Y thoáng chút do dự, cảm thấy Hoàng Bảo Trụ nói cũng có lý. Nếu việc vi phạm luật xây dựng chỉ là cưỡng chế phá dỡ thì chắc chắn sẽ có sự bất mãn cao độ, không chừng sẽ dùng đến hình thức cực đoan là khiếu nại để làm náo loạn tình hình. Đến lúc đó, người gặp phiền phức nhất chính là người làm Chủ tịch huyện như y.
Vì vậy, Ngụy Hoành Lâm trầm giọng hỏi:
– Anh muốn bồi thường thế nào?
Hoàng Bảo Trụ đảo mắt, nói:
– Chủ tịch Ngụy, khi chúng tôi xây dựng chuồng heo đều dùng những sản phẩm xây dựng tiêu chuẩn. Hiện nay, giá nhà ở ven bờ sông Thụy Nguyên vào khoảng 3500 tệ/m2. Chúng tôi cũng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ cần mỗi mét vuông bồi thường cho chúng tôi 3000 tệ là chúng tôi hài lòng rồi.
Ngụy Hoành Lâm vừa nghe vậy, thiếu chút tức giận đến mức phát hỏa, trong lòng thầm nghĩ chỗ tốt nhất ở trong huyện cũng không đến 3500 tệ, giá bình quân chỉ vào 2500 tệ. Tên Hoàng Bảo Trụ này thật không nể mặt ai. Mỗi mét vuông của trại nuôi heo đã bị phá dỡ mà đòi 3500 tệ. Đây quả thực là quá ngông cuồng.
Nếu như bình thường, Ngụy Hoành Lâm có lẽ nhẫn nhịn Hoàng Bảo Trụ, nhưng bây giờ đã khác rồi. Giờ đây, huyện Thụy Nguyên vừa tiến hành truyền hình trực tiếp, tinh thần của Liễu Kình Vũ đang tăng cao, hơn nữa biết bao ánh mắt của các lãnh đạo cấp trên đang chú ý đến hắn. Nếu trong lúc này, bản thân y mà đồng ý yêu cầu của Hoàng Bảo Trụ, nếu tất cả những người dân bị cưỡng chế giải phóng mặt bằng ở các nơi khác cũng tìm đến đòi bồi thường theo tiêu chuẩn đó, y làm sao giải quyết được.
Nghĩ đến đây, Ngụy Hoành Lâm đảo mắt, tính kế, lập tức cười nói:
– Được rồi, Hoàng Bảo Trụ, tôi lập tức báo cáo yêu cầu của anh lên Bí thư Huyện ủy Liễu. Nếu anh ta phê chuẩn, tôi sẽ lập tức tiến hành.
Hoàng Bảo Trụ vừa nghe Ngụy Hoành Lâm nói sẽ báo cáo lên Liễu Kình Vũ, thoáng chốc trở nên lo lắng, vội vàng nói:
– Chủ tịch Ngụy, chuyện nhỏ này anh hoàn toàn có thể không cần báo cáo lên Liễu Kình Vũ mà. Anh có thể trực tiếp làm chủ rồi, hơn nữa anh là Chủ tịch huyện, nắm giữ tài chính, bồi thường bao nhiêu chỉ cần anh nói một tiếng. Ý của tôi là bồi thường 3000 tệ, tôi chỉ lấy 2000 tệ, còn 1000 tệ…
Hoàng Bảo Trụ chỉ nói đến đây, mọi người đều là người thông minh, đều hiểu được.
Tuy nhiên, Ngụy Hoành Lâm vừa nghe xong lại khinh thường cười khểnh một tiếng, thầm nghĩ: “Hoàng Bảo Trụ à Hoàng Bảo Trụ, mày đúng là cần tiền không cần mạng nữa rồi. Mày cho rằng những người làm quan chúng tao đều yêu tiền sao? Nếu thật sự mày nghĩ như vậy thì đúng là sai lầm lớn rồi. Đối với chúng tao mà nói, tiền đúng là không thể thiếu, nhưng nếu so với tiền đồ thì tiền chỉ là bữa ăn sáng thôi. Mặc dù tiền có sức mê hoặc nhưng nếu vì tham tiền mà đánh mất tiền đồ của bản thân thì đó chỉ là vứt miếng dưa hấu nhặt được hạt vừng, mất nhiều hơn được.”
Tuy nhiên những lời này Ngụy Hoành Lâm không thể nói với Hoàng Bảo Trụ được, mà thản nhiên nói:
– Hoàng Bảo Trụ à, anh không hiểu rõ cơ chế chính sách nội bộ của chúng tôi đâu. Hiện nay, sự việc ở ven bờ sông Thụy Nguyên là do Bí thư Liễu chỉ đạo, vì vậy những việc liên quan đều phải do Bí thư Liễu ký phê chuẩn thì mới có thể thực hiện, Vậy nên, việc này tôi nhất định phải báo cáo lên Bí thư Liễu, anh đợi tin tức của tôi đi.
Nói xong, Ngụy Hoành Lâm liền cúp điện thoại.
Sau đó, Ngụy Hoành Lâm đứng dậy đi đến phòng làm việc của Liễu Kình Vũ. Sau khi gõ cửa đi vào liền ngồi xuống trước mặt Liễu Kình Vũ, vừa cười vừa nói:
– Bí thư Liễu, trong chuyện giải phóng mặt bằng, tôi có chuyện muốn xin chỉ thị của anh.
Sau khi nghe những lời Ngụy Hoành Lâm nói, gương mặt Liễu Kình Vũ lập tức hiện lên nụ cười mang tính hình thức:
– Chủ tịch Ngụy à, có chuyện gì anh cứ nói, chúng ta cùng nhau bàn bạc.
Tuy miệng nói vậy nhưng trong lòng Liễu Kình Vũ đã cảnh giác cao độ người này.
Liễu Kình Vũ có thể hiểu rõ, bản thân mình lên làm Bí thư Huyện ủy cũng chỉ mới vài ngày, nhưng Chủ tịch huyện Ngụy Hoành Lâm này từ lúc đó đến nay chưa hề báo cáo công việc với hắn. Phía Ủy ban nhân dân huyện có chuyện gì đều trực tiếp giải quyết, mà việc của người ta bản thân hắn tạm thời cũng không có động tĩnh gì. Mà hai tên cáo già Ngụy Hoành Lâm và Tôn Húc Dương cũng không có gì nóng vội, vẫn án binh bất động. Vì vậy, những ngày qua, phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy của hắn có vẻ vô cùng yên tĩnh.
Về phần những cán bộ huyện Thụy Nguyên cũng vô cùng thực tế, tất cả đều ở vào trạng thái trông đợi, không ai chủ động đến phòng làm việc của hắn báo cáo công việc. Điều duy nhất khiến Liễu Kình Vũ khá vui mừng là với sự kết hợp của Tống Hiểu Quân, thái độ của nhiều người trong Văn phòng Huyện ủy đối với hắn ngày càng tốt.
Mà hiện tại, Ngụy Hoành Lâm lại đột nhiên chủ động đến tìm hắn một cách khác thường, còn nói có việc phải báo cáo, Liễu Kình Vũ làm sao có thể không đề cao cảnh giác chứ.
Gương mặt Ngụy Hoành Lâm hiện lên một nụ cười hết sức hòa nhã:
– Bí thư Liễu, là thế này. Ông chủ Hoàng Bảo Trụ, người hôm nay đã bị chúng ta cưỡng chế phá dỡ chuồng heo đã tìm đến tôi phản ánh, nói cái chuồng heo đó là anh ta rất khó khăn mới xây dựng lên được, đầu tư vào đó cũng rất lớn, giờ đây bị chúng ta phá dỡ, tổn thất vô cùng nghiêm trọng. Anh ta hy vọng Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện chúng ta có thể suy xét bồi thường kinh tế cho anh ta một chút, để bù đắp lại một chút tổn thất.
Liễu Kình Vũ cười nhạt:
– Bồi thường kinh tế ư? Cũng không phải là không thể được. Yêu cầu của anh ta là gì?
Ngụy Hoành Lâm nói:
– Hoàng Bảo Trụ nói muốn đền bù theo giá 3000 tệ/m2. Theo tính toán của tôi, chuồng lợn đó của anh ta vào khoảng 300m2, chúng ta cần bồi thường khoảng 900 nghìn tệ.
Sau khi nghe xong, đầu tiên, Liễu Kình Vũ hơi sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười:
– Ồ, 3000 tệ/m2. Xem ra cái chuồng heo của anh ta còn sang trọng hơn cả khu nhà ở thương phẩm của chúng ta đúng không? Đồng chí Ngụy Hoành Lâm, anh có thái độ như thế nào với chuyện này?
Chỉ một câu nhẹ nhàng, Liễu Kình Vũ đã đẩy chuyện này sang cho Ngụy Hoành Lâm, thử xem thái độ của y ra sao.
Ngụy Hoành Lâm đảo mắt một vòng, trả lời:
– Bí thư Liễu, chuyện này khá quan trọng, tôi không dám tự mình giải quyết, hay là nghe theo chỉ thị của anh đi.
Những lời hào nhoáng này của Ngụy Hoành Lâm, Liễu Kình Vũ vừa nghe đã hiểu ra. Xem ra, lão già này thì ra là xem bản thân mình giống như công tử Bạc Liêu coi tiền như rác rồi. Y không muốn đắc tội với người đứng sau Hoàng Bảo Trụ là Hoàng Lập Hải, nhưng chắc chắn y rất khó chịu về chuyện này. Bởi vậy mới giả bộ đến đây nghe chỉ thị của hắn. Kỳ thực thì y muốn hắn là kẻ đắc tội với Hoàng Lập Hải.
Liễu Kình Vũ thật sự nở nụ cười rồi.
Lão già Ngụy Hoành Lâm này mặc dù đa mưu túc trí, vô cùng nỗ lực, nhưng lại không để mắt đến một việc, đó là sau khi Liễu Kình Vũ tiến thân vào chốn quan trường, trong việc đề cập đến dân chúng, chưa bao giờ đắc tội với bất kỳ ai, chưa bao giờ e ngại nhận trách nhiệm, chỉ cần là việc có lợi cho dân chúng, hắn sẽ không do dự mà làm.
Tuy nhiên, Liễu Kình Vũ cũng không phải là một người làm việc không có đầu óc. Hắn biết rõ, nếu bản thân mình không do dự bày tỏ thái độ, có lẽ đằng sau lão già Ngụy Hoành Lâm sẽ xảy ra một số chuyện.
Vậy nên, sau khi Ngụy Hoành Lâm nói xong, Liễu Kình Vũ cố ý làm ra vẻ trầm ngâm, lộ ra bộ dạng do dự, thoạt nhìn giống như đang tính toán thiệt hơn.
Thấy Liễu Kình Vũ do dự, trong lòng Ngụy Hoành Lâm bỗng cảm thấy lo lắng. Y đến đây là muốn Liễu Kình Vũ đứng ra chịu đắc tội với người đó. Y có thể ở phía sau ngồi nhìn hai con hổ cắn nhau, thậm chí âm thầm châm ngòi thổi gió, đồng thời còn có thể thông qua Liễu Kình Vũ trừ khử mối họa Hoàng Bảo Trụ, một mũi tên trúng hai đích, nhưng Ngụy Hoành Lâm lại là một kẻ đa nghi. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng lại không hạ quyết tâm nhất định nghe theo chỉ thị của Liễu Kình Vũ. Lần này, y qua đây còn có ý định thăm dò. Nếu Liễu Kình Vũ kiên quyết muốn trừ khử Hoàng Bảo Trụ, y lại muốn ngăn cản một chút, từ đó thể hiện ý muốn bảo vệ Hoàng Bảo Trụ, có thể lấy lòng Hoàng Lập Hải.
Bởi vậy, khi thấy Liễu Kình Vũ dường như nhìn ra ý đồ của mình, y lập tức tỏ thái độ nói:
– Bí thư Liễu, anh là Bí thư Huyện ủy, hơn nữa chuyện xử lý ở sông Thụy Nguyên cũng là do anh nắm giữ, vì vậy trong chuyện này, anh phải cho thấy thái độ của mình, cho chúng tôi một hướng đi, để chúng tôi tiến hành công việc.
Liễu Kình Vũ cố do dự một lát rồi mới trầm giọng nói:
– Đồng chí Ngụy Hoành Lâm này, tôi thấy việc bồi thường phá dỡ này không phải là không thể làm, nhưng phải xem bồi thường như thế nào, bồi thường bao nhiêu.
Ngụy Hoành Lâm hỏi:
– Bí thư Liễu, cụ thể phải làm như thế nào?
Liễu Kình Vũ nói:
– Để tôi xem. Hiện nay chúng ta đã phá dỡ chuồng heo của Hoàng Bảo Trụ, đây là một giai đoạn mở đầu tốt, nhưng chúng ta phải tạo ra một phản diện điển hình cho những người vi phạm luật xây dựng khác. Trước tiên phải khiến họ ý thức được rằng, đầu tiên, công trình của họ là vi phạm pháp luật, phải phá dỡ vô điều kiện. Ở đây không có bất kỳ sự thương lượng nào cả, bởi vì đó là ý muốn của dân. Đó là vì sự phát triển lâu dài của huyện Thụy Nguyên.
Bởi vậy, đối với những công trình vi phạm luật xây dựng của Hoàng Bảo Trụ ở ven bờ sông Thụy Nguyên, tất cả đều phải dỡ bỏ vô điều kiện, không có sự thương lượng nào cả. Hơn nữa, nếu xét đến những ô nhiễm môi trường nghiêm trọng mà những công trình vi phạm luật xây dựng này của Hoàng Bảo Trụ gây ra cho dòng sông Thụy Nguyên, chúng ta phải tiến hành phạt tiền đối với anh ta, lấy khoản tiền phạt đó để tiến hành xử lý. Điểm này, có thể công bố trên các phương tiện truyền thông như truyền hình, các báo liên quan, mạng internet. Những biện pháp này của chúng ta phải cho dân chúng biết một cách rõ ràng, không che giấu, đồng thời cũng phải tích cực tiếp nhận các ý kiến phản ánh của dân chúng.
Sau khi nghe những lời Liễu Kình Vũ nói, Ngụy Hoành Lâm vô cùng kinh ngạc. Y không ngờ rằng, thái độ của Liễu Kình Vũ lại đột nhiên cứng rắn như vậy. Y cau mày nói:
– Bí thư Liễu, không bồi thường thì thôi, nếu còn phạt tiền, tôi lo Hoàng Bảo Trụ sẽ làm loạn lên. Khi phản ánh chuyện này với tôi, anh ta đã nói, nếu không bồi thường thích đáng, anh ta sẽ đi khiếu nại để đòi quyền lợi chính đáng.
Liễu Kình Vũ cười lạnh nói:
– Quyền lợi chính đáng? Tên Hoàng Bảo Trụ có quyền lợi chính đáng gì? Trái lại, anh ta thật sự đã xâm hại đến quyền lợi chính đáng của dân chúng trong huyện!