– Đừng vội, sớm muộn anh cũng sẽ biết thế nào là lưới trời lồng lộng thưa nhưng khó lọt thôi.
Nói xong, Liễu Kình Vũ không thèm chú ý gì tới tên rác rưởi Hoàng Bảo Trụ nữa, đi thẳng tới trước mặt Tống Hiểu Quân nói:
– Chủ nhiệm Hiểu Quân, phiền anh gọi điện thoại tới Đài truyền hình huyện để họ cho phóng viên tới, chụp ảnh công trình vi phạm ở hiện trường này cho tôi, tôi muốn tiến hành hỏi đáp tại hiện trường. Nếu phía bên đài truyền hình có thiết bị phát trực tiếp, tốt nhất có thể tiến hành truyền hình trực tiếp hiện trường hôm nay. Tôi muốn giải quyết vấn đề công trình vi phạm này trước toàn dân huyện Thụy Nguyên.
Tống Hiểu Quân kinh ngạc, phải biết rằng chuyện hỏi đáp chính trị hiện trường trong lịch sử huyện Thụy Nguyên chưa bao giờ xảy ra, về phần truyền hình trực tiếp hiện trường hỏi đáp lại càng chưa xảy ra bao giờ. Nhưng đối với quyết sách mà Liễu Kình Vũ làm, Tống Hiểu Quân vẫn rất tôn trọng. Anh ta đã thấy người Bí thư Huyện ủy trẻ tuổi này dù có thể đưa ra một số vấn đề ngoài dự kiến của mình, nhưng đến nay mỗi việc mà Liễu Kình Vũ tính toán vẫn chưa từng thất bại lần nào. Anh ta muốn xem xem lần này Liễu Kình Vũ định chơi trò gì.
Nghĩ tới đây, Tống Hiểu Quân liền gọi điện thoại cho Giám đốc đài truyền hình huyện Ngô Trung Khải, để y lập tức cho xe truyền hình trực tiếp tới. Người khác không hiểu chứ Tống Hiểu Quân thì hiểu rất rõ, anh ta biết đài truyền hình huyện có một chiếc xe truyền hình trực tiếp di động.
Nhưng, điều khiến Tống Hiểu Quân không ngờ tới, khi Ngô Trung Khải nghe nói Liễu Kình Vũ muốn điều xe truyền hình trực tiếp, hắn liền cười nói:
– Chủ nhiệm Tống, quả thực xin lỗi, chiếc xe truyền hình trực tiếp đó của huyện chúng ta đã hỏng rồi, đã đưa tới thành phố Nam Hoa bảo dưỡng rồi.
Tống Hiểu Quân không khỏi nhướn mày, về tình hình xe truyền hình trực tiếp anh ta cũng khá rõ. Bởi vì khi Liễu Kình Vũ đi đầu việc quét dọn toàn huyện, anh ta đã từng muốn dùng chiếc xe này tới phát trực tiếp hiện trường, cho nên đã hỏi một chút, khi đó nhân viên kỹ thuật đài truyền hình nói chiếc xe này được giữ gìn rất tốt.
Nhưng, bây giờ Ngô Trung Khải lại nói chiếc xe này bị hỏng rồi, điều này rõ ràng là lừa dối mình rồi. Điều này đã khiến Tống Hiểu Quân không hài lòng về đài truyền hình huyện, nhưng anh ta vẫn cố nhịn trong lòng, trầm giọng nói:
– Không có xe phát trực tiếp, vậy thì cho một tổ phóng viên tới vậy, Bí thư Liễu bên này muốn ….
Không chờ Tống Hiểu Quân nói xong, đầu điện thoại bên kia Ngô Trung Khải vô cùng áy náy nói:
– Chủ nhiệm Tống, thật ngại quá, đài truyền hình huyện chúng ta tổng cộng có vài phóng viên, hiện giờ tất cả phóng viên đều đã xuất phát rồi, có người đi về nông thôn, có người đi vào thành phố, có lẽ họ quay về sớm nhất cũng phải chờ tới 6, 7 giờ tối. Hay là anh nói Bí thư Liễu chờ có được không, nếu có thể chờ tới 6, 7 giờ tối thì được.
Tống Hiểu Quân vừa nghe xong liền tức giận quát:
– Được lắm, Ngô Trung Khải, anh quả là rất có năng lực, đến Bí thư Huyện ủy mà anh cũng không coi ra gì.
Nói xong, Tống Hiểu Quân liền cúp điện thoại.
Bên phía đài truyền hình, Ngô Trung Khải thấy giọng phẫn nộ của Tống Hiểu Quân, trên mặt đầy vẻ chua xót. Y sao dám làm như vậy chứ? Nhưng trước khi Tống Hiểu Quân gọi cho y, bên y đã nhận được điện thoại của thư ký Chủ tịch huyện gọi tới, nói đài truyền hình họ chú ý thời gian gần đây nếu không có sự đồng ý của bên mình, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai động tới máy quay và xe truyền phát, về phần lý do để họ tự biên.
Ngô Trung Khải chỉ là một Giám đốc Đài truyền hình nhỏ, sao dám không nghe theo chỉ thị của thư ký Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm được. Nên biết, ở huyện Thụy Nguyên, Ngụy Hoành Lâm là một nhà độc tài nhiều năm rồi, hơn nữa phía sau còn có Chủ tịch thành phố Hoàng chống lưng nữa.
Đối với sự phẫn nộ phía bên Tống Hiểu Quân, y cũng chỉ có thể chịu đựng trong lòng, y tin trong chuyện này Ngụy Hoành Lâm không thể mặc kệ y được.
Tống Hiểu Quân cúp điện thoại nhìn Liễu Kình Vũ chua xót nói:
– Bí thư Liễu, bên phía Đài truyền hình không cho phóng viên đến, việc hỏi đáp chính trị hiện trường này e là…
Câu tiếp theo Tống Hiểu Quân còn chưa kịp nói hết, nhưng ý tứ đã rõ rồi.
Liễu Kình Vũ cau mày, cuộc đối thoại giữa Tống Hiểu Quân và Giám đốc đài truyền hình vừa rồi hắn cũng đã nghe thấy. Hắn không ngờ, một Giám đốc đài truyền hình cỏn con mà ngay cả bản mặt của hai Ủy viên thường vụ Huyện ủy là Chánh văn phòng Huyện ủy Tống Hiểu Quân và Bí thư Huyện ủy mình cũng không coi ra gì. Xem ra tên này rất ương ngạnh, rất có chủ kiến rồi.
Lúc này, Tống Hiểu Quân thấy Liễu Kình Vũ không vui, nói:
– Bí thư Liễu, bên phía đài truyền hình thành phố tôi quen một Phó giám đốc, quan hệ cũng được, tôi sẽ liên lạc với ông ấy thử xem phía bên đài truyền hình Thành phố có hỗ trợ được không.
Liễu Kình Vũ gật đầu.
Vốn dĩ, Liễu Kình Vũ để đài truyền hình huyện tới phát trực tiếp hoặc quay lại cảnh hiện trường cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra điều này mà thôi, còn thái độ của hắn với việc phát sóng trực tiếp này cũng không phải là cần thiết lắm, chỉ có điều muốn thông qua truyền hình có thể tuyên truyền và cảnh báo tới nhân dân toàn huyện và những người có công trình vi phạm bên bờ sông Thụy Nguyên.
Nhưng, thái độ của đài truyền hình huyện ngược lại khiến cho Liễu Kình Vũ hiểu rằng rất có khả năng đã có người tìm cách ngăn cản mình về mặt tuyên truyền rồi, khiến mình không thể gây được bất kỳ ảnh hưởng nào tới dư luận. Họ định dùng cách này để ngăn cản các biện pháp thực thi lý luận chính trị của mình, trói chân trói tay mình lại. Bởi vì bất kỳ một Bí thư Huyện ủy nào hay một Chủ tịch Huyện nào, khi thực thi biện pháp chính trị cũng đều phải nhờ tới sự tuyên truyền của các phương tiện thông tin đại chúng.
Có được phán đoán này, trong lòng Liễu Kình Vũ lại dâng lên tâm lý phản nghịch mãnh liệt, thầm nhủ lòng: “Dù các người có người muốn ngăn cản tôi tuyên truyền tại trận địa này, vậy tôi sẽ bắt đầu tuyên truyền trận địa này từ huyện Thụy Nguyên. Tôi muốn xem xem các người có bao nhiêu cách.”
Tống Hiểu Quân thấy Liễu Kình Vũ vẫn quyết tâm muốn tìm người của đài truyền hình tới, chỉ có thể kiên trì gọi điện thoại cho một người bạn là Phó giám đốc Đài truyền hình, hi vọng đối phương cho nhóm phóng viên tới hỗ trợ.
Nhưng, điều khiến Tống Hiểu Quân không ngờ tới, người bạn này của anh ta lại nói:
– Anh Tống à, không phải tôi không giúp anh, hôm qua đài truyền hình chúng tôi vừa đi tới hội nghị của Ban tuyên giáo Thành ủy rồi. Trưởng ban tuyên giáo Thành ủy Khâu Tân Bình đích thân điều khiển hội nghị, nói là công tác tuyên truyền là tiếng nói của Đảng, là trận địa dư luận trọng yếu nhất, không ai được phép coi thường, hễ là dính đến sự việc ở các huyện thì trước tiên phải báo lên Ban tuyên giáo xem xét. Khi đó Trưởng ban tuyên giáo Khâu Tân Bình còn lấy huyện Thụy Nguyên các anh làm ví dụ nữa, tôi tin là anh đã hiểu rồi. Tôi đoán mục đích hôm qua Trưởng ban Khâu mở cuộc họp rất có thể là nhằm vào huyện Thụy Nguyên các anh, đương nhiên, đó cũng chưa chắc là chuyện không hay, ít xem truyền hình sẽ ít phiền phức hơn.
Sau khi Tống Hiểu Quân nghe xong liền sửng sốt. Anh ta không ngờ, đài truyền hình thành phố cũng không được. Bây giờ anh ta cũng đã cảm giác được, e rằng có người đã nhằm vào lĩnh vực tuyên truyền của huyện Thụy Nguyên mà sắp đặt trước rồi, mục tiêu này cơ bản có thể khẳng định là nhằm vào Bí thư Huyện ủy Liễu Kình Vũ. Như vậy xem ra Bí thư Liễu tới huyện Thụy Nguyên được rất nhiều lãnh đạo thành phố chú ý.
Nghĩ tới đây, Tống Hiểu Quân chỉ có thể truyền đạt toàn bộ lời của người bạn mình.
Liễu Kình Vũ nghe xong, sắc mặt âm trầm.
Con bà nó, rốt cuộc là ai đứng đằng sau bố trí ám hại mình chứ, xem ra sớm đã có người nghĩ việc mình chỉnh đốn mạnh công tác vệ sinh môi trường phải tiến hành tuyên truyền mạnh mẽ. Đối phương làm như vậy rất có thể không phải là nhắm vào sự việc này của Hoàng Bảo Trụ mà là nhằm vào việc chỉnh đốn vệ sinh môi trường. Dù sao một khi sự việc này làm thành công thì thành tích chính trị quá lớn. Nên biết môi trường bẩn thỉu dơ dáy ở huyện Thụy Nguyên đã có 10 – 20 năm vẫn chưa được giải quyết, mặc dù khi Hoàng Lập Hải đảm nhiệm cũng không giải quyết được.
Nghĩ tới đây, trong lòng Liễu Kình Vũ bỗng xuất hiện một nghi vấn: “Việc này liệu có phải là do Hoàng Lập Hải đứng sau giở trò không? Dù sao việc ông ta không giải quyết được cũng như nhóm các Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện Thụy Nguyên trước đây không làm được, lại bị mình vừa mới tới đảm nhiệm chức Bí thư Huyện ủy chưa đầy vài ngày đã làm được, đây quả là trắng trợn đánh vào mặt của họ rồi. Ông ta sắp xếp một chút, có thể phá hỏng tính hiệu quả tuyên truyền của mình.”
Càng nghĩ Liễu Kình Vũ càng cảm thấy khả năng Hoàng Lập Hải đứng đằng sau khống chế khá lớn, nhưng hắn cũng biết trong việc này mình không nắm được bằng chứng nào. Cứ xem như đã có bằng chứng rồi cũng chẳng có tác dụng gì, bởi vì khi mọi người làm chuyện này lý do tuyệt đối là vô cùng đường hoàng, mình tìm không ra tỳ vết nào. Việc này chỉ có thể tạm thời ghi nhớ lại.
Tuy nhiên, càng như vậy, nỗi tức giận trong lòng Liễu Kình Vũ càng dâng lên.
Trong khóe mắt Liễu Kình Vũ lộ ra sự quật cường và kiên nghị: “Ông càng không cho tôi báo cáo, tôi càng muốn tuyên truyền việc này. Tôi không vì thành tích chính trị, không thổi phồng, tôi chỉ là muốn người dân huyện Thụy Nguyên biết bảo vệ môi trường phải nhờ vào mọi người.”
Chính lúc đó, đã chú ý tới đám người Liễu Kình Vũ, sau khi Hoàng Bảo Trụ nhìn thấy việc làm của đám người Liễu Kình Vũ không có hiệu quả gì liền đứng lên châm chọc:
– Bí thư Liễu, nghe nói anh muốn đài truyền hình đến đây quay tôi, sao thế? Bây giờ kết quả thế nào? Không có đài truyền hình nào muốn giúp anh sao? Không sao, anh cứ tìm đi, trại heo này của tôi ở đây vẫn chờ anh tới quay. Tới khi đó tôi cũng được lên truyền hình.
Lúc này, trong lòng Hoàng Bảo Trụ một phen đắc ý.
Liễu Kình Vũ nhìn Hoàng Bảo Trụ đầy vẻ khinh thường, căn bản không để ý gì tới gã, trực tiếp rút điện thoại di động ra gọi cho Phó trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy Từ Ngọc Long:
– Anh Từ, bây giờ tôi có việc muốn nhờ anh giúp.
Từ Ngọc Long quen Liễu Kình Vũ thông qua Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Vu Kim Văn. Khi đó Liễu Kình Vũ còn ở thành phố Thương Sơn, lúc đó Lý Đức Lâm muốn lật đổ Liễu Kình Vũ, kết quả là bị Liễu Kình Vũ xuất chiêu phản ngược lại. Khi đó Vu Kim Văn đã từng ra mặt đưa phóng viên đài truyền hình Tỉnh đích thân tới thành phố Thương Sơn vì Liễu Kình Vũ. Sau sự việc đó, Vu Kim Văn vì giúp đỡ Liễu Kình Vũ mở rộng mạng lưới quan hệ, đã đưa Phó trưởng ban tuyên giáo Tỉnh ủy Từ Ngọc Long tới làm quen với Liễu Kình Vũ. Trên bàn tiệc, Từ Ngọc Long và Liễu Kình Vũ nói chuyện rất hợp nhau, mặc dù Từ Ngọc Long đã ngoài 40 tuổi rồi, nhưng lại muốn Liễu Kình Vũ gọi ông ta là anh Từ, đồng thời lưu số điện thoại của nhau lại, còn nói sau này Liễu Kình Vũ có việc gì tuyên truyền cần mình giúp đỡ cứ việc nói.
Lần này, Liễu Kình Vũ quyết định dùng tới mối quan hệ của mình đã được tích lũy ở núi Bạch Vân.