Đây là lần đầu tiên y gần người đẹp đến vậy. Y sắp thực hiện được rồi.
Vừa lúc đó, một chai bia nện xuống cổ tay y. Tiểu tử này đau quá thét thảm một tiếng nhảy dựng lên, tay không ngừng run run.
Nhưng mà, sự việc còn chưa xong.
Bỏi vì Tào Thục Tuệ thực sự tức giận rồi.
Lâu lắm mới gặp Liễu Kình Vũ, Tào Thục Tuệ phát hiện thái độ của hắn với mình không giống lúc trước. Trước kia Liễu Kình Vũ đối với mình giống như bạn bè bình thường, không giống bạn gái. Nhưng lúc này ánh mắt của Liễu Kình Vũ nhìn mình rõ ràng dịu dàng hơn nhiều. Trong lúc nói chuyện dường như cũng dần chấp nhận mình là bạn gái thực sự rồi.
Giờ phút này, tuy rằng trong lòng Tào Thục Tuệ rất đau khổ vì rời khỏi nhà họ Tào nhưng nói chuyện vui vẻ, ấm áp với Liễu Kình Vũ, nỗi đau trong lòng cũng dần được an ủi.
Đang lúc cô và Liễu Kình Vũ nói chuyện tốt đẹp, đột nhiên có một đống rác rưởi lại đây gây rối, phá vỡ bầu không khí này, Tào Thục Tuệ không thể chấp nhận được.
Tuy rằng Tào Thục Tuệ đã rời khỏi nhà họ Tào nhưng tính tình của cô vẫn không thay đổi. Huống chi hiện tại còn có Liễu Kình Vũ bên cạnh.
Sau khi Tào Thục Tuệ nện chai bia lên tay của tên tóc đỏ, sau đó liền đứng dậy ngay lập tức trực tiếp nện tiếp lên đầu của y. Tiếp theo đạp một cước vào bụng khiến y phải lùi lại mấy bước, té ngã trên bàn số 8 bên cạnh.
Máu tươi từ trên đầu của tên tóc đỏ chảy xuống.
Tên tóc đỏ sao có thể chịu thiệt như vậy, lập tức hổn hển chỉ tay vào Tào Thục Tuệ mắng:
– Con bà nó, tiểu quỷ, hôm nay bố nhất định không bỏ qua cho mày…
Còn không đợi tên tóc đỏ nói xong, một cái chân gà liền bay đến che lấp miệng y. Tất cả những lời còn lại đều bị chặn ở cổ họng.
Ra tay lần này là Liễu Kình Vũ.
Lúc này, nhìn Ngụy Sinh Tân thất bại, lại còn bị đánh, trên mặt Quách Chính Huy lộ ra tia cười đắc ý. Y biết rằng, hiện tại là lúc mình ra mặt làm ngư ông đắc lợi.
Quách Chính Huy lấy tay sửa sang lại đầu tóc, cà vạt và quần áo, cất bước đi đến trước mặt Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ. Trong mắt y ánh lên hào quang, lạnh giọng nói:
– Hai vị, các vị làm vậy có phải hơi quá đáng không? Bạn tôi cùng lắm chỉ đùa một chút thôi. Thật không ngờ hai vị lại gây chiến, trước mặt bao nhiêu người đánh anh em tôi. Chẳng lẽ các vị nghĩ ở thành phố Nam Hoa này không có pháp luật à?
Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Quách Chính Huy một cái:
– Anh muốn thế nào?
Trên mặt Quách Chính Huy lộ ra vẻ cao ngạo nói:
– Tôi nói để các vị biết. Các vị hôm nay đã chọc phải người không nên chọc. Hai anh bạn của tôi đều là những người có thân phận, chúng tôi có thể gọi cảnh sát bắt hai vị. Nếu các vị không muốn vào tù, tôi sẽ cho hai vị hai con đường để lựa chọn.
Liễu Kình Vũ nhìn Quách Chính Huy làm ra vẻ muốn hợp tác, thật muốn đám một quả trên mặt y. Người này cũng làm quá rồi, y tự cho là mình thông minh, nào biết rằng Liễu Kình Vũ và Tào Thục Tuệ cũng không phải là đồ ngốc. Hai người đã sớm nhìn ra, người này mới là kẻ đứng sau sự việc này.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ vẫn còn một chút kiên nhẫn, hắn thản nhiên hỏi:
– Hai lựa chọn đó là gì?
Sắc mặt Quách Chính Huy nghiêm túc nói:
– Thứ nhất, để cho cô nàng này theo tôi một đêm, tôi sẽ cho cô ấy 100 nghìn. Thứ hai là để cô ấy theo tôi, tôi sẽ bao nuôi, mỗi tháng sẽ cho cô ấy 500 nghìn tiền tiêu vặt. Nếu không đáp ứng, thật xin lỗi, các vị dùng bạo lực đánh cán bộ nhà nước, vi phạm pháp luật nghiêm trọng. Tương lai của các vị sẽ ở trong tù, các vị nghĩ đi.
Nghe hắn nói, Liễu Kình Vũ trực tiếp nhổ một ngụm rượu trên mặt anh bạn này, sau đó cười nói:
– Tôi nói này anh bạn, anh có phải thích mơ mộng hão huyền không? Anh cũng mở to mắt mà nhìn một cái. Quần áo trên người cô gái này cùng trang sức sơ sơ cũng giá trị trên trăm nghìn. Anh muốn bao nuôi? Có phải đầu óc anh bị lừa đá rồi không?
Liễu Kình Vũ thật sự có chút không biết nói gì. Hắn đột nhiên phát hiện, mình và những người này không thể nói chuyện. Dường như trong mắt những người này, người khác đều là đồ ngốc, đều là kẻ nghèo hèn. Những người này căn bản không biết thế nào là ngoài người này còn có người khác, ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác. Những tên ngốc này còn muốn bao nuôi Tào Thục Tuệ? Thật sự là không biết sống chết.
Nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy, trên mặt Quách Chính Huy lập tức khinh thường cười lạnh. Theo y, Liễu Kình Vũ căn bản đang nói hươu nói vượn. Bởi vì dẫu sao y cũng là người có mặt mũi, trên người toàn mặc hàng hiệu quốc tế, một bộ quần áo cũng có hơn trăm nghìn. Người trước mắt nói người đẹp này mặc trên người đều là quần áo hàng hiệu là lừa dối người khác. Theo hắn, thứ mà Tào Thục Tuệ mặc trên người chỉ là hàng vỉa hè. Nhất là cái vòng cổ kia, hạt trân châu làm sao có thể lớn như vậy, vừa nhìn cũng biết là đồ giả. Về phần Liễu Kình Vũ thì càng không phải nói. Quần áo trên người hắn là hàng vỉa hè, không quá một hai trăm.
Cho nên, y trực tiếp cười lạnh nói với Liễu Kình Vũ:
– Anh đang nói dối, không phải tôi đang coi thường anh. Các người nghèo như vậy, cho dù ăn mặc sang trọng như thế nào cũng không làm thay đổi được bản chất. Tôi hỏi lần cuối, các người có chấp nhận điều kiện của tôi không?
Tào Thục Tuệ cầm lấy ly nước trái cây trên bàn, nhẹ nhàng uống một ngụm, cười tủm tỉm nói:
– Anh thật sự muốn bao nuôi tôi? Anh thật sự là người có tiền?
Quách Chính Huy nghe Tào Thục Tuệ nói như vậy, nhìn đến gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười, trong lòng y lập tức động. Y nghĩ Tào Thục Tuệ động lòng rồi, vội vàng đứng thẳng, sửa sang đầu tóc một chút, làm ra vẻ vô cùng tự nhiên, bộ dạng phóng khoáng nói:
– Cái gì cũng không có ngoài tiền.
Vẻ mặt Tào Thục Tuệ vẫn mỉm cười như cũ hỏi:
– Anh có bao nhiêu tiền?
Quách Chính Huy ngẩng đầu cao ngạo nói:
– Tài khoản ngân hàng có khoảng 20 – 30 triệu. Tài sản cố định có khoảng 200 – 300 triệu.
Quách Chính Huy đúng là đang nói khoác. Tuy nhiên y nói cũng là có cơ sở. Bởi vì y nghe bố mình nói, chuẩn bị cấp cho huyện Thanh Phong một dự án đường cao tốc trí giá hơn 1 tỷ. Chỉ cần mình bắt được dự án này liền có thể sạch sẽ kiếm được hai, ba trăm triệu.
Quách Chính Huy muốn dùng tiền để làm người đẹp gây choáng. Theo y, đại bộ phần phụ nữ là những người ham vật chất. Chỉ cần cung cấp đủ tiền bạc, các cô ấy sẽ từ bỏ tình yêu và tín ngưỡng của mình.
Tào Thục Tuệ cố ý làm ra vẻ vô cùng khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn:
– Cái gì? Thật không ngờ anh nhiều tiền như vậy.
Quách Chính Huy lập tức tiếp tục ưỡn ngực nói:
– Đương nhiên, bạn bè tôi đều là tỷ phú. Chỉ cần đi theo tôi, tôi đảm bảo em sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô cùng, đi xe sang, ở biệt thự, quần áo túi xách hàng hiệu…
Ngay tại lúc Quách Chính Huy đang vẽ ra viễn cảnh tốt đẹp cho Tào Thục Tuệ, Tào Thục Tuệ đột nhiên cầm ly nước trái cây tạt lên mặt y, lập tức khinh thường nói:
– Muốn bao dưỡng tôi? Cũng không soi mặt vào nước tiểu của mình xem, tư cách xách giày cho bà đây còn không có, cút ngay cho tôi.
Trong lòng Quách Chính Huy lập tức nổi giận, vừa rồi Liễu Kình Vũ phun rượu lên mặt y còn chưa kịp lau, hiện tại Tào Thục Tuệ lại tạt nước trái cây. Quần áo 10 nghìn trên người y đều bị bẩn hết.
Y đau lòng. Tuy rằng trên thân thể y đáng gia chừng hơn 10 ngàn, nhưng từ nhỏ y đã là người vô cùng keo kiệt. Y đã sớm tính toán, nếu Tào Thục Tuệ có đồng ý thì mình sẽ mua một biệt thự cho nàng ở, mua mỹ phẩm nhái hàng xa xỉ cho nàng dùng. Dù sao cô ấy cũng không nhìn ra, về phần xe sang, có thể cho nàng dùng nhưng không được đứng tên.
Nhưng mà, tính toán của y bị một ly nước trái cây của Tào Thục Tuệ hoàn toàn dập tắt.
Tuy rằng Quách Chính Huy có thể gian xảo, nhưng kỳ thật tính tình cũng rất khó chịu. Dưới cơn thịnh nộ, y chỉ vào mặt Tào Thục Tuệ nói:
– Đĩ thối, mày có biết tao là ai không? Tao nói cho mày biết, mày gặp phiền phức lớn rồi.
Tào Thục Tuệ lại cầm chai bia bên cạnh lập tức nện trên đầu Quách Chính Huy, lạnh lùng nói:
– Mày thử mắng một câu nữa xem.
– Đĩ thối…
“Choang”. Chai bia lập tức rơi trên đầu y.
Quách Chính Huy còn muốn mắng nữa nhưng nhìn thấy Tào Thục Tuệ lại cầm lên một chai bia, lời muốn nói liền nuốt xuống. Y tức giận nhìn Tào Thục Tuệ nói:
– Tao nói cho chúng mày biết, chúng mày chết chắc rồi. Bố tao là Cục trưởng Cục Giao thông. Hôm nay không tống giam chúng mày, tao sẽ không mang họ Quách.
Nói xong, Quách Chính Huy lập tức lấy điện thoại bấm số. Điện thoại rất nhanh liền thông, Quách Chính Huy tức giận nói:
– Phó đội Vương, có người ở khách sạn Nam Hoa đánh tôi và Đỗ Tử Đằng, Ngụy Sinh Tân, anh cử người qua đây bắt họ đi.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói vô cùng kinh ngạc:
– Huy thiếu gia, có người dám đánh 3 vị thiếu gia của Nam Hoa sao?
Quách Chính Huy tức giận nói:
– Con bà nó, không biết là người phương nào, kiêu ngạo không tả được. Phó đội Vương, anh phải dạy dỗ bọn họ thật cẩn thận vào.
Đại đội trưởng Vương vừa nghe, lập tức hưng phấn nói:
– Yes Sir, Huy thiếu gia, cậu yên tâm. Tôi cam đoan sẽ cho bọn họ biết thế nào là pháp luật.