Thời gian thấm thoắt, năm tháng như thoi đưa, giờ mình đã tóc hoa râm, cơ thể không còn tráng kiện như năm đó nữa. Thị lực 20 năm đó sớm đã không còn, đọc tài liệu giờ phải đeo kính, còn lưng cũng vì quá bận rộn mà hơi còng xuống.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, trên mặt Lưu Phi lộ ra một tia cười chua xót.
Lưu Tiểu Phi, rút cục con có phải là con của Lưu Phi ta không? Đối với con, rút cuộc ta nên có thái độ như nào?
Nhất thời, dù là nhân vật lớn trí tuệ siêu phàm như Lưu Phi cũng lâm vào tình huống khó khăn.
Thanh quan khó đoạn việc nhà. Hiện tại Lưu Phi gần như bị vây trong loại trạng thái này. Nhất là hiện tại, còn rất có khả năng là việc nhà của chính ông ta.
Lúc này, ở khoảng cách xa cả ngàn dặm ngoài kia, Lưu Tiểu Phi và chị em sinh đôi của Chủ tịch xinh đẹp của tập đoàn Tiêu Thị, Tiêu Mộng Khiết đang ngồi đối diện trên sopha vừa trò truyện vừa xem TV.
Tuy Tiêu Mộng Khiết giống chị Tiêu Mộng Tuyết như đúc, nhưng so với khí chất lạnh lùng như nữ vương băng tuyết của Tiêu Mộng Tuyết, Tiêu Mộng Khiết giống như một cô công chúa nghịch ngợm, Tiêu Mộng Khiết nhìn về phía Lưu Tiểu Phi cười tự nhiên nói:
- Lưu Tiểu Phi, tôi phát hiện anh rất giống Liễu Kình Vũ, tôi nghi ngờ liệu hai người có phải anh em sinh đôi không?
Lưu Tiểu Phi cười khổ nói:
- Đương nhiên không phải, tôi gặp Liễu Kình Vũ ở tỉnh Hà Tây là lần đầu tiên. Tuy nhiên mặc dù chúng tôi không phải sinh đôi, nhưng nhắc tới cũng thấy lạ, lúc tôi đứng đối diện với Liễu Kình Vũ, tôi luôn có một cảm giác tôi và cậu ta tâm ý liên thông, rất thân thiết. Tôi luôn cảm giác chúng tôi có cùng nguồn gốc, chỉ khác là cậu ta lăn lộn quan trường, còn tôi lăn lộn thương trường.
Lúc này, trên TV đột nhiên đưa tin, tin vừa lên sóng, hình ảnh Lưu Phi thị sát cơ sở hiện ra rõ nét trên màn hình.
Nhìn thấy Lưu Phi, Tiêu Mộng Khiết đột nhiên lấy tay chỉ màn hình nới với Lưu Tiểu Phi:
- Lưu Tiểu Phi, anh nhìn đi, anh và Liễu Kình Vũ trông rất giống người tên Lưu Phi trên TV này. Cứ như anh và Liễu Kình Vũ là do cái khuôn Lưu Phi đúc ra vậy. Không tin tự anh nhìn xem, chỉ là Lưu Phi trông có vẻ hơi già chút. Mọi người giống nhau từ chiều cao, dáng người, đặc biệt là mắt, lông mi, mũi.
Lưu Tiểu Phi nhìn chằm chằm Lưu Phi trên TV một hồi, anh ta đúng là có chút ngây ngẩn.
Vì Lưu Tiểu Phi phát hiện, tuy tóc của Lưu Phi đã hoa râm, nhưng đặc điểm khuôn mặt của Lưu Phi vẫn khá rõ ràng, khá quen thuộc. Lưu Tiểu Phi vừa nhìn liền biết mình rất giống Lưu Phi, cả Liễu Kình Vũ, ba người họ thật sự giống nhau.
Nhất thời, Lưu Tiểu Phi đúng là có chút do dự, lẽ nào Lưu Phi trên TV là cha mình.
Tuy nhiên Lưu Tiểu Phi cẩn thận suy nghĩ một chút, nghĩ thế nào cũng thấy không thể như vậy. Thân phận của Lưu Phi cao như vậy, còn mẹ mình chỉ là thường dân, giữa hai người này sao có thể qua lại với nhau chứ.
Nghĩ đến đây, Lưu Tiểu Phi nói với Tiêu Mộng Khiết:
- Ha ha, đúng là rất giống. Tuy nhiên Trung Quốc chúng ta lớn như vậy, quá nhiều người giống nhau. Giống những diễn viên đóng thế đó, có rất nhiều người trông giống đại minh tinh, cũng phải đến mấy chục người ý chứ.
Trong tiềm thức của Lưu Tiểu Phi, dường như muốn thuyết phục Tiêu Mộng Khiết rằng giữa mình và Lưu Phi không có quan hệ gì.
Nhưng Tiêu Mộng Khiết lại là một cô gái tinh quái, cô cười khúc khích nói:
- Ồ, anh nói rất có lý. Tuy nhiên Lưu Tiểu Phi à, anh có phát hiện không, tên của anh và tên của ông ta dường như cũng rất liên quan. Người ta tên là Lưu Phi, còn anh tên là Lưu Tiểu Phi. Đây đúng là thói quen đặt tên của những gia đình Trung Quốc chúng ta. Bố tên là XX, con tên là X tiểu X.
Vừa nghe Tiêu Mộng Khiết nói vậy, Lưu Tiểu Phi trong lòng chợt động.
Đương nhiên Lưu Tiểu Phi biết tên mẹ mình là Triệu Lăng Vi, chính xác. Mà mình thì không theo họ mẹ, mà họ Lưu, còn tên là Lưu Tiểu Phi. Mà mỗi lần mình hỏi mẹ rút cục cha là ai, mẹ luôn nói mơ hồ, không chịu kể rõ ràng cho mình. Điều này khiến Lưu Tiểu Phi vẫn có chút khó hiểu về thân phận của mình. Lúc này, nghe thấy Tiêu Mộng Khiết đột nhiên nói vậy, trong lòng Lưu Tiểu Phi lập tức càng nghi ngờ hơn.
Sau đó, Lưu Tiểu Phi và Tiêu Mộng Khiết lại hàn huyên một lúc, Tiêu Mộng Khiết rời phòng Lưu Tiểu Phi về.
Lưu Tiểu Phi tựa trên ghế salon, trong lòng dậy sóng. Cuối cùng, dưới sự tò mò mãnh liệt, anh ta lấy điện thoại ra, trực tiếp bấm số mẹ, trước tiên hỏi thăm sức khỏe mẹ, sau đó mới nói:
- Mẹ, con muốn hỏi mẹ một điều.
Đầu bên kia, giọng Triệu Lăng Vi hơi trầm thấp nói:
- Tiểu Phi, con muốn hỏi gì ?
Từ trong giọng nói của mẹ, Lưu Tiểu Phi có thể cảm nhận được chút căng thẳng.
Lưu Tiểu Phi trầm giọng nói:
- Mẹ, con muốn hỏi mẹ, rút cuộc cha con là ai. Vừa rồi lúc con xem TV, phát hiện trên tin tức có người tên Lưu Phi. Đồng nghiệp của con nói con rất giống Lưu Phi, hơn nữa tên con lại là Lưu Tiểu Phi. Liệu có phải con và ông ta có quan hệ gì đó không ?
- Lưu Tiểu Phi, con nói linh tinh cái gì thế, con không có chút quan hệ nào với ông ta.
Lưu Tiểu Phi vừa dứt lời, Triệu Lăng Vi lập tức lớn tiếng nói có chút kích động.
Nghe thấy ngữ khí trong giọng nói của mẹ, trong lòng Lưu Tiểu Phi càng nghi ngờ hơn. Phải biết rằng, từ trước tới nay mẹ nói chuyện đều rất bình tĩnh, rất ít khi nói lớn tiếng, vừa rồi lại phản ứng nhanh và kịch liệt như vậy, trong giọng nói dường như còn có một tia kích động. Điều này khiến Lưu Tiểu Phi cảm thấy sự việc có chút lạ lùng.
- Mẹ, vậy rốt cuộc cha con là ai ?
Lưu Tiểu Phi hỏi.
- Tiểu Phi, về chuyện của cha, hiện tại vẫn chưa đến lúc nói cho con. Con cũng không phải hỏi nữa. Hỏi mẹ cũng sẽ không nói. Hiện tại con cố gắng cho tốt, đợi tới thời cơ thích hợp, mẹ sẽ nói cho con.
Giọng Triệu Lăng Vi toát lên sự buồn rầu, vài phần mất mát, còn cả vài phần tiếc thương.
Triệu Lăng Vi biết nỗi khổ trong lòng con. Từ nhỏ nó chưa từng được gặp cha ruột, từ nhỏ đã phải không ngừng nỗ lực, phấn đấu dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của mình. Sau khi mình bị bệnh, Lưu Tiểu Phi lại phải vất vả đi kiếm tiền chữa bệnh cho mình. Có thể nói, Lưu Tiểu Phi tuổi rất trẻ đã phải cáng đáng toàn bộ gánh nặng gia đình.
Mà hiện tại, tuy Lưu Tiểu Phi đã đoán đúng cha ruột mình là ai, nhưng mình lại không thể nói cho nó biết, tâm trạng như vậy thật đau khổ. Nhưng Triệu Lăng Vi lại chỉ có thể tự mình chịu đựng tất cả. Vì bà rõ, một khi Lưu Tiểu Phi biết thân phận của mình, với tính cách của nó tuyệt đối sẽ đi tìm Lưu Phi gây chuyện. Nếu như vậy, không chỉ khiến Lưu Tiểu Phi lâm vào vòng nguy hiểm, Lưu Phi cũng lâm vào khốn cảnh, như vậy đối với mọi người đều không có lợi.
Nghe giọng mẹ, Lưu Tiểu Phi im lặng. Lưu Tiểu Phi là một đứa con hiếu thảo, anh ta có thể cảm thấy được nỗi đau khổ trong lòng mẹ lúc này. Anh ta cười khổ rồi nói với mẹ:
- Mẹ, mẹ không phải tức giận, cũng không phải đau lòng. Cho dù cha con là ai, thật ra với con mà nói cũng không có gì. Bất cứ lúc nào, đứa con này đều sẽ hiếu thuận với mẹ. Mẹ nhất định phải giữ gìn sức khỏe, đợi một thời gian nữa con hết bận ở thành phố Thương Sơn, con lập tức ra nước ngoài thăm mẹ. Về phần rốt cục cha là ai, sau này con sẽ không hỏi nữa, lúc nào mẹ muốn cho con biết cũng được.
Nghe Lưu Tiểu Phi nói vậy, trong lòng Triệu Lăng Vi thật ra càng thêm khổ sở. Tuy nhiên để con có thể yên tâm làm việc, bà chỉ có thể cố gắng cười nói:
- Được, vậy con làm việc tốt đi không cần lo lắng mẹ, mẹ ở đây rất khỏe.
Sau khi cúp máy, Lưu Tiểu Phi tựa vào ghế salon, trong lòng rất lâu không thể bình tĩnh lại. Biểu hiện khác thường của mẹ càng khiến anh ta ý thức được, giữa mình và Lưu Phi e rằng có rất nhiều mối liên hệ.
….
Lưu Phi đang trầm tư, Lưu Tiểu phi đang trầm tư, Liễu Kình Vũ cũng đang trầm tư.
Lúc này, ba cha con anh em đều đang trầm tư.
Liễu Kình Vũ cũng không biết, cha và Gia Cát Phong luôn ở sau lưng để ý mình, cũng đang để ý Lưu Tiểu Phi.
Lúc này Liễu Kình Vũ nằm trên giường bệnh, tuy nhắm mắt, nhưng lại bắt đầu suy nghĩ, tính toán tình hình công tác sau này.
Liễu Kình Vũ rất rõ ràng, dù mình mình đã giành thắng lợi ở trận vật tay mở màn với Lý Đức Lâm ở sự kiện thu hút đầu tư, hơn nữa còn thực hiện thành công đủ các mục tiêu dự trù mình đặt ra khi trước. Nhưng hắn cũng biết rõ, lần này tuy mình dựa thế bức Lý Đức Lâm không thể không nhượng bộ. Nhưng với tính cách và thân phận của Lý Đức Lâm, y tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Tuy ngoài mặt y hứa hẹn đủ kiểu với mình, nhưng Liễu Kình Vũ biết, rất nhiều lúc, lời hứa của một số quan viên trên quan trường rất không đáng tin.
Bởi vì anh ta có thể hứa hẹn với anh điều gì, nhưng nếu anh ta không muốn thực hiện lời hứa, anh ta có ít nhất 100 cách lươn lẹo để đạt được mục tiêu. Với quan hệ giữa mình và Lưu Đức Lâm, cứ cho là mình đảm nhiệm chức Chủ tịch quận Tân Hoa, đảm nhiệm Chủ nhiệm Ban quản lý khu công nghệ cao. Nhưng mình có thể ngồi vững trên hai vị trí này không thì còn chưa chắc bao nhiêu phần. Liễu Kình Vũ tin, tương lai Lý Đức Lâm tuyệt đối sẽ dùng đủ cách để tấn công mình.
Nhưng điều thực sự khiến Liễu Kình Vũ trầm tư, không chỉ là làm sao xử lý quan hệ giữa mình và Lý Đức Lâm từ nay về sau mà là xử lý quan hệ giữa mình và Bí thư quận ủy Quận Tân Hoa, Khương Tân Vũ, thậm chí là Bí thư Thành ủy Thương Sơn, Vương Trung Sơn như thế nào. Vì trải qua lần thăng chức đầy sóng gió này, Liễu Kình Vũ có thể thấy được tính cách của Khương Tân Vũ này. Tuy người này không hèn hạ vô sỉ như Trịnh Hiểu Thành, nhưng cũng không quyết đoán như Bí thư Hạ Chính Đức huyện Cảnh Lâm, lãnh đạo cũ của mình. Bằng không, nếu Khương Tần Vũ thật sự đứng ra, lần này Lý Đức Lâm lại dễ dàng ngồi không hưởng lợi như vậy sao?
Vậy sau khi mình lên nhậm chức Chủ tịch quận Tân Hoa, nên chung sống với Khương Tân Vũ như nào đây?