Đối với quyết định này của Ngụy Hoành Lâm, các Phó chủ tịch huyện khác tự nhiên không có ý kiến. Bọn họ đã mơ hồ cảm giác được lần này Ngụy Hoành Lâm bố trí tuyệt đối có vấn đề. Phải biết rằng, Trình Chính Mậu mặc dù là xếp hạng thứ hai, trên thực tế gã chỉ tạm giữ chức Phó chủ tịch huyện. Tuy rằng bình thường nhìn thấy bất cứ kẻ nào đều là bộ dạng tươi cười, nhưng trên thực tế, người ở các phòng ban của Ủy ban nhân dân huyện còn không sợ gã. Bởi vì bình thường gã ở huyện cũng không quản việc gì. Gã chủ yếu là phụ trợ Chủ tịch huyện triển khai công tác, liên hệ Mặt trận Tổ quốc huyện.
Về phần Lô Nguyễn Hoa thì càng không nói đến. Lỗ Nguyên Hoa là Phó Chủ tịch huyện cũng đã có tuổi, hiện tại chỉ quản lý văn hóa, tôn giáo, thể dục và công tác khác. Thực quyền trong tay có hạn, hơn nữa Lỗ Nguyên Hoa thêm nửa năm nữa là về hưu, ông ta trên cơ bản đã bị liệt vào trạng thái về hưu, chỉ có khi nào Ủy ban nhân dân huyện có hội nghị thì tới tham gia. Bình thường đều là ở nhà chăm sóc cây cảnh, câu cá, an hưởng tuổi già.
Nếu như là trước kia, Ngụy Hoành Lâm nếu mang theo đoàn đi tới thành phố họp, nhất định sẽ lưu lại một Phó chủ tịch huyện vô cùng tín nhiệm đến chủ trì công tác. Nhưng lúc này Ngụy Hoành Lâm lưu lại hai Phó chủ tịch huyện không có bất kỳ quyền uy ở huyện. Chuyện này không có vấn đề thì mới là lạ.
Sau khi ở Ủy ban nhân dân huyện họp bố trí công tác xong, Ngụy Hoành Lâm lập tức gọi điện thoại thông báo cho Liễu Kình Vũ biết quyết định của Ủy ban nhân dân huyện.
Liễu Kình Vũ hiển nhiên cũng nhận được thông tin liên quan. Đối với quyết định này của Ngụy Hoành Lâm không có bất kỳ ý kiến gì.
Lúc Ngụy Hoành Lâm gọi điện báo cho Liễu Kình Vũ chuyện này thì Chánh văn phòng Tống Hiểu Quân ngồi ở đối diện Liễu Kình Vũ, cho nên lời nói của Ngụy Hoành Lâm anh ta đều nghe rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Hiểu Quân cau mày nói:
– Bí thư Liễu, tôi cảm giác hội nghị lần này có chút bất thường.
Liễu Kình Vũ đối với tình hình ở huyện Thụy Nguyên và thành phố Nam Hoa cũng không rõ lắm, cho nên nghe Tống Hiểu Quân vừa nói như vậy, lập tức rất coi trọng hỏi:
– Bất thường như thế nào?
Tống Hiểu Quân nói:
– Nếu là lúc trước Ủy ban nhân dân thành phố mời dự hội nghị kiểu này phải có thông báo ít nhất trước nửa tháng, thậm chí là một tháng, để trong huyện sắp xếp công việc, phối hợp để tránh hỏng việc. Nhưng lần này Huyện ủy chúng ta mới nhận được thông báo về cuộc họp này một tiếng trước. Hơn nữa hội nghị còn yêu cầu ngày mai sẽ chính thức họp. Như vậy chiều nay Ngụy Hoành Lâm phải mang theo người của chính quyền huyện đến thành phố. Hơn nữa Huyện ủy chúng ta nhận được thông báo, sau một giờ bên phía Ủy ban nhân dân huyện đã sắp xếp xong. Hơn nữa còn lưu lại Phó chủ tịch ở huyện hai thứ hạng cuối. Về điểm này tôi thấy không hợp lý.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong phân tích của Tống Hiểu Quân thì cũng cau mày, rơi vào trầm tư.
Liễu Kình Vũ là một người rất giỏi tiếp thu ý kiến người khác. Đối với ý kiến của Tống Hiểu Quân hắn vô cùng coi trọng. Hắn tin tưởng, bình thường Ủy ban nhân dân thành phố Nam Hoa cũng không thể nào áp dụng phương thức tổ chức hội nghị không bình thường như thế. Nhưng lần này hội nghị đã áp dụng phương thức khác xa với bình thường. Trong ngày ra thông báo, trong ngày đến thành phố, ngày hôm sau thì họp, chỗ nào cũng có điểm không bình thường.
Thứ hai, dựa theo như lời Tống Hiểu Quân, lưu lại hai Phó chủ tịch huyện xếp hạng gần cuối đến chủ trì công tác Ủy ban nhân dân huyện, trong đó còn có một người sắp về hưu. Việc này tuyệt đối không phải là phong cách của Ngụy Hoành Lâm.
Dựa theo hiểu biết của Liễu Kình Vũ về tính cách của Ngụy Hoành Lâm, y là một người nắm trong tay ham muốn quyền lực lớn. Y làm bất cứ chuyện gì đều phải yêu cầu nắm rõ tuyệt đối trong tay. Với tính cách này, y sau khi rời khỏi, tất nhiên sẽ lưu lại một người có thể tin cẩn để ủy quyền chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Nhưng Ngụy Hoành Lâm lưu lại cũng là một người tạm giữ chức Phó chủ tịch huyện đến chủ trì công tác. Hơn nữa xem công tác quản lý Trình Chính Mậu, gã căn bản không đạt được tín nhiệm của Ngụy Hoành Lâm.
Cứ như vậy phân tích, sự bố trí của Ngụy Hoành Lâm và Ủy ban nhân dân thành phố rất bất thường.
Liễu Kình Vũ trầm tư thật lâu rồi nhìn Tồng Hiểu Quân nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, chuyện này anh thấy thế nào?
Tống Hiểu Quân trầm giọng nói:
– Bí thư Liễu, dựa vào hiểu biết lâu năm của tôi với Ngụy Hoành Lâm. Ông ta là người làm việc gì cũng tính trước làm sau, làm bất cứ việc gì cũng có mục đích sâu xa. Cho nên tôi hoài nghi lần này sau khi ông ta rời đi sẽ bày binh bố trận, theo tình hình trước mắt thì chắc chắn là bố trí nhắm vào ngài đấy.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu
– Ừ, ý nghĩ của chúng ta không khác biệt lắm. Tuy nhiên binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, nếu ông ta ra chiêu rồi, hơn nữa còn là đường hoàng, tôi không thể không tiếp chiêu. Tôi còn thật muốn xem Ngụy Hoành Lâm rốt cuộc sẽ ra chiêu gì.
Liễu Kình Vũ tuy rằng nghĩ đến Ngụy Hoành Lâm sẽ ra chiêu, lại thật không ngờ, Ngụy Hoành Lâm ra chiêu lại dũng mãnh, sắc bén như thế, nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Sáng ngày thứ hai, Liễu Kình Vũ vừa mới tới văn phòng, ngồi xuống còn chưa kịp uống xong chén trà thì Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân liền vẻ mặt sầu lo, khó chịu gõ cửa đi đến.
Liễu Kình Vũ nhìn đến sắc mặt của Tống Hiểu Quân, liền ý thức được sợ là đã xảy ra chuyện, hỏi:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, đã xảy ra chuyện gì?
Tống Hiểu Quân vẻ mặt buồn bực nói:
– Bí thư Liễu, tôi vừa nhận được điện thoại của đồng chí Trình Chính Mậu từ Ủy ban nhân dân huyện gọi tới, nói phòng tiếp công dân thành phố thông báo bọn họ cho người ở phòng tiếp dân huyện đến thành phố nhận người về. Bọn họ nói là có hơn 30 người của Lý gia trang ở huyện Thụy Nguyên đến kêu oan, họ vây chặt cửa lớn của Ủy ban nhân dân thành phố. Lãnh đạo thành phố rất tức giận, chủ tịch Hoàng cũng đã phê bình bọn họ một trận.
Liễu Kình Vũ nói:
– Chuyện này chính quyền Huyện trực tiếp phái người đi đón là được, còn tìm tôi làm cái gì?
Tống Hiểu Quân cười khổ nói:
– Vấn đề nằm ở chỗ Trình Chính Mậu. Anh ta tuy rằng tạm thời chủ trì công tác Ủy ban nhân dân huyện, nhưng bình thường anh ta chưa bao giờ tự mình làm chủ. Mọi chuyện đều phải xin chỉ thị của cấp trên. Bây giờ Ngụy Hoành Lâm không có ở đây, anh ta chỉ có thể xin chỉ thị của ngài.
Liễu Kình Vũ sắc mặt lạnh lùng. Bây giờ hắn đã hiểu được Ngụy Hoành Lâm tại sao phải đem Trình Chính Mậu lên vị trí chủ trì công tác. Tuy rằng bề ngoài là Trình Chình Mậu toàn quyền chủ trì công tác của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng là vì gã không làm chủ được nên việc gì cũng phải xin chỉ thị. Kể từ đó nếu phải chịu trách nhiệm, gã trên cơ bản cũng không hề đếm xỉa, mà người ra chỉ thị là chính mình lại phải chịu trách nhiệm.
Nghĩ đến đây, Liễu Kình Vũ không thể không giơ ngón tay cái lên, Ngụy Hoành Lâm này xem ra thật đúng là không phải loại người lương thiện. Lão già này đoán được chuẩn xác tâm lý cán bộ tạm giữ chức và cá tính của Trình Chính Mậu, càng đoán chắc tâm lý của mình tuyệt đối không phải là dạng không đếm xỉa gì đến.
Người này rất lợi hại.
Trong chuyện này lãnh đạo bình thường chỉ cần nói một câu để cấp dưới xử lý còn bản thân sẽ không phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng Liễu Kình Vũ lại không như vậy. Hắn là một cán bộ rất có trách nhiệm, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để hoàn thành tốt công việc, không đùn đẩy trách nhiệm.
Cho nên Liễu Kình Vũ liền trực tiếp gọi điện thoại cho Trình Chính Mậu:
– Đồng chí Trình Chính Mậu, hãy lập tức phái người của phòng tiếp dân huyện, cán bộ thôn và cán bộ của phòng tiếp dân thị trấn chỗ Lý gia trang bảo họ cùng đi tới thành phố đưa người về.
Trình Chính Mậu cười khổ nói:
– Bí thư Liễu, hiện tại cán bộ ở thị trấn và thôn đang trên đường lên thành phố rồi. Bọn họ vừa gọi cho tôi nói bọn họ chỉ e rất khó hoàn thành nhiệm vụ.
Liễu Kình Vũ nhướn mày:
– Vì sao lại khó hoàn thành nhiệm vụ?
Trình Chính Mậu nói:
– Bí thư Liễu, chuyện là như này. Lần này Lý gia trang đi lên thành phố kêu oan, người bọn họ muốn tố cáo là Bí thư chi bộ thôn. Lãnh đạo xã và trưởng thôn đều trao đổi với bọn họ rồi. Người dân nói họ không tin tưởng lãnh đạo xã, chỉ nhận lãnh đạo thành phố. Bọn họ còn nói nếu không xử lý Bí thư chi bộ thôn thì bọn họ nhất định không về.
Liễu Kình Vũ sau khi nghe xong không khỏi nhướn mày, hỏi:
– Người của Phòng tiếp công dân huyện đã đi chưa?
Trình Chính Mậu nói
– Họ vẫn chưa đi. Tôi muốn xin chỉ thị của ngài trước xem ngài có dặn dò gì không rồi mới cho bọn họ đi.
Liễu Kình Vũ gật gật đầu:
– Được, vậy anh nói cho người của phòng tiếp dân huyện, sau khi đến nơi thì trực tiếp trao đổi với bọn họ. Đến lúc đó bảo cán bộ phòng tiếp dân nói cho thôn dân số điện thoại phòng làm việc và số điện thoại di động của tôi. Bảo bọn họ có chuyện gì thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi, đến lúc đó tôi sẽ cùng thôn dân trực tiếp đối thoại.
Nghe được chỉ thị của Liễu Kình Vũ, Trình Chính Mậu hoảng sợ.
Trình Chính Mậu thân tạm giữ chức Phó chủ tịch huyện, kỳ thật năng lực của gã cũng tương đối mạnh. Tuy rằng ngay từ đầu gã không rõ ý đồ thực sự của việc Ngụy Hoành Lâm cử mình tạm thời điều hành công tác của Ủy ban nhân dân huyện, nhưng sau khi nhận được điện thoại của Phòng tiếp dân thành phố, gã đã cảm nhận được. Đó cũng là nguyên nhân của việc tuy rằng gã đối với việc này có thể tự mình làm chủ được, nhưng vẫn cố tình xin chỉ thị của Liễu Kình Vũ.
Bởi vì gã thân là cán bộ tạm giữ chức, cũng không muốn liên lụy đến cuộc đấu tranh chính trị giữa Bí thư mới đến nhậm chức và Chủ tịch huyện.
Chẳng qua Trình Chính Mậu thật không ngờ, Liễu Kình Vũ lại chỉ thị cho thôn dân số điện thoại của hắn, lại còn muốn cùng nông dân đối thoại. Đây chẳng phải là mang phiền toái buộc lên mình hay sao? Phải biết rằng đối với cán bộ huyện Thụy Nguyên này mà nói, số điện thoại lãnh đạo Huyện ủy, nhất là của các Ủy viên thường vụ Huyện ủy, ngoại trừ người có cấp bậc mới biết thì những người khác sẽ không biết được bởi vì bọn họ sợ phiền toái. Liễu Kình Vũ lại muốn đem số điện thoại của mình cho dân chúng, hắn không sợ phiền toái sao? Phải biết rằng dân chúng vì khiếu kiện mà mọi việc đều bất chấp, bằng không mà nói họ đã chẳng đến chắn trước cửa Ủy ban nhân dân thành phố.