– Trưởng phòng Đỗ, lúc nãy Bí thư Liễu có đến thị sát, phát hiện ngài không có đây, lúc ban đầu biểu cảm rất phẫn nộ, nhưng sau lại cùng rời khỏi với Tống Hiểu Quân, nhưngkhông có chỉ thị gì cả, ngài xem có phải rất kỳ lạ không.
Đỗ Hướng Kiệt bĩu môi vẻ khinh thường nói:
– Phẫn nộ? Liễu Kình Vũ hắn là một tên Tư lệnh tay không, phẫn nộ thì làm gì được tôi? Cho dù hắn ta là Bí thư Huyện ủy đi nữa, hắn muốn đụng đến tôi thì trước tiên phải hỏi anh rể tôi có đồng ý không đã. Công tác nhân sự không phải Liễu Kình Vũ hắn muốn đụng là đụng, không cần lo lắng, không có việc gì đâu.
Nói xong, Đỗ Hướng Kiệt trực tiếp cúp máy.
Đối với công việc trong Phòng thông tin, lúc trước Bí thư tiền nhiệm cũng đã phê bình khắc nghiệt, thậm chí còn trên cuộc họp Uỷ viên đề xuất miễn chức chính mình, nhưng cuối cùng vẫn không thể thông qua, chính mình vẫn ngồi yên vững trong vị trí Trưởng phòng Phòng thông tin, Đỗ Hướng Kiệt đối với con đường sự nghiệp không hề có chút lo lắng. Gã chỉ muốn ngồi trên vị trí Trưởng phòng thông tin, việc gì cũng không cần làm, có các hạng mục thì tuỳ tiện đi đấu thầu, làm theo hình thức, bản thân nhận các hạng mục, sau đó chuyển giao cho các công ty nhỏ làm, bản thân trong ngoài kiếm đầy chậu đầy bát, vẫn an toàn và ổn định.
Hạ Vũ Cường thấy Đỗ Hướng Kiệt không có chút lo lắng thì anh ta lại khẩn trương hơn rồi. Đỗ Hướng Kiết tuy không sợ Liễu Kình Vũ, nhưng anh ta thì không thể, anh ta bị Liễu Kình Vũ bắt tại trận việc chơi game, cũng đã mười phần nguy hiểm rồi, để kéo thêm người chống lưng, anh ta lập tức gọi cho Phó phòng thông tin Trương Khắc Phong, đem chuyện vừa xảy ra báo cáo cho ông ta.
Trương Khắc Phong và Đỗ Hướng Kiệt không giống nhau, ông ta đối với con đường sự nghiệp rất là chú trọng. Tuy là vị trí Phó phòng trong trung tâm không có quyền lực lắm, nhưng ông ta hy vọng có thể tiến thân trên con đường này. Ông ta không đến văn phòng làm việc giờ này là do hiện giờ không có việc gì, ông ta đến trung tâm hoạt động của cán bộ lão thành cùng họ bắt cờ, đánh bài, muốn thông qua hành động này để lôi kéo sự chú ý của các cán bộ lão thành, từ đó có cơ hội thăng chức cao hơn.
Ông ta sở dĩ phải làm như vậy, một là ông ta không có người chống lưng, ngồi được vào vị trí Phó phòng hoàn toàn là dựa vào kinh nghiệm mà có được, dựa vào bằng cấp chuyên môn đại học và thời cơ mà có. Ban đầu cứ nghĩ ở vị trí này là có thể làm mọi thứ, nhưng không ngờ rằng tên Đỗ Hướng Kiệt này rất xấu xa, lại có người chống lưng là anh rể Chủ tịch huyện, cho nên, ông ta không thể làm được gì. Thời điểm có lợi ích, một Phó phòng như ông ta cũng không được chia phần bao nhiêu. Ông ta cũng từng nghĩ qua có cần đưa lãnh đạo cấp trên một ít tiền để lên vị trí cao hơn không, nhưng bao nhiêu năm ông ta cũng chỉ có đồng lương còm, muốn đưa quà cũng không có tiền, cho nên chỉ có thể đau buồn đợi thời cơ thôi.
Trương Khắc Phong nhận được điện thoại báo cáo của Hạ Vũ Cường, khi đó sợ đến nỗi chảy đầy mồ hôi.
Đối diện đang cùng Trương Khắc Phong bắt cờ là Phó chủ tịch thường vụ huyện tiền nhiệm Trang Hải Kiệt, nhìn thấy ông ta khẩn trương, có chút kinh ngạc hỏi:
– Tiểu Trương, anh có chuyện gì thế?
Trương Khắc Phong liền đem chuyện Liễu Kình Vũ vừa mới đến nhận chức đã đến Phòng thông tin thị sát nói cho vị cán bộ già, sau đó khuôn mặt đầy u sầu nói:
– Lãnh đạo cũ, ngài nói tôi nên làm gì đây?
Trang Hải Kiệt nghe xong liền cười, nói:
– Tôi nói anh tiểu Trương à, sự việc này anh không thể xem là không quan trọng được. Liễu Kình Vũ thân là quan mới nhận chức, dưới tình huống bình thường, viên quan mới nào cũng sẽ làm những chuyện tạo uy thế phủ đầu như vậy. Nếu như chuyện đầu tiên là từ phòng thông tin của anh mà ra, Phó phòng như anh rất dễ sẽ bị đưa ra làm người chịu tội thay. Bởi vì Đỗ Hướng Kiệt là người có bối cảnh, cho nên, việc anh phải làm bây giờ là lập tức về phía Liễu Kình Vũ, như vậy, anh mới có thể giữ được chức vụ hay có đường sống mới. Nếu không, Liễu Kình Vũ mà ra tay với Phòng thông tin của anh, với tình trạng hiện tại, anh chắc chắn sẽ bị cách chức.
Cho tới hiện nay, Trương Khắc Phong và Trang Hải Kiệt trong lúc chơi cờ, ông ta luôn thua vị lãnh đạo này, nhưng trong lòng luôn hiểu rõ cách đánh cờ của lãnh đạo cũ, e rằng chỉ cần dùng ba phần thực lực là người lãnh đạo cũ này không đỡ nổi rồi. Hơn nữa vị lãnh đạo này mười năm về trước đã về hưu, hiện nay đã tuổi già sức yếu, cho nên ông ta cho rằng lãnh đạo cũ này trên cơ bản là già hồ đồ rồi, nhưng mà có còn hơn không, ông ta đối với người này vẫn tương đối kính trọng.
Nhưng mà, hôm nay sau khi nghe Trang Hải Kiệt phân tích, hai mắt ông ta toả sáng. Ông ta đột nhiên ý thức được, vị lãnh đạo này tuy đã về hưu mười năm, nhưng khả năng tư duy chưa từng thuyên giảm, khả năng nắm bắt đại cục vẫn còn khá tốt. Ông ta lúc nãy vẫn còn hoang mang mất đi phương hướng, những lời của vị lãnh đạo này rất có ích. Ông ta nghĩ lại kỹ càng một chút, phát hiện bản thân muốn bảo đảm an toàn, con đường duy nhất là xoay về hướng Liễu Kình Vũ.
Hiện nay điều ông ta tự tin nhất đó chính là ông ta không hề dính dáng đến tham ô, nhận hối lộ, đút lót.
Cho nên, sau khi do dự, Trương Khắc Phong nói với Trang Hải Kiệt:
– Lãnh đạo cũ, cám ơn ngài chỉ đạo.
Trang Hải Kiệt cười nói:
– Tiểu Trương à, người như anh tuy có lòng cầu tiến, nhưng vấn đề không phải ít. Vấn đề nghiêm trọng nhất đó chính là không có sự quyết đoán, nhưng mà, anh có sở trường của mình, đó là sự nhẫn nại, có nghị lực. Cứ lấy việc anh hằng ngày cứ đến đánh cờ với nhóm lãnh đạo già như chúng tôi mà nói, anh tưởng rằng những lão già như chúng tôi mù à, nhìn không thấy mục đích chính của anh à?
Kỳ thật, trong lòng chúng tôi cũng hiểu rõ, nhưng tại sao chúng tôi không giúp anh chứ, nguyên nhân ở đây tương đối phức tạp, tôi sẽ không nói chi tiết cho anh. Nhưng có một điểm tất cả cùng một thái độ nhất trí, đó chính là muốn quan sát anh thật kỹ, quan sát nhân phẩm của anh thế nào. Thông qua một năm quan sát, chúng tôi đánh giá anh khá tốt, tôi từ lâu đã nghe thực lực đánh cờ của anh ở Thuỵ Nguyên có một không hai, nhưng anh lần nào đánh với tôi cũng thua nhiều thắng ít, hơn nữa còn muốn tôi thấy được thắng rất dễ dàng.
Trên thực tế, thực lực đánh cờ của chính mình, tôi biết rất rõ, cho nên, tôi bây giờ nói với anh, anh thông qua khảo sát của tôi, cho nên tôi mới chỉ đường anh đi.
Sau khi nghe Trang Hải Kiệt nói, Trương Khắc Phong mở to hai mắt, trong ánh mắt có chút ngại ngùng, có chút chua xót, có chút an ủi, nếu như lãnh đạo cũ đã thành thật với mình rồi, ông ta cũng đem suy nghĩ của mình cung kính nói ra:
– Lão lãnh đạo, theo tôi được biết, Liễu Kình Vũ là đơn thân một người đến Thuỵ Nguyên, thế cục Thuỵ Nguyên chúng ta như nào tôi nghĩ ngài cũng rất rõ. Liễu Kình Vũ là một Bí thư trẻ như vậy, anh ta có thể đấu được với Nguỵ Hoành Lâm và Tôn Húc Dương không? Tôi về phía anh ta có rủi ro rất cao không? Nếu như Liễu Kình Vũ thua rồi, tôi sẽ không có cơ hội nữa.
Trang Hải Kiệt cười nói:
– Tiểu Trương à, sở dĩ tôi nói anh không có quyết đoán là ở điểm này đấy. Anh phải biết rằng, trong tay anh không có nước cờ nào để đánh, thậm chí trên bàn cờ Thuỵ Nguyên này anh muốn làm bất kỳ con cờ nào cũng không được. Nhưng Liễu Kình Vũ đến thị sát Phòng thông tin của anh là để anh có cơ hội trở thành con cờ đó, nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì kết cục của anh nhất định là rất thê thảm. Cho nên, lúc này đây, anh phải dùng sự quyết đoán cao độ mà quyết định.
Nói đến đây, Trang Hải Kiệt trầm giọng nói:
– Tiểu Trương à, lần này tôi ngoại lệ phân tích cho anh một chút về Liễu Kình Vũ. Tuy tôi không có nghiên cứu qua tư liệu về hắn, nhưng theo những gì anh vừa nói ban nãy, có thể phân tích ra một chút. Liễu Kình Vũ vừa mới nhận chức đã đến Phòng thông tin thị sát, mà Đỗ Hướng Kiệt lại là em vợ Nguỵ Hoành Lâm, điều này nói rõ rằng Liễu Kình Vũ đã biết thân phận cậu ta từ trước, hơn nữa còn biết tình trạng hiện tại cùa Phòng thông tin. Hơn nữa hắn đến trung tâm khi chỉ có hai người đi làm, nếu như hắn là tên Bí thư huyện ủy không có đầu óc, có lẽ hắn đã nổi điên lên tại hiện trường, thậm chí yêu cầu Đỗ Hướng Kiệt lập tức đến đến hiện trường xử lý nhân viên có liên quan, trong đó bao gồm cả anh.
Hơn nữa anh vừa nói hắn yêu cầu nhân viên gọi Đỗ Hướng Kiệt trở về văn phòng, nhưng cậu ta nói đang bận, không để ý đến Liễu Kình Vũ. Theo lý mà nói, lúc này tâm trạng của Liễu Kình Vũ phải rất là tức giận, và cũng rất là mất mặt, lúc này, hắn có thể tìm người nào đấy để lấy lại chút thể diện, nhưng mà hắn không làm như vậy. Anh nghĩ xem, điều này nói lên điều gì?
Trương Khắc Phong vừa nghe, trong lòng đầy kinh ngạc. Lần này lãnh đạo già phân tích những góc độ khiến ông ta cảm thấy bất ngờ. Đây là lối suy nghĩ nghịch hướng, nếu nghĩ theo lối Trang Hải Kiệt, thì có lẽ đưa ra kết luận là Liễu Kình Vũ muốn để lại lối đi sau này cho Phòng thông tin, thậm chí Liễu Kình Vũ rất có thể cũng đem mình đặt vào nước cờ này của hắn. Lúc này đây, chính là cơ hội ông ta trở thành quân cờ tốt nhất.
Nghĩ đến đây, Trương Khắc Phong liền đứng dậy, cúi chào Trang Hải Kiệt:
– Lão lãnh đạo, thật sự cám ơn ngài chỉ điểm, nếu không thì cả đời tôi sẽ không bao giờ hiểu rõ vấn đề này.
Trang Hải Kiệt cười, đẩy quân cờ về phía trước, nói:
– Đi đi, nhanh đến báo cáo công việc với Liễu Kình Vũ. Có những lúc, cơ hội trôi qua nhanh chóng, anh chỉ có thể trở thành quân cờ trước, có thể đem đến giá trị cho người ta, anh mới có thể lấy được cơ hội sinh tồn và phát triển. Anh có sinh tồn và phát triển thì mới có khả năng trở thành người chơi cờ.
Trương Khắc Phong gật gật đầu, cám ơn Trang Hải Kiệt lần nữa, sau đó đứng lên, rời đi.
Mà lúc này đây, Liễu Kình Vũ đang ngồi trong phòng làm việc, không gấp không lo đang uống trà. Bởi vì sau việc thị sát Phòng thông tin, thời gian cuộc họp đại hội đầu tiên cũng sắp bắt đầu rồi, Liễu Kình Vũ muốn xem xem, trong cuộc họp này, những lão hồ ly Huyện Thuỵ Nguyên muốn chơi trò gì.