Sau khi Ngô Hoài Nhân đi tới hiện trường, vẻ mặt rất bình tĩnh nói:
– Ngô Hoài Thuỷ, cậu lại gây ra chuyện gì ở đây thế, lại phạm pháp gì rồi, làm sao lại để cho các đồng chí cảnh sát phải bắt cậu lại thế?
Ngô Hoài Thuỷ thấy đại ca mình đã ra mặt, lại còn dẫn theo nhiều cán bộ thôn như vậy, lập tức hiểu ra tằng đại ca đến chính là để cứu mình, lập tức trưng ra bộ mặt oan ức nói:
– Bí thư chi bộ Ngô, thật sự là rất oan uổng cho tôi, chẳng qua là tôi nhận được tin báo nói có gian tế của thôn Bát Lý Hà trà trộn vào thôn chúng ta để dò xét tin tức về nguồn nước, cho nên cùng một số bà con chặn lại. Thật không ngờ là tin tình báo của chúng ta cũng có sai lầm, người đến cũng không phải là gian tế mà là đồng chí Bí thư Huyện uỷ Liễu Kình Vũ, nên đã xảy ra hiểu lầm. Thật không ngờ là đúng lúc này người của đồn Công an thị trấn và phòng Công an huyện trước sau liền đã đến, liền bắt hết cả tôi cùng với các bà con lại.
Sau khi nghe xong lời của Ngô Hoài Thuỷ, Ngô Hoài Nhân liền nói với Liễu Kình Vũ:
– Chắc ngài chính là Bí thư Liễu rồi, tôi thấy tình hình này chắc chắn là có một chút ít hiểu lầm, Ngô Hoài Thuỷ là trưởng thôn của thôn Thất Lý Hà chúng tôi, rất được dân chúng trong thôn Thất Lý Hà yêu mến, ngài thấy việc này có thể mở ra một mặt lưới, hãy bỏ qua cho trưởng thôn Ngô đi. Ngài đại nhân đại lượng, đừng nên chấp vặt cùng với mấy cán bộ thôn như chúng tôi.
Trong lúc nói chuyện, Ngô Hoài Nhân từng bước một dồn Liễu Kình Vũ rơi vào bẫy, đồng thời trong câu chữ còn nồng nặc đầy mùi uy hiếp.
Liễu Kình Vũ thản nhiên nhìn Ngô Hoài Nhân và bốn gã cán bộ thôn phía sau y, cùng đứng ở phía sau với bọn họ có rất nhiều thôn dân, trên mặt không khỏi lộ ra một tia cười thản nhiên.
Thông qua cuộc đối thoại này khiến cho Liễu Kình Vũ ý thức được, Ngô Hoài Nhân này vẫn còn có lý trí. Mặc dù là kẻ hơi khoa trương một chút, nhưng tuyệt đối không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa số lượng thôn dân đến xem ở hiện trường càng ngày càng đông, Ngô Hoài Nhân này trong thôn vẫn rất có lực kêu gọi, nhưng mà chính là vì như thế, người như vậy mỗi khi làm hại một phương, tính nguy hại cũng lại càng lớn hơn.
Nghĩ đến đây trong lòng Liễu Kình Vũ càng kiên trì quyết định bắt Ngô Hoài Thủy.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười nói:
– Nếu tôi không nhận nhầm người thì ông chắc hẳn là đồng chí Bí thư chi bộ thôn Thất Lý Hà – Ngô Hoài Nhân đúng không?
Ngô Hoài Nhân gật đầu:
– Vâng, đúng vậy, tôi chính là Ngô Hoài Nhân.
Liễu Kình Vũ cười nói:
– Ông đã là Ngô Hoài Nhân, vậy thì chuyện này lại càng đơn giản hơn. Chuyện ngày hôm nay có chút phức tạp, nếu chỉ đơn giản là đưa một mình Ngô Hoài Thuỷ đến Phòng Công an để tiến hành điều tra, chỉ sợ việc này chưa chắc sẽ điều tra được rõ ràng, tôi thấy ông cũng nên đi theo thôi, như vậy thì sẽ dễ dàng giải thích mọi chuyện hơn nữa. Nếu chân tường sự việc quả thật đúng như lời ông và đồng chí Ngô Hoài Thuỷ đã nói, chỉ là chuyện hiểu lầm, sự việc đó sẽ nhanh chóng kết thúc, nhưng bây giờ người vẫn nhất định là không thể thả, bất cứ chuyện gì thì phải trải qua thời gian kiểm tra mới có thể tìm được chân tướng sự thật. Tôi tin chắc chuyện này ông cũng không có ý kiến gì khác.
Liễu Kình Vũ nói xong, Ngô Hoài Nhân liền cau mày, trong ánh mắt lộ ra một tia cảnh giác
Lời nói này của Liễu Kình Vũ tuy nghe có vẻ rất bình thường, nhưng trên thực tế vẫn có ẩn chứa sát khí, nếu như y thật sự đi cùng với đám cảnh sát ra đồn công an, phía y một mẫu ruộng còn có ba phần đất, y còn có thể hô mưa gọi gió hay không là điều chưa thể biết trước được.
Cho nên Ngô Hoài Nhân vô cùng do dự, mắt đảo một vòng nói:
– Bí thư Liễu, ngài thấy như vậy có được không, tôi thấy nên thiết lập địa điểm làm việc của các đồng chí công an ở chi bộ thôn chúng tôi đi, ở đây điều kiện làm việc cũng tương đối tốt, chúng tôi cũng có thể bảo đảm được công tác hậu cần, bảo đảm rằng điều kiện làm việc của các đồng chí sẽ không gặp bất kỳ ảnh hưởng nào.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ hướng về phía Phó đồn công an Nguyễn Hồng Ba:
– Phó đồn Nguyễn, việc này ông thấy thế nào?
Nguyễn Hồng Ba ngay lập tức không chút do dự nói:
– Bí thư Liễu, tôi thấy sắp xếp của đồng chí Ngô Hoài Nhân cũng không tệ, nhưng không phù hợp với quy trình tra án của chúng tôi, hơn nữa đồn công an chỉ cách thôn Bát Lý Hà có 3km thôi, chúng ta lái xe qua lại cũng chỉ tốn có 5 phút đồng hồ, cơ bản là không tốn bao nhiêu thời gian. Hơn nữa sự việc hôm nay số người bị khống chế ở hiện trường cũng tương đối nhiều, thiết bị đồn chúng tôi mang theo cũng không đủ dùng, vẫn là nên đưa về đồn công an thôi, như vậy có vẻ ổn thoả hơn.
Liễu Kình Vũ gật đầu cười nói với Ngô Hoài Nhân:
– Đồng chí Ngô Hoài Nhân, nếu Phó đồn Nguyễn đã nói như vậy, tôi thấy chúng ta nên tôn trọng ý kiến của chuyên gia đi, nếu không thì ông cũng đi cùng với mọi người đi.
Ngô Hoài Nhân thấy tình hình như vậy, biết rất khó thay đổi được quyết định của Liễu Kình Vũ, trong lòng y có chút không cam chịu, lập tức đem hai tay đưa ra sau lưng, hướng về phía bốn người các bộ phía sau làm động tác tay.
Bốn người nhìn thấy động tác tay của Ngô Hoài Nhân thì lập tức liền hiểu ý ngay, một trong số bốn người đó đứng ra nói:
– Bí thư Liễu, ngài không thể dẫn Trưởng thôn Ngô của chúng tôi đi được. Ông ấy đã vì vấn đề nguồn nước của chúng tôi mà cúc cung tận tuỵ đến chết mới dừng lại, người tốt như vậy tuyệt đối không thể bị đưa đi điều tra được, ông ta cũng chỉ là vì thôn chúng tôi thôi, nếu đồn công an bắt buộc phải dẫn người đi thì cứ dẫn tôi đi đi, việc này tôi hiểu rất rõ.
Từ việc người này đứng đậy, đám đệ tử Ngô gia vừa thấy liền đồng loạt đứng dậy, lớn tiếng nói:
– Muốn dẫn thì cứ dẫn chúng tôi đi đi, tuyệt đối không thể dẫn Trưởng thôn của chúng tôi đi được.
Trong lúc nói chuyện, đám con cháu Ngô gia toàn bộ lập tức chặn phía trước đầu xe cảnh sát, chặn đường đi của xe cảnh sát, tỏ ra vô cùng kích động, thậm chí có người còn xô đẩy cả cảnh sát nữa.
Liễu Kình Vũ cũng chẳng nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn Ngô Hoài Nhân.
Vẻ mặt của Ngô Hoài Nhân cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh nhìn tất cả mọi việc xung quanh, nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, ngài cũng thấy rồi đó, địa vị của đồng chí Ngô Hoài Thuỷ ở thôn chúng tôi cũng vô cùng cao, nếu mà mù quáng bắt đi, chỉ sợ là sẽ khiến cho mọi người phẫn nộ hơn. Tôi tin chắc ngài là bí thư Huyện uỷ, đối với tâm ý của nhân dân nhất định là vô cùng coi trọng rồi, ngài xem nếu không thì như vậy đi, về việc này tôi sẽ phái một người cán bộ thôn đi cùng với cảnh sát, đem sự việc nói cho rõ ràng. Tôi tin chắc một vị lãnh đạo lớn như ngài, chung qui cũng sẽ không vì một hiểu lầm nho nhỏ mà đem đồng chí Ngô Hoài Thuỷ chỉnh cho đến chết chứ?
Không thể không nói rằng Ngô Hoài Nhân này là một cao thủ rất giỏi về việc mở rộng chủ để câu chuyện, dựa nào những đề tài đó để bản thân y đạt được những tình thế tốt nhất.
Nều như người bình thường mà gặp phải y, thật đùng là không có cách nào để phản bác.
Vừa lúc đó, lại có thêm một chiếc xe hơi lao nhanh đến, một lão mập từ trên xe nhảy xuống, thở hổn hển chậm chạp chạy tới, nhìn thấy Khang Kiến Hùng liền lập tức lớn tiếng nói:
– Rất xin lỗi lão Khang, xe của tôi bị hỏng, tới hơi trễ mất rồi. Bí thư Liễu đâu rồi, Bí thư Liễu không sao chứ?
Trong lúc nói chuyện lão còn lấy ra một cái khăn tay lau lau trên cái trán vốn chẳng có tí mồ hôi nào.
Khang Kiến Hùng vừa thấy thái độ của lão mập này liền biết ngay là lão đang diễn trò rồi. Cái tên mập mạp này quả thật là rất gian xảo, tàn nhẫn, lão cố ý đến trễ hơn một chút, mục đích đã quá rõ ràng rồi, lão rõ ràng là chờ đến khi hiện trường đã được khống chế hoàn toàn rồi. Bởi vì nếu hiện trường được khống chế tốt, lão cũng có được chút công lao, dù cho hiện trường có khống chế không tốt, vậy thì lão cũng chẳng ra mặt làm gì, bởi vì như vậy sẽ phải chịu trách nhiệm. Tên mặp mạp chết bầm này chắc chắn là đã nhìn thấy hiện trường đã được khống chế tốt rồi cho nên mới chạy đến đây.
Tuy nhiên Khang Kiến Hùng và La Thiên Lỗi vốn cũng là người quen cũ, cũng không muốn vạch trần lão làm gì mà chỉ phối hợp nói:
– Ừ, không có gì, hiện trường bên này tạm thời đã được khống chế lại rồi, vị này chính là Bí thư Liễu.
Nói xong, Khang Kiến Hùng dùng tay chỉ về phía Liễu Kình Vũ, sau đó lại giới thiệu với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, vị này chính là đồng chí Bí thư Đảng ủy thị trấn Ngô Đông La Thiên Lỗi.
La Thiên Lỗi vội vàng đi tới bắt tay Liễu Kình Vũ nói:
– Bí thư Liễu, thật là ngại quá, tôi đã đến chậm trễ rồi, chủ yếu là do chiếc xe hơi kia của tôi đã sử dụng quá lâu mà vẫn còn luyến tiếc chưa muốn đổi, cho nên mới bị hư hỏng ở dọc đường.
Liễu Kình Vũ chỉ thản nhiên cười, cũng không truy cứu chuyện của La Thiên Lỗi nữa mà chỉ nói:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, hiện tại tôi giao cho ông một nhiệm vụ. Trước mắt đồn công an thị trấn muốn đưa đồng chí Ngô Hoài Thuỷ đến đồn công an để điều tra tình hình, nhưng hình như thôn Thất Lý Hà này vốn không muốn giao người. Ông thân là nhân vật đứng đầu của thị trấn Ngô Đông, chuyện này nhờ ông sắp xếp chắc chắn là không có vấn đề gì rồi.
La Thiên Lỗi vừa nghe Liễu Kình Vũ nói vậy, trong lòng chợt thấy buồn bực. Lão vốn tưởng tình hình bên này đã ổn định rồi nên lúc này mới ló mặt ra, không nghĩ đến việc Liễu Kình Vũ lại đem việc khó giải quyết như vậy giao lại cho lão làm, đây quả thật là muốn lấy cái mạng già của lão rồi.
Cũng mãi đến lúc này lão mới chú ý đến tình huống ở hiện trường, khi lão nhìn thấy đám người Ngô gia đang ngăn cản cảnh sát, lập tức thấy được là Ngô Hoài Nhân này rõ ràng là cố tình muốn gây rối từ lâu rồi.
Nhìn đến đây, lông mày La Thiên Lỗi lập tức nhíu chặt lại, nói với Ngô Hoài Nhân:
– Đồng chí Ngô Hoài Nhân, tôi thấy chuyện này …
La Thiên Lỗi vừa mới nói được một nửa, liền bị Ngô Hoài Nhân cắt ngang lời:
– Sếp La, không phải là chúng tôi không nể mặt ngài nhưng ngài xem thử xem, địa vị của đồng chí Ngô Hoài Thuỷ ở thôn chúng tôi rất cao, rất được lòng quần chúng nhân dân, quần chúng nhân dân không thể đứng yên nhìn đồng chí ấy bị vu oan giá hoạ, đây là tâm ý của nhân dân. Nếu không thì ngài cứ thử thoả hiệp với Bí thư Liễu và đồn công an bên kia thử xem, xem có thể làm việc ngay tại chi bộ chúng ta hoặc là tìm cá nhân nào đó thay thế cho đồng chí Ngô Hoài Thuỷ được không.
La Thiên Lỗi nhìn thấy sắc mặt Ngô Hoài Nhân liền đã biết được tâm ý của người này, xem ra y đã quyết tâm gây chuyện rồi.
Điều lão lo lắng nhất chính là điều này. Ngô Hoài Nhân này trước kia cũng từng gây náo loạn vài lần, nếu không phải là do lão nhân nhượng chỉ mọi việc không do giải quyết. Hơn nữa người đó có thể trưng một pho tượng phật lớn như vậy ra, nếu như bình thường thì bản thân lão cũng chẳng thể trêu vào y được.
Nghĩ đến đây, La Thiên Lỗi nói với Liễu Kình Vũ:
– Bí thư Liễu, ngài xem có thể suy xét lại ý kiến của Bí thư chi bộ Ngô không?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng hỏi:
– Đồng chí La Thiên Lỗi, ông cho rằng có thể mang pháp luật ra đùa giỡn sao?