Thực chất bên trong con người huyện Thụy Nguyên không thiếu gì loại gen hoang dã này.
Liễu Kình Vũ lạnh lùng liếc nhìn tên Cẩu Đầu Tôn một cái, ngay cả nhìn chính diện cũng không thèm nhìn, chỉ là lặng lẽ ngồi đó uống rượu, ăn cơm.
Thấy đại ca không thèm để ý đến gã, hai người Lưu Tiểu Bàn và Hàn Hương Di thì càng không cần thiết. Lưu Tiểu Bàn cầm ly rượu tới cạch một ly với Liễu Kình Vũ, uống một hơi cạn ly.
Tên Cẩu Đầu Tôn bên cạnh nhìn chằm chằm, giống như bị lãng quên mấy ngàn năm rồi.
Trình Thiết Ngưu không uống rượu, khi ăn động tác cũng rất chậm, ánh mắt nơi khóe mắt luôn chú ý tới đám người Cẩu Đầu Tôn. Thân là lái xe chuyên chức của anh “Phiếu ăn”, lưu lạc trong xã hội nhiều năm như vậy, gã đã thấy rất nhiều chuyện khiến lòng chua xót, cho nên vô cùng quý trọng công việc không dễ kiếm này, không cho phép bất kỳ ai dùng bất kỳ phương thức nào để hại bản thân anh “Phiếu ăn” và bạn bè của anh ta.
Tên Cẩu Đầu Tôn nhìn đám người Liễu Kình Vũ căn bản không thèm chú ý gì tới mình, trong lòng cảm thấy tức giận.
Nhưng người này cũng là một người rất biết chịu đựng. Gã biết, dường như mấy tên huynh đệ này rất khó dạy dỗ đối phương, dù hiện tại rất mất mặt, nhưng gã cũng đã nhịn rồi. Gã muốn nhịn cho tới khi các huynh đệ khác tới, khi đó tính sổ một thể.
Thời gian cứ thế trôi đi, hai bên vẫn luôn giữ thế cục không rõ ràng này, vốn dĩ đám người đứng xem náo nhiệt thấy tên Cẩu Đầu Tôn do dự không dám xông lên phía trước, hơn nữa vẫn đang chờ viện binh tới, bỗng mất đi hứng xem náo nhiệt, nhưng thấy tên Cẩu Đầu Tôn vẫn chưa đi, dường như đang chờ viện binh, mọi người cũng không vội bỏ đi.
Nhưng chính lúc này, Ngô Hoài Nhân ở vách bên cạnh đám người Liễu Kình Vũ liền đứng dậy, lạnh lùng nhìn tên Cẩu Đầu Tôn nói:
– Cẩu Đầu Tôn, anh được lắm, dám gây chuyện ở nhà hàng của tôi, không phải là không muốn sống nữa rồi chứ?
Thấy Ngô Hoài Nhân đột nhiên đứng dậy, tên Cẩu Đầu Tôn lập tức run lên, liền thu dao lại, cúi người cười nói:
– Hóa ra là Bí thư chi bộ Ngô à, xin chào xin chào. Xin Bí thư đừng giận, hôm nay tôi gặp phải những kẻ ngoại địa đui mù muốn phân cao thấp với tôi, xin Bí thư cứ yên tâm, tuyệt đối không dám gây chuyện ở Thịnh Thế Đế Hào của ngài, chúng tôi chỉ là muốn nói chuyện công đạo mà thôi.
– Công đạo, công đạo cái rắm, tâm địa gian giảo của anh, tôi còn không biết sao? Hôm nay bên tôi có khách, các anh cút hết đi cho tôi. Muốn kiếm chuyện cũng được, ra khỏi Thịnh Thế Đế Hào của chúng ta, anh có giết người, phóng hỏa tôi cũng mặc kệ.
Sắc mặt Ngô Hoài Nhân bình tĩnh nói.
Nghe Ngô Hoài Nhân nói như vậy, tên Cẩu Đầu Tôn chỉ có thể cười chua xót, gật đầu khom lưng nói:
– Được rồi được rồi, Bí thư chi bộ Ngô, chúng tôi sẽ rời khỏi đây ngay.
Nói đoạn, tên Cẩu Đầu Tôn chỉ tay vào đám người Liễu Kình Vũ nói:
– Các con, chúng mày cứ chờ đấy, đám người các chúng mày tốt nhất đừng bước ra khỏi cửa Thịnh Thế Đế Hào, nếu không chỉ chúng mày bước ra khỏi cửa tao sẽ chém chúng mày thành 5 mảnh.
Nói xong, đám Cẩu Đầu Tôn dẫn theo đàn em rời khỏi.
Đám người Liễu Kình Vũ ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn đám người Cẩu Đầu Tôn, cũng không nói gì.
Nhưng, lúc này Ngô Hoài Nhân lại âm trầm nhìn đám người Liễu Kình Vũ, cuối cùng ánh mắt chú ý tới Liễu Kình Vũ:
– Tôi nói các vị biết, tôi thấy tốt nhất các người cũng nên đi đi, đi tới quán khác mà ăn. Nhà hàng của tôi chỉ tiếp đãi người khách quy củ, chúng ta không tiếp kẻ gây phiền toái.
Nghe Ngô Hoài Nhân nói như vậy, Liễu Kình Vũ trầm xuống:
– Cái gì, nhà hàng này là của nhà các anh mở?
Ngô Hoài Thủy liền ở bên cạnh đệm vào:
– Mẹ nó, đương nhiên là anh cả tao mở rồi, nếu không anh tao quản mấy người làm gì. Chúng mày gây chuyện với ai cũng được, sao lại gây với tên Cẩu Đầu Tôn. Tao thấy chúng mày nên đi đi, đừng kiếm chuyện với nhà hàng chúng tao nữa.
Liễu Kình Vũ cười thản nhiên:
– Chúng tôi ăn cơm ở đây mất tiền, hoàn toàn đích đáng, các anh dựa vào cái gì đuổi chúng tôi đi? Lẽ nào còn sợ chúng tôi không trả tiền sao?
Ngô Hoài Nhân nhướn mày, sắc mặt càng âm trầm:
– Tôi muốn các người đi thì đi, nói linh tinh làm gì.
Chuyện đùa, lời nói của Ngô Hoài Nhân ở thị trấn Ngô Đông có lẽ tương đối hữu dụng, dù là hai đường hắc đạo đều phải bán vài phần mặt mũi cho y. Đôi khi nói chuyện cũng còn được hơn Chủ tịch thị trấn, đặc biệt là ở nhà hàng Thịnh Thế Đế Hào này, lời y nói càng là nhất ngôn cửu đỉnh, thường thì người tới ăn ở Thịnh Thế Đế Hào ai không biết ở đây là sản nghiệp của y, ngay cả Chủ tịch huyện, Bí thư đảng ủy cũng đều thường xuyên tới ủng hộ.
Hiện tại, một chàng thanh niên trẻ tuổi ngoại lai đang chống lại mình, quả đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Nhưng, Ngô Hoài Nhân lại tuyệt đối không ngờ, sau khi nghe xong, Lưu Tiểu Bàn bên cạnh Liễu Kình Vũ lại bắt chéo chân lên, cười thản nhiên:
– Đi, được thôi, nhưng cơm của chúng tôi vẫn chưa ăn xong. Nếu các anh muốn đuổi chúng tôi đi bây giờ, vậy tiền cơm hôm nay chúng tôi không trả, điều này rất công bằng.
Ngô Hoài Nhân nghe có người lại ăn mà không muốn trả tiền ở nhà hàng của mình, bỗng bật cười ha hả:
– Ăn không trả tiền, các người cũng dám đi, thật coi thị trấn Ngô Đông này là nơi có thể vô phép vô thiên được sao? Các người phải đi ngay, nhưng tiền cơm không được thiếu một xu.
Sắc mặt Liễu Kình Vũ trầm xuống:
– Dưới gầm trời này làm gì có chuyện ngang ngược như vậy, đuổi khách đi mà còn dám đòi khách trả tiền, các anh đúng là không có quy củ rồi.
Ngô Hoài Nhân cười khinh thường:
– Quy củ, lời của tôi ở đây chính là quy củ.
Quả thực Liễu Kình Vũ có chút sợ ngây người. Mặc dù trong cáo trạng của nông dân thôn Thất Lý Hà hắn đã nghe nói tên Ngô Hoài Nhân này còn kiêu ngạo hơn, lợi hại hơn cả cha hắn Ngô Đăng Sinh, nhưng không ngờ đối phương lại kiêu ngạo tới mức này. Hôm nay vừa gặp, người này quả thực ngang hàng với hoàng đế rồi, không những cấu kết với tập toàn Di Hải, mang hạt giống biến đổi gen vào huyện Thụy Nguyên, khắp nơi gieo trồng, giá cả còn bóc lột nhiều tầng, con người này quả đúng là lòng tham vô đáy.
Điều khiến Liễu Kình Vũ không ngờ nhất chính là một tòa nhà xa hoa như vậy, nhà hàng xa hoa lại là của vị con trai Bí thư chi bộ thôn mở, hơn nữa vị Bí thư chi bộ thôn này ở đây vẫn bá đạo như vậy. Điều khiến cho Liễu Kình Vũ không thể không nghi ngờ, rốt cuộc tên Ngô Hoài Nhân này là một cán bộ thôn thế nào? Rốt cuộc y có hiểu được thế nào là luật pháp không? Cứ xem như không hiểu pháp luật đi, đạo đức căn bản làm người trước tiên cũng nên hiểu chứ.
Tuy nhiên, hết lần này tới lần khác nói rằng lời y nói chính là quy củ, đây quả đúng là Hoàng đế rồi.
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ cười khinh bỉ:
– Vậy nếu chúng tôi không đi thì sao?
Ngô Hoài Nhân thấy thần mắt Liễu Kình Vũ có chút khinh thường, sắc mặt y phát lạnh, lạnh lùng nói:
– Không đi, không đi thì để cảnh sát đưa các người đi, thị trấn Ngô Đông chúng ta có luật pháp.
Quả thực lần này Liễu Kình Vũ có chút giật mình, anh bạn này quả thực tài tình, lại muốn động tới cảnh sát để bảo vệ nhà hàng của mình. Điều này quả đúng là công khí tư dùng quá.
Lúc này, Liễu Kình Vũ quả thực muốn xem xem, một Bí thư chi bộ thôn cỏn con như y có thể điều động được cảnh sát hay không?
Nghĩ tới đây, Liễu Kình Vũ liền ngồi xuống, nâng ly rượu lên nói:
– Nào, các anh em, chúng ta tiếp tục uống rượu, tôi không tin, chúng ta tiêu tiền như vậy, ai dám đuổi chúng ta ra ngoài.
Thấy tên ngoại lai Liễu Kình Vũ lại hạ quyết tâm chiến đấu với mình như vậy, sắc mặt Ngô Hoài Nhân lúc đó có chút khó chịu. Đã nhiều năm rồi không gặp phải uy quyền ngạo mạn như vậy dám thách thức với mình và cha ở thị trấn Ngô Đông này. Y ước đoán nhiều người có lẽ đã quên sự tồn tại và uy quyền của cha con mình rồi, đặc biệt là trong thời gian gần đây, một số lãnh đạo thị trấn mới lên nhậm chức đã không còn quá nể mặt cha con Ngô gia bọn chúng nữa. Một khi đã như vậy, y quyết tâm lấy đám người Liễu Kình Vũ làm ví dụ điển hình để lập lại trật tự. Y muốn cho mọi người ở thị trấn Ngô Đông này biết, ở thị trấn Ngô Đông thì Ngô gia bọn họ có sức ảnh hưởng không gì sách kịp.
Ngay sau đó, Ngô Hoài Nhân liền rút điện thoại ra gọi cho Trưởng đồn công an thị trấn Lưu Hải Sinh:
– Anh Lưu à, tôi là Ngô Hoài Nhân đây, tìm anh có chút việc muốn nhờ, có tiện cho anh không?
Nghe thấy giọng Ngô Hoài Nhân, đầu dây bên kia Trưởng đồn công an Lưu Hải Sinh bỗng vui vẻ nói:
– Ây da, là Bí thư chi bộ Ngô đấy ư, có chuyện gì anh cứ nói, anh em chúng tôi nhất định sẽ giúp anh thỏa đáng.
Sau khi Ngô Hoài Nhân nghe được lời này của Lưu Hải Sinh, sắc mặt đã hòa hoãn rất nhiều. Tên Lưu Hải Sinh này là nhờ vào ảnh hưởng của Ngô gia bọn họ khơi thông với bên Trưởng phòng Khang trong huyện, cuối cùng được đề bạt lên vị trí này. Ngô gia bọn họ ở thị trấn Ngô Đông dám kiêu ngạo như vậy cũng là có phần bỏ qua.
Ngay sau đó, Ngô Hoài Nhân lại nói:
– Anh Lưu à, chuyện là thế này, có người đang gây sự ở Thịnh Thế Đế Hào nhà chúng tôi, muốn ăn cơm chùa không trả tiền, vừa rồi còn đánh thương vài người nữa, các anh cho người tới xem xem. Những người này là điển hình gây sự gây hấn.
Lưu Hải Sinh thấy Ngô Hoài Nhân nói như vậy liền đập bàn nói:
– Cái gì, có người dám gây sự ở Thịnh Thế Đế Hào sao, đúng là phản rồi. Bí thư chi bộ Ngô, anh yên tâm đi, tôi sẽ cho người tới dẹp chuyện này ngay.
Chuyện đùa, nhà hàng lớn nhất thị trấn này Thịnh Thế Đế Hào cũng có cổ phần của Lưu Hải Sinh. Mặc dù chỉ là cổ phần danh nghĩa, nhưng phần hoa hồng hàng năm cũng phải tới 70 – 80 ngàn đấy, còn nhiều hơn tiền lương của y rất nhiều. Chuyện có người chặn mất nguồn sống mà Lưu Hải Sinh y không làm được cũng không dám làm, cha con Ngô gia là người thế nào, tiền của nhà họ không dễ lấy thế đâu.
Cho nên, sau khi Lưu Hải Sinh nhận được điện thoại của Ngô Hoài Nhân, liền triệu tập 6 thủ hạ đắc lực của mình, lái hai chiếc xe cảnh sát hú còi lao thẳng tới Thịnh Thế Đế Hào.
Đồn công an cách Thịnh Thế Đế Hào chỉ chưa đầy 0.8km, khi tiếng còi xe ô tô của đồn công an vang lên, bên Thịnh Thế Đế Hào nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang tới chưa đầy 5 phút đã tới ngay trước cửa Thịnh Thế Đế Hào rồi. Chiếc xe dừng lại, Lưu Hải Sinh dẫn theo 6 thủ hạ hùng hổ bước vào, khí thế hầm hầm đi lên lầu 2.
Vừa bước tới cửa lầu 2, vẫn chưa thấy người đâu Lưu Hải Sinh liền quát lớn:
– Ai, ai dám gây sự ở Thịnh Thế Đế Hào, chán sống nữa rồi phải không?