Mà đám người Hàn Nho Siêu lại dùng cách bán công khai mà đến. Lúc bọn họ đang ở trên đường cao tốc từ Liêu Nguyên đi đến thị xã Đông Giang, ông ta mới thông qua kẽ hở tiết lộ một chút về thân phận của mình, khiến cho một số người ở thành phố Liêu Nguyên biết được tin tức này. Tin tức này rất nhanh đã truyền đến tai của Bí thư Thành ủy thành phố Liêu Nguyên Lý Vạn Quân.
Sau khi Lý Vạn Quân nghe được tin tức này, lông mày lập tức liền nhíu lại, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.
Làm việc ở tỉnh Bạch Vân đã nhiều năm, ông ta cũng tương đối hiểu rõ về Hàn Nho Siêu, biết rằng Hàn Nho Siêu này sẽ không dễ dàng gì mà đích thân ra tay hành động, nhưng một khi ông ta đã ra tay thì sẽ tuyệt đối không ra về tay không. Ông ta tới thị xã Đông Giang, cũng đồng nghĩa với việc sẽ có người ở thị xã Đông Giang phải bị khởi tố rồi.
Đầu Lý Vạn Quân lập tức liền trở nên căng thẳng.
Từ sau khi bản thân ông ta lên làm Bí thư Thành ủy kiêm Ủ viên thường vụ Tỉnh ủy, tuy rằng số lần Hàn Nho Siêu ở thành phố Liêu Nguyên tự mình ra tay đã giảm bớt rất nhiều, nhưng các phòng ban bên trong thành phố Liêu Nguyên, số cán bộ cấp Cục bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh trực tiếp ra tay khởi tố cũng không dưới 12 người, số lượng này so với một thành phố hạng trung của tỉnh Bạch Vân tuyệt đối là đứng top đầu. Mà cán bộ cấp Phó giám đốc sở hàng năm cũng phải có ít nhất hai người, số lượng này cũng không phải là thấp. Tuy rằng Hàn Nho Siêu rất ít tự thân xuất mã, nhưng lần này Hàn Nho Siêu lại trực tiếp đi đến thị xã Đông Giang, như vậy rốt cuộc thì người ông ta nhắm vào là ai đây.
Tuy rằng Lý Vạn Quân cũng có một ít tai mắt ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, nhưng những cơ sở ngầm đó cũng không thể đủ để đi vào ngay bên cạnh của Hàn Nho Siêu, cho nên đối với hướng đi của Hàn Nho Siêu ông ta hoàn toàn không thể nắm được, đây là nguyên nhân chính khiến ông ta đau đầu.
Trên đường cao tốc, khoảng cách của đoàn người Hàn Nho Siêu với thị xã Đông Giang càng ngày càng gần, ở bên này Lý Vạn Quân có cảm giác càng ngày càng lo lắng. Ông ta là người có dự cảm chính trị rất cao, ông ta cũng rất rõ, những vị cán bộ có cấp bậc cao như Hàn Nho Siêu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến thị xã Đông Giang chỉ đơn giản chỉ để đi bộ một vòng, như vậy ông ta nhất định là đi đến đây để làm công tác chính trị, bản thân ông ta phải tìm hiểu được Hàn Nho Siêu xuống đây là có ý định gì.
Ở thị xã Đông Giang, Tôn Ngọc Long cũng đã được thư ký của Lý Vạn Quân thông báo, biết được Hàn Nho Siêu đang đi đến thị xã Đông Giang, Tôn Ngọc Long cũng đang gấp giống như kiến bò trên chảo nóng. Y sợ hãi Hàn Nho Siêu hơn cả Lý Vạn Quân, dù sao thì cấp bậc của Hàn Nho Siêu và Lý Vạn Quân giống nhau, nên cũng chẳng tồn tại vấn đề ai sợ ai, mà cấp bậc hiện tại của y là Phó giám đốc sở, Hàn Nho Siêu đích thân ra tay, nếu muốn khởi tố y thì cũng là điều hợp tình hợp lý. Tuy rằng y biết khả năng mình bị khởi tố là cực kỳ nhỏ, nhưng nếu bất cứ Uỷ viên thường vụ Thị uỷ thị xã Đông Giang nào bị khởi tố, thì đối với y cũng chẳng phải là chuyện tốt, cũng đều có quan hệ mật thiết cả.
Mặc kệ cho Lý Vạn Quân và Tôn Ngọc Long lo lắng như thế nào, 7h tối hôm đó Hàn Nho Siêu đã chạy đến thị xã Đông Giang. Còn một điều nữa khiến Lý Vạn Quân và Tôn Ngọc Long cảm thấy lo lắng hơn nữa chính là, sau khi Hàn Nho Siêu dẫn đội ngũ những người kia đến thị xã Đông Giang, cũng không thông báo cho bất cứ người nào, chỉ tìm đến một nhà khách rất bình thường, vô cùng khiêm tốn. Tôn Ngọc Long cũng phái một số người bí mật theo dõi mấy người này, nhưng mà mấy người Hàn Nho Siêu sau khi bước vào nhà khách, ngoại trừ ăn một bữa cơm chiều sau khi vừa đến nhà khách thì không có ra ngoài nữa.
Việc này càng khiến cho người ta lo lắng hơn nữa, bởi vì đến tận lúc này, Lý Vạn Quân và Tôn Ngọc Long đều không biết Hàn Nho Siêu đến thị xã Đông Giang rốt cuộc là vì việc gì. Hai người lo lắng suốt cả đêm, Tôn Ngọc Long gần như cả đêm không ngủ, trầm ngâm suy nghĩ, đến mãi 4h sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng ngày thứ hai, cũng đã quá giờ làm việc, Tôn Ngọc Long vẫn còn nằm trên giường chưa thức dậy.
Y bị tiếng chuông điện thoại khiến cho giật mình bừng tỉnh, cầm di động lên, Tôn Ngọc Long mơ mơ màng màng nói:
- Ai đó, không biết tôi đang còn ngủ hay sao?
Ở đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Trưởng ban thư ký Thị ủy Ngô Hoàn Vũ có chút lo lắng nói:
- Bí thư Tôn, văn phòng Thị uỷ vừa mới nhận được thông báo của Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nói rằng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Hàn Nho Siêu đã đến thị xã Đông Giang chúng ta rồi, nửa giờ sau sẽ đến Thị uỷ thị xã Đông Giang chúng ta tiến hành thị sát, ngài hãy mau đến đây sắp xếp mọi việc đi.
Tôn Ngọc Long vừa nghe xong liền thấy hoảng hốt, vội vàng lồm cồm bò dậy nói:
- Được, lão Ngô, ông hãy thông báo cho tất cả các ủy viên thường vụ lập tức đến tập hợp ở phòng họp hội nghị thường vụ đi, trước tiên là thảo luận một chút về vấn đề tiếp đón, tôi sẽ đến cơ quan ngay đây.
Động tác của Tôn Ngọc Long rất nhanh, chỉ rửa mặt đơn giản rồi lên xe hơi đi thẳng đến cơ quan. Ở trên xe y mới lấy gương lược để sẵn trên xe chải chuốt lại tóc tai một chút. Lúc Tôn Ngọc Long đến được toà nhà Thị uỷ, các uỷ viên thường vụ Thị uỷ đã ở trước cửa đợi sẵn rồi, Tôn Ngọc Long lập tức đứng ở vị trí hàng đầu của đám người.
Tôn Ngọc Long vừa mới yên vị, đoàn xe của Hàn Nho Siêu lập tức chạy tới. Tim của Tôn Ngọc Long và đám người uỷ viên thường vụ Thị uỷ thị xã Đông Giang lập tức liền treo lên đến tận cổ họng, tất cả mọi người dưới sự kiểm tra của lãnh đạo Tỉnh uỷ, nếu như có biểu hiện tốt thì có thể lọt được vào trong mắt của lãnh đạo, có thể đạt được một ít cơ hội thăng tiến, nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì lại khác, bởi vì một khi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đã xuống dưới thị sát, đa số đều là do ở địa phương đó có vụ án vi phạm kỷ luật.
Mặc dù trong lòng mọi người không hề muốn tiếp đón Hàn Nho Siêu, nhưng ở vấn đề lễ nghĩa cũng không dám thất thố.
Sau khi Hàn Nho Siêu xuống xe, Tôn Ngọc Long liền dẫn đầu ra nghênh đón.
Hàn Nho Siêu vẻ mặt vô cùng khách khí mỉm cười bắt tay từng uỷ viên thường vụ của thị xã Đông Giang. Nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Hàn Nho Siêu, tâm trạng lo lắng của mọi người liền giảm đi rất nhiều, xem ra Hàn Nho Siêu lần này cũng không có tính toán gì.
Nhưng mà tâm mọi người vừa buông xuống, sau khi bắt tay một vòng tất cả mọi người, Hàn Nho Siêu đột nhiên nhíu mày, nói với Tôn Ngọc Long:
- Đồng chí Tôn Ngọc Long, thằng nhóc Liễu Kình Vũ đã đi đâu rồi? Chẳng lẽ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh tôi xuống đây thị sát tình hình, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thị xã như hắn lại không có thời gian tiếp đón hay sao? Xem ra trọng lượng của lãnh đạo Tỉnh uỷ tôi đây vẫn còn chưa đủ.
Lời nói của Hàn Nho Siêu khá là nhẹ nhàng, nhưng trong câu chữ đều để lộ nồng đậm sự bất mãn.
Tôn Ngọc Long lăn lộn trong quan trường đã lâu, sao có thể không hiểu rõ ý tứ của Hàn Nho Siêu. Nếu thật sự y không thể đưa ra được lý do, thì Liễu Kình Vũ vắng mặt trong cuộc họp cũng chính là trách nhiệm mà một Bí thư Thị ủy như y phải gánh chịu, quản lý không tận lực vẫn là có tội. Cho dù là Hàn Nho Siêu không chính miệng nói ra những đạo lý đó, nhưng thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, muốn tìm cơ hội thu thập y một chút cũng là điều rất dễ dàng. Ví dụ như vào ngay chính thời điểm mấu chốt y được thăng chức, ông ta tuỳ tiện dùng một phong thư báo cáo nói phải điều tra về y một phen, như vậy thì chính thức có thể đem giấc mộng đẹp được thăng chức của mình đánh vỡ tan nát.
Cho nên Tôn Ngọc Long trong lúc này cũng không dám giấu diếm điều gì, vội vàng giải thích:
- Chủ nhiệm Hàn, là như thế này, đồng chí Liễu Kình Vũ hôm qua vừa mới bị người của Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên bắt đi rồi, nghe nói là có người tố cáo cậu ta vi phạm một số vấn đề về kỷ luật.
Hàn Nho Siêu nghe đến đó, cố ý làm ra một biểu hiện vô cùng kinh ngạc:
- Ồ, hoá ra là bị tố cáo. Tôi nói này đồng chí Tôn Ngọc Long, căn cứ vào lý giải của ông, những căn cứ mà Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên đang nắm giữ có đầy đủ không, có thể xác định Liễu Kình Vũ thật sự có vấn đề hay không?
Tôn Ngọc Long lắc đầu nói:
- Chủ nhiệm Hàn, tôi thật sự là không biết, chuyện này phải hỏi thành phố Liêu Nguyên rồi.
Hàn Nho Siêu gật đầu, cũng không định nói thêm điều gì.
Vừa lúc đó, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Đằng Kiến Hoa đội nhiên lấy từ trong túi áo ra một xấp tài liệu thật dày đưa cho Hàn Nho Siêu nói:
- Chủ nhiệm Hàn, cái này là tài liệu hôm nay tôi vừa mới nhận được về việc có người tố cáo hai đồng chí Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ , tôi thấy vấn đề được nêu trong đó là vô cùng nghiêm trọng.
Ai cũng không ngờ được, Đằng Kiến Hoa lại có thể ở chỗ này đơn độc ra tay như vậy, toàn bộ mọi người đều vô cùng khiếp sợ, ánh mắt của mọi người toàn bộ đều hướng về phía Hàn Nho Siêu.
Hàn Nho Siêu nhận lấy tư liệu do Đằng Kiến Hoa đưa tới cẩn thận đọc. Toàn bộ hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, sắc mặt tất cả mọi người đều có chút khó coi, tất cả mọi người đều không biết vị đứng đầu Ủy ban Kỷ luật tỉnh này bước tiếp theo sẽ làm gì, nhưng lúc này, tim của tất cả mọi người lại tiếp tục treo lên đến tận cổ họng.
Sau khi Hàn Nho Siêu xem xét hết tài liệu, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Đồng chí Tôn Ngọc Long, đồng chí Ngô Hoàn Vũ, sự việc trong tài liệu này nói nghe cứ như thật vậy. Hôm nay chúng tôi tiến hành thị sát đến đây, các ông cũng cùng chúng tôi đi đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh một chuyến đi, tôi có vài lời cần nói với các ông.
Nói xong, Hàn Nho Siêu quay đầu rời đi, mà nhóm mấy người Phó chủ nhiệm Phòng giám sát thì tất cả đều yên lặng đứng bên cạnh Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ.
Lần này Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ sợ đến mức chút nữa là đái ra quần. Hai người bọn họ cùng với các Ủy viên thường vụ Thị uỷ thị xã Đông Giang tất cả đều trợn tròn mắt.
Ai cũng không nghĩ đến sự việc lại diễn ra đơn giản như vậy. Đây là tiết tấu gì, chẳng lẽ Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ ra tay với Tôn Ngọc Long và thị xã Đông Giang sao?
Tuy nhiên Tôn Ngọc Long vẫn tương đối trấn tĩnh, bởi vì y hiểu rõ, Ủy ban Kỷ luật tỉnh không có khả năng nắm được chứng cứ chính xác về y, cho nên, vẻ mặt y rất nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Hàn, theo tôi được biết, căn cứ vào điều lệ công tác liên quan của Ủy ban Kỷ luật, điều kiện quyết định đầu tiên là nếu không có chứng cứ xác thực, văn phòng Ủy ban Kỷ luật không thể tuỳ tiện khởi tố cán bộ. Các ngài làm như vậy hình như có chút không ổn lắm.
Hàn Nho Siêu cơ bản cũng không để ý đến Tôn Ngọc Long, Đằng Kiến Hoa lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tôn Ngọc Long, Chủ nhiệm Hàn có nói sẽ khởi tố ông sao? Chỉ nói là có chuyện muốn nói với ông thôi mà, việc đó cùng với việc Liễu Kình Vũ bị Ủy ban Kỷ luật thành phố Liêu Nguyên đưa đi chắc hẳn là giống nhau như đúc rồi, không cần nhiều lời, chúng ta đi đi thôi.
Nói xong, Đằng Kiến Hoa cất bước đi thẳng về phía trước.
Tôn Ngọc Long cũng không phản đối nữa, chỉ có thể cùng với Ngô Hoàn Vũ bước lên xe của Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, đi thẳng đến nhà khách mà Hàn Nho Siêu đang ở.
Đám người Tôn Ngọc Long vừa mới rời đi, mọi người ở thị xã Đông Giang liền đem tin tức Tôn Ngọc Long và Ngô Hoàn Vũ bị đưa đi báo cho Lý Vạn Quân.
Lý Vạn Quân vừa nghe xong, ngay lập tức liền tức giận đến mức hung hăng đập bàn một cái:
- Hàn Nho Siêu, ông khinh người quá đáng rồi.
�c.
Còn lần này Lý Vạn Quân chọn thời điểm vừa lúc Liễu Kình Vũ vừa báo cáo về vấn đề thanh tra quan chức, làm khó dễ Tôn Ngọc Long và đám quan chức đó, hơn nữa hắn hoàn toàn đứng về phía đạo lý và chính nghĩa, điều này cũng để lại cho chúng ta toàn bộ không gian để hoạt động. Thông minh, tên nhóc Liễu Kình Vũ này quả thật rất thông minh. Kim Văn, lập tức thông báo ngay với Hàn Nho Siêu, hiện giờ đã đến lúc để ông ta hoạt động cho giãn gân cốt, đã lâu rồi Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng không có xuống cơ sở thăm dò tình hình rồi.
Vu Kim Văn lập tức gọi điện thoại cho Hàn Nho Siêu. Sau khi Hàn Nho Siêu nhận được điện thoại, lập tức dẫn theo ba vị Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Bạch Vân, ba vị Phó chủ nhiệm ba phòng giám sát, tám người một hàng trùng trùng điệp điệp hướng về thị xã Đông Giang.