều này. Bởi vì bây giờ người dân gia nhập đội ngũ quét rác ngày càng nhiều, tốc độ dọn rác cũng ngày càng nhanh, đám người Liễu Kình Vũ không thể không đưa dân chúng đi dọn từ đống rác này sang đống rác khác.
11h … 12h … 13h … 14h … 16h ….
Thời gian trôi qua nhanh, đám người Liễu Kình Vũ xuất phát lúc khoảng 10h sáng, đến giờ đã là 5h30’ chiều rồi, trời đã dần sẩm tối, ánh nắng tàn của buổi chiều tà chiếu xuống ngõ nhỏ của huyện Thụy Nguyên, lưu lại hình ảnh lao động vất vả của đoàn người.
Lúc này, Liễu Kình Vũ vừa làm vừa chỉ huy mọi người phân tán ra, đi tới các nơi khác nhau để quét dọn, cứ như vậy, tốc độ dọn rác cũng ngày càng nhanh hơn. Trời đã dần tối, đám người Liễu Kình Vũ sớm đã đói bụng reo ầm ĩ rồi.
Dù đói như vậy, đám người Liễu Kình Vũ vẫn không nghỉ việc, bởi vì trong hội nghị Liễu Kình Vũ đã nói rất rõ ràng, mỗi tổ chỉ có thời gian 10 ngày hoàn thành nhiệm vụ, thời gian quả thực rất gấp, mà nhiệm vụ lại tương đối nặng nề, họ phải tranh thủ từng phút để quét dọn vệ sinh.
Liễu Kình Vũ là một người thích làm hơn nói, mà điều cần thiết nhất của dân chúng chính là cán bộ thật sự làm việc chứ không phải là nói đạo lý còn làm thì đầu voi đuôi chuột.
Trời đã tối hẳn, Liễu Kình Vũ tuyên bố việc lao động tối nay đến đây là dừng, mọi người phía dưới liền hoan hô, họ quả thực đã thấm mệt rồi.
Chính lúc Liễu Kình Vũ dẫn mọi người làm việc với khí thế ngất trời, trong đại viện Ủy ban nhân dân huyện Thụy Nguyên.
Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm đang nghe báo cáo của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Thạch Kiến Kiệt, Thạch Kiến Kiệt tường thuật tình hình Liễu Kình Vũ hôm nay dẫn theo đám người của văn phòng Huyện ủy làm việc khí thế với Ngụy Hoành Lâm.
Sau khi nghe Thạch Kiến Kiệt nói xong, Ngụy Hoành Lâm nhíu mày nói:
– Kiến Kiệt à, anh chắc chắn Liễu Kình Vũ dẫn đầu đi dọn rác chứ?
Thạch Kiến Kiệt gật đầu nói:
– Chủ tịch Ngụy, tôi rất chắc chắn điểm này, bởi vì sau khi tôi nghe cấp dưới của mình báo cáo cũng rất không tin, tôi đã lái xe tới hiện trường quan sát hơn nửa giờ đồng hồ, khi đó Liễu Kình Vũ và Chánh văn phòng huyện ủy Tống Hiểu Quân dẫn theo người làm việc không nghỉ, không ít người ban đầu tới bao quanh quan sát cũng đã gia nhập vào đội ngũ dọn rác này. Khi đó quần áo của Liễu Kình Vũ và đám người Tống Hiểu Quân về cơ bản đều rất bẩn thỉu, giày cũng bẩn hết, lúc đó tôi nhìn mà cũng thấy cảm động.
Sau khi Ngụy Hoành Lâm nghe xong nhíu chặt mày:
– Hôm nay đám người Liễu Kình Vũ đã làm được bao nhiêu việc?
Thạch Kiến Kiệt đáp:
– Theo tin mới nhất mà tôi nhận được thì đám người Liễu Kình Vũ đã làm việc cho tới khi trời tối mới nghỉ, tổng cộng đã dọn được đoạn đường Thụy Bắc dài 800m, hiệu suất tương đối cao.
Ngụy Hoành Lâm nghe xong mà ngây người ra:
– Một ngày mà bọn họ đã quét sạch được một con phố, đường Thụy Bắc là con đường khá bẩn, ở đó rác chất thành đống.
Thạch Kiến Kiệt cười khổ sở nói:
– Đúng vậy, được biết bây giờ quét đã khá sạch rồi, Liễu Kình Vũ đã hạ chỉ thị tới mọi người của văn phòng huyện ủy, nói là ngày mai ngoài nhân viên trực ban cần thiết ra, những người khác đều tiếp tục tập trung ở đường Thụy Nam, tiếp đến dọn sạch đường Thụy Trung.
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Liễu Kình Vũ có thông báo người của Đài truyền hình huyện tiến hành quay phim chụp ảnh không?
Thạch Kiến Kiệt lắc đầu nói:
– Điều này quả thực không nghe nói đến.
Ngụy Hoành Lâm trầm ngâm, vắt chéo chân, hút thuốc.
Một lát sau, Ngụy Hoành Lâm nói:
– Kiến Kiệt, thông báo tài xế lái xe tới dưới lầu chờ, bây giờ chúng ta trực tiếp tới xem đường Thụy Bắc xem, rốt cuộc kết quả quét dọn của đám người Liễu Kình Vũ thế nào.
10’ sau, Ngụy Hoành Lâm, Thạch Kiến Kiệt đã lên xe, đi thẳng tới đường Thụy Bắc.
Sau khi xe của họ đi vào đường Thụy Bắc, hai người đều sợ ngây người ra.
Con đường Thụy Bắc trước đây họ rất biết, đoạn đường hơn 800m này giờ tan tầm thường xuyên tắc đường, hai bên đường rác chất thành đống, khắp nơi đều bốc lên mùi hôi thối, mà bây giờ sau khi xe đi vào đường Thụy Bắc lại không còn hiện tượng ùn tắc đường nữa. Trước đây đoạn đường hẹp tới mức chỉ có thể chứa được hai làn xe có rèm che, mà bây giờ đã biến thành con đường bốn làn xe bình thường. Hai bên đường vốn có đống rác sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, thay vào đó là những vệt nước rửa đường. Dù con phố này vẫn còn phảng phất mùi hôi thối, nhưng tất cả đều là do phần lớn rác thải được lưu trữ lại trước đây, khoảng chừng một thời gian nữa sẽ không còn mùi gì nữa.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lao đi, nỗi kinh hoàng trên mặt Ngụy Hoành Lâm cũng dần nhạt đi.
Chờ sau khi chiếc xe chạy ra khỏi đường Thụy Bắc, Ngụy Hoành Lâm liền nói với Thạch Kiến Kiệt:
– Kiến Kiệt, bây giờ anh lập tức thông báo tới tất cả nhân viên trong Ủy ban huyện, trừ một số nhân viên trực ban của phòng ban chính ra, các nhân viên khác sáng sớm ngày mai tập trung trước cổng Ủy ban huyện trước 20’, chuẩn bị tham gia hoạt động vệ sinh, ai đến muộn sẽ bị khai trừ.
Trong lúc nói chuyện, trên người Ngụy Hoành Lâm toát ra khí phách mãnh liệt.
Thạch Kiến Kiệt nghe xong bỗng sửng sốt nói:
– Chủ tịch Ngụy, chúng ta cũng phải làm như Liễu Kình Vũ sao? Chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Ngụy Hoành Lâm lắc đầu nói:
– Tôi không thể không thừa nhận, chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này quả thực rất quyết đoán, rất có thủ đoạn. Những phương án chúng ta áp dụng trước đây dù nhìn thì rất đẹp, nghe cũng rất hay, nhưng người dân căn bản không thèm chú ý tới, nguyên nhân rất đơn giản, những cán bộ này của chúng ta không làm gương tốt. Người dân quả thực rất thực tế, họ làm việc gì cũng đều phải quan sát xem những người cán bộ này của chúng ta làm như thế nào?
Cứ làm theo cách của Liễu Kình Vũ đi, tôi muốn xem xem hành động này của Liễu Kình Vũ rốt cuộc làm thay đổi bộ mặt của huyện Thụy Nguyên chúng ta ra sao. Mặc dù tôi rất không mong muốn sau khi Liễu Kình Vũ lên nhậm chức mồi lửa đầu tiên đã đốt thành công rồi, nhưng việc này liên quan tới lợi ích thiết thực của hàng ngàn vạn người dân huyện Thụy Nguyên chúng ta, tôi không thể quá vì tư lợi, cũng không thể vì cuộc đấu tranh chính trị với Liễu Kình Vũ mà làm ảnh hưởng tới đại cục của huyện Thụy Nguyên chúng ta được. Dù sao, tôi cũng là người Thụy Nguyên.
Nói xong, Ngụy Hoành Lâm nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ, sau này cuộc đấu tranh với Liễu Kình Vũ nên triển khai theo hình thức nào đây, nghĩ xem phong cách làm việc của chàng thanh niên Liễu Kình Vũ này rốt cuộc là thế nào? Làm thế nào để nhằm vào nhược điểm của hắn mà giăng bẫy cho hắn chui vào đây?
Sau khi phía bên Ngụy Hoành Lâm phát thông báo đi không lâu, Phó Bí thư huyện ủy Tôn Húc Dương liền nhận được thông tin. Khi ông ta biết Ngụy Hoành Lâm lại bố trí như vậy, mặt đầy khiếp sợ, ông ta gật đầu nói:
– Ngụy Hoành Lâm ơi Ngụy Hoành Lâm, thật không ngờ, lão hồ ly xảo quyệt như ông thật không thể xem thường, tầm nhìn đại cục của ông thật ra vô cùng mạnh. Qua phân tích như vậy xem ra ông rất muốn tiếp tục thăng tiến trên con đường quan lộ, một khi đã như vậy Tôn Húc Dương tôi cũng không thể tụt lại phía sau ông được.
Nói xong Ngụy Hoành Lâm, Tôn Húc Dương lại tự nhủ thầm: “Liễu Kình Vũ à, Bí thư huyện ủy trẻ tuổi như anh thật không hề đơn giản, trước hành động không hợp tác của chúng tôi, anh vẫn dùng phương thức này để ứng phó, quả thật có chút vô chiêu thắng hữu chiêu. Xem ra sau này không thể xem thường anh được rồi.
Đối với loại người bộc lộ tài năng như anh, tôi hoàn toàn không cần phải đích thân ra mặt đấu tranh bằng đao bằng thương với anh, mà ngược lại sẽ bị coi là tầm thường. Tôi hoàn toàn có thể để lão hồ ly Ngụy Hoành Lâm đấu với anh trước, tôi ngồi xem hai hổ đấu nhau ngư ông đắc lợi. Ha ha, chờ cho anh tinh thần hăng hái thêm, sẽ bị suy, sau khi đã bị suy kiệt, tôi sẽ ra mặt, khi đó hiệu quả sẽ còn tốt hơn nhiều, nếu làm tốt có lẽ tôi còn có thể ngồi lên vị trí Bí thư huyện ủy của anh trong nháy mắt ấy chứ.”