Nên ông ta cũng chưa vội bày tỏ thái độ mà trầm giọng:
– Chủ tịch Hoàng, chuyện này không đơn giản vậy đâu. Cứ cho là chúng ta hỗ trợ về mặt chính sách, ngộ nhỡ chuyện này làm không ra gì, e thành phố Nam Hoa chúng ta cũng phải gánh trách nhiệm đấy.
Hoàng Lập Hải cười nói:
– Muốn thành công thì phải chịu một chút nguy hiểm chứ. À, phải rồi, khi nãy tôi đã xem tài liệu được Bí thư tỉnh ủy Tăng phê duyệt mà Liễu Kình Vũ đưa. Trong văn kiện phê chuẩn, Bí thư Tăng rất tán thành dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh của huyện Thụy Nguyên, còn chỉ rõ, chuyện này chỉ cần Liễu Kình Vũ báo lên tỉnh theo trình tự thông thường, trên tỉnh cũng sẽ có hỗ trợ về mặt chính sách. Tất nhiên, tiền chắc chắn là không có rồi, huyện Thụy Nguyên phải tự tìm cách.
Đới Giai Minh nghe đến đây lập tức hiểu được cách nghĩ của Hoàng Lập Hải. Nếu Liễu Kình Vũ đã chắc chắn quan hệ với tỉnh, một khi việc xin cấp phép kế hoạch này bị nghẽn lại ở thành phố, chắc chắn Bí thư tỉnh Tăng Hồng Đào sẽ khó chịu. Đặc biệt là lúc này, Tăng Hồng Đào có thể phải rời khỏi tỉnh Bạch Vân. Trong tình thế này, nếu Hoàng Lập Hải cứ kìm mãi dự án của huyện Thụy Nguyên không chịu phê duyệt thì thực là vuốt mặt không nể mũi Tăng Hồng Đào, có khi Tăng Hồng Đào trước khi rời chức sẽ dạy cho Hoàng Lập Hải một bài học. Đặc biệt là một khoảng thời gian trước đây, Hoàng Lập Hải làm khó Liễu Kình Vũ hết lần này đến lần khác, tuy Tăng Hồng Đào luôn giữ thái độ im lặng nhưng điều này không có nghĩa Tăng Hồng Đào không biết. Vả lại Tăng Hồng Đào chỉ thị đài truyền hình tỉnh tiến hành truyền hình trực tiếp chuyện của huyện Thụy Nguyên, cũng là một đòn cảnh cáo đối với Hoàng Lập Hải.
Hoàng Lập Hải tất nhiên không dám chọc giận Tăng Hồng Đào lúc này. Hơn nữa cứ cho là kế hoạch của huyện Thụy Nguyên được thành phố thông qua, thành phố cũng chỉ có thể hỗ trợ về chính sách, điều này chẳng gây tổn thất gì cho thành phố. Ngược lại, nếu Liễu Kình Vũ thực sự có thể giở ra được vài trò, thậm chí có thể có chút công trạng, vậy không cần biết Tăng Hồng Đào có bị điều đi hay không, Hoàng Lập Hải tiếp tục duy trì hỗ trợ cho quy hoạch, chắc chắn cũng sẽ có được chút thành tích. Nếu Tăng Hồng Đào thực sự bị điều đi, lúc ấy Hoàng Lập Hải chẳng cần phải lo nghĩ gì, rất có thể sẽ giở chiêu hái đào.
Nghĩ tới khả năng này, Đới Giai Minh mới hiểu ra, thản nhiên nói:
– Vậy được, chúng ta cùng thảo luận một chút.
Có ý kiến thống nhất của hai lão đại Đới Giai Minh và Hoàng Lập Hải, phương án xây dựng nút giao thông 3 tỉnh của huyện Thụy Nguyên được thông qua dễ dàng. Nhưng cũng có người hoài nghi:
– Trong khi tiền vốn đầu tư cho dự án đường cao tốc Thụy Nhạc còn thiếu đến khoảng 2 tỷ, huyện Thụy Nguyên đã vội vã thực hiện dự án mới, rút cục có hợp lý không?
Hoàng Lập Hải tự giải thích:
– Dự án nút giao thông 3 tỉnh là dự án tương lai của huyện Thụy Nguyên, chắc chắn không thể đồng thời tiến hành với dự án đường cao tốc Thụy Nhạc. Nhưng đồng chí Liễu Kình Vũ đã nói dự án này có thể giúp thu hút vốn đầu tư cho dự án đường cao tốc Thụy Nhạc. Nói trắng gia chính là vẽ ra tương lai cho các nhà đầu tư, khiến họ có một suy nghĩ, không cần phải nói nhiều, thành phố Hoa Nam chúng ta chắc chắn phải có sự hỗ trợ hết mình đối với quy hoạch hợp lý mà các đồng chí dưới ấy đã đề ra. Tất nhiên, cũng chỉ là hỗ trợ về chính sách. Tiền thì chúng ta không có rồi, dù sao tài chính của chúng ta cũng khá khó khăn.
Hoàng Lập Hải đã nói vậy, mọi người đều đã hiểu. Thì ra Hoàng Lập Hải cũng chỉ cho huyện Thụy Nguyên một chuyện không tưởng, biểu thị lập trường ủng hộ của thành phố với họ, nhưng dự án này có thể làm được hay không thì không phải chuyện để Hoàng Lập Hải lo lắng.
Hơn nữa trên thành Phố cũng đã cho huyện Thụy Nguyên một tối hậu thư, trong vòng 1 tuần phải góp đủ vốn còn lại cho dự án đường cao tốc Thụy Nhạc. Nếu huyện Thụy Nguyên không thể góp đủ vốn, quyền chỉ đạo dự án đường cao tốc Thụy Nhạc sẽ trao lại cho thành phố. Trong hoàn cảnh này, với quy hoạch không có chút hỗ trợ thực tế nào mà huyện Thụy Nguyên trình lên, tất nhiên Hoàng Lập Hải sẵn sàng biểu thị thái độ hỗ trợ. Ít nhất cũng có thể tránh được một số cái nhìn của lãnh đạo tỉnh với Hoàng Lập Hải.
Mọi người ai cũng là kẻ thông minh, hiểu ra chuyện này rồi thì chẳng còn ai phản đối nữa. Dự án nút giao thông 3 tỉnh của huyện Thụy Nguyên được 100% phiếu tán thành thông qua, các vị lãnh đạo cũng ký tên đóng dấu trên văn kiện ngay tại hội nghị. Sau khi kết thúc hội nghị, Hoàng Lập Hải đích thân mang văn kiện này về phòng làm việc, thấy Liễu Kình Vũ đang ngồi trên sofa chơi điện thoại, y cười nói:
– Đồng chí Liễu Kình Vũ, cậu có vẻ theo kịp thời đại quá nhỉ?
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Theo kịp gì chứ, tôi sắp lạc hậu rồi.
Sau khi nói vài lời vô thưởng vô phạt, Hoàng Lập Hải lúc ấy mới mang văn kiện để lên bàn và nói:
– Được rồi, dự án đầu mối giao thông 3 tỉnh đã được Ủy ban thường trực thành ủy bỏ phiếu thông qua 100%, những chính sách cần có đều đã cho rồi. Dự án này có thể thực hiện hay không chỉ trông chờ vào cậu và các đồng chí huyện Thụy Nguyên thôi.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Chủ tịch Hoàng, ông yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ dốc toàn tâm toàn lực thúc đẩy chuyện này, cống hiến hết mình cho sự phát triển của huyện Thụy Nguyên và thành phố Nam Hoa.
Hoàng Lập Hải gật đầu:
– Được, suy nghĩ này được đấy. À, đúng rồi, tiền vốn dự án đường cao tốc Thụy Nhạc các anh phải góp nhanh lên, chỉ thị của thành phố không phải nói chơi đâu đấy.
Liễu Kình Vũ gật đầu:
– Điều này tôi biết, giờ tôi sẽ lập tức đi thành phố Yến Kinh tìm vốn.
Hoàng Lập Hải gật đầu nói:
– Chúc anh mã đáo thành công.
Ra khỏi phòng làm việc Hoàng Lập Hải, trên mặt Liễu Kình Vũ lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
Bước lên chiếc xe Trường Thành Harval H6 của mình, Liễu Kình Vũ cười nói với Tần Soái đang ngồi ở ghế sau:
– Tần Soái, tư duy của anh thật không tồi. Cảm ơn nhé.
Tần Soái cười hỉ hả:
– Cảm ơn tôi làm gì. Tôi chỉ đề ra phương hướng, tình tiết vẫn là đại ca nghĩ đấy chứ.
Liễu Kình Vũ cười mắng:
– Thôi được rồi, đừng có nịnh hót nữa. Nếu không phải anh đứng sau hiến kế cho tôi mượn gió bẻ măng, mang dự án nút thắt ba tỉnh cũng mang theo trình lên Hoàng Lập Hải, thành quả hôm nay của tôi chắc ít hơn nhiều. Giờ thì coi như tôi đã nhìn ra, tên tiểu tử nhà anh cũng giỏi bày kế quỷ quyệt đất. Anh không tiến vào quan trường hoặc thương trường đúng là hơi phí.
Tần Soái lắc đầu nguầy nguậy:
– Liễu đại ca, anh cũng chơi bẩn quá đi. Tôi bày ra không phải âm mưu quỷ kế. Mọi thứ đều rành rành ra đấy, tên Hoàng Lập Hải kia biết thừa kế hoạch của ta, nhưng lại tự mình trình lên, điều này sao trách chúng ta được. Ai bảo y tham lam thế. Y cứ tưởng rằng chúng ta không biết y đồng ý xúc tiến dự án đầu mối 3 tỉnh là vì chiến tích của y hay sao? Hừm, lão hồ ly này chẳng phải loại tốt đẹp gì, y mới thực sự là kẻ giở âm mưu.
Nói tới đây, Tần Soái đột nhiên cau mày nói:
– Liễu đại ca, nói thật, tính cách như anh lăn lộn trong quan trường thực sự rất khó. Anh ngay thẳng quá, quan điểm rõ ràng quá, rất dễ bị đám tiểu nhân đánh lén. Đường quan lộ của anh chắc chắn không thể thuận buồm xuôi gió được.
Liễu Kình Vũ cười khổ:
– Tôi là người như thế đấy. Tôi cho rằng làm quan là phải tạo phúc cho dân. Nếu đến điều ấy cũng không làm được thì còn gì là nô bộc của nhân dân nữa. Hơn nữa lý tưởng của tôi chính là cố gắng hết sức mình trong quãng đời ngắn ngủi làm được chút việc cho dân chúng Hoa Hạ chúng ta, còn làm được bao nhiêu thì tôi cũng không dám chắc.
Tần Soái nói:
– Liễu đại ca, anh nói vậy đúng là không sai, nhưng tôi cho rằng vị trí sau này của anh càng cao, anh càng có thể làm nhiều chuyện cho dân. Vì thế anh phải cố gắng tiến cao hơn nữa, nếu nhỡ anh có thể trở thành nhân vật tầm cỡ, anh em theo anh cũng được nở mày nở mặt.
Liễu Kình Vũ cười liếc nhìn Tần Soái:
– Thôi đi nhé, chỉ cần y thuật của anh thôi cũng không thiếu tiền tiêu rồi. Tôi xem chừng chỉ cần anh đồng ý, mấy ông tổng thống nước ngoài cũng đua nhau đến nhờ anh khám bệnh đấy.
Tần Soái cười thản nhiên:
– Tôi không có hứng khám bệnh cho người nước ngoài. Giờ tôi chỉ là bác sĩ riêng của anh với người họ Liễu thôi. Mọi người cho tôi lương cao như thế, tôi chẳng phải lo ăn mặc, tôi chỉ cần làm tốt chức trách này là được rồi.
Nói tới đây, Tần Soái đột nhiên chuyển chủ đề, nói:
– Liễu đại ca, tôi hiểu cách nghĩ của anh, anh muốn bồi dưỡng tôi thành phụ tá cao cấp của anh phải không?
Liễu Kình Vũ gật đầu thành thật:
– Đúng vậy. Tôi chưa từng thấy ai có thiên phú tốt như anh. E rằng tôi còn kém anh về nhiều mặt nữa ấy.
Tần Soái cười ha hả, gật đầu lia lịa:
– Vâng, Liễu đại ca, vẫn là anh tinh mắt. Tôi cũng thấy thiên phú của mình tốt.
Tần Soái vừa nói vậy, Trình Thiết Ngưu đang lái xe bên cạnh cũng ha hả cười. Qua gương chiếu hậu, gã liếc nhìn Tần Soái, nghĩ thầm tên tiểu tử này cũng mặt dày đấy.
Sau một hồi đắc chí, Tần Soái lập tức nói:
– Liễu đại ca, tôi kiến nghị anh một chuyện. Tôi cho rằng nếu anh thực sự muốn tìm quân sư, chỉ mình tôi chắc chắn là không đủ. Quan trọng nhất là tôi chịu ràng buộc của tư tưởng quốc học truyền thống, nên những mưu lược tham khảo mà tôi đề ra về cơ bản đều là quang minh chính đại. Nhưng trong quốc học truyền thống của chúng ta cũng có học thuyết âm dương. Trong 36 kế, câu đầu tiên là “sáu sáu ba mươi sáu, trong số có thuật, trong thuật có số, âm dương biến đổi, cơ tại kì trung, cơ bất khả thi, thi tắc bất trúng”. Trong câu này cũng có nói, âm dương điều hòa mới có thể tìm thấy cơ hội tốt nhất.
Tôi cho rằng câu này rất có đạo lý. Nếu anh tại quan trường chỉ dùng kế quang minh chính đại, vậy một khi đối thủ nhìn ra được đặc điểm hành vi của anh, đặc điểm cá tính của anh sẽ có những hành động nhắm vào những đặc điểm ấy. Khi ấy anh rất có khả năng mưu sự thảm bại. Điều này có thể tìm thấy chứng cứ ngay cả trong lý luận trị bệnh của y học chúng tôi, như khi dùng thuốc bổ. Thuốc bổ dương, có thể điều dưỡng sức khỏe, hồi phục nguyên khí, nhưng nếu bồi bổ quá nhiều sẽ xảy ra rắc rối.
Nghe Tần Soái nói vậy, Liễu Kình Vũ tỏ vẻ suy nghĩ băn khoăn, trầm giọng hỏi:
– Vậy như anh nói, tôi nên mời phụ tá tham mưu cao cấp như thế nào?