Mục lục
Đỉnh Cao Quyền Lực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân ở trốn quan trường, ai mà không trốn tránh những việc không liên quan tới mình, ai mà chẳng muốn giành được công trạng chứ.

Mà trước đây Diêu Kiếm Phong dù là ở Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật hay trong công việc bình thường đi nữa, phần lớn thời gian đều đúng như ông ta vừa nói, luôn im lặng.

Nhưng hôm nay, ông ta già này đột nhiên vùng lên, khiến cho mọi người đều kinh ngạc.

Rốt cuộc là sao đây, lẽ nào ông ta đã bị Liễu Kình Vũ lôi kéo rồi ư?

Lúc này, trong lòng Nghiêm Vệ Đông và các Ủy viên thương vụ khác đều có nghi vấn này.

Đúng lúc đó, Liễu Kình Vũ không muốn thấy sự im lặng của mọi người, vỗ tay nói:

- Hay lắm, đồng chí Diêu Kiếm Phong nói rất hay, thân là người của Ủy ban Kỷ luật, đặc biệt là lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban Kỷ luật, chúng ta phải nhớ chức trách của mình. Khi đối mặt với phần tử và thế lực hủ bại tuyệt đối không thể im lặng được, phải kiên quyết đấu tranh đến cùng với phần tử hủ bại và thế lực hủ bại.

Im lặng với bất kỳ hình thức nào cũng chính là dung túng, không làm việc với bất kỳ hình thức nào cũng là không làm tròn trách nhiệm, bao che dưới hình thức nào cũng chính là phạm tội. Tốt, rất tốt. Mặc dù đồng chí Diêu Kiếm Phong đã già rồi, nhưng vẫn rất có chí khí, vẫn là tấm gương sáng của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta. Đồng chí Diêu Kiếm Phong, tôi rất ngưỡng mộ ông, mong ông từ nay về sau luôn giữ vững nguyên tắc không biết sợ này, kiên quyết đấu tranh tận gốc phần tử và thế lực hủ bại, tôi sẽ kiên quyết, kiên quyết đứng bên cạnh ông.

Diêu Kiếm Phong nghe được lời này của Liễu Kình Vũ, trong lòng dậy sóng. Ông ta đã lăn lộn hơn 30 năm trong chốn quan trường, sao lại không biết Liễu Kình Vũ đang dùng phép khích tướng cơ chứ, sao không biết Liễu Kình Vũ rất có thể sẽ lợi dụng lời nói của mình để làm lý do cơ chứ. Nhưng ông ta lại quyết định nói và làm, bởi vì ông ta thân là lão thành trong hệ thống Ủy ban Kỷ luật, cũng hận tới xương tủy với những chuyện của hệ thống Ủy ban Kỷ luật những năm qua. Nhưng vì thân phận, bối cảnh và năng lực có hạn mà không dám đứng lên, chỉ còn biết im lặng, chỉ âm thầm chống đỡ, mà trong lòng đang rỉ máu, đang khóc, đang kêu gào, đang chờ đợi.

Liễu Kình Vũ tới, nhất cử nhất động của hắn đã khiến cho ông ta hi vọng hơn, cho nên dù ông ta biết hành động của mình chắc chắn sẽ khiến cho Nghiêm Vệ Đông và thế lực phía sau y bất mãn, thậm chí là chèn ép, nhưng ông ta vẫn cố tình làm thế, bởi vì đó là sự giác ngộ của một Đảng viên cộng sản, đó là trách nhiệm của một lão thành Ủy ban Kỷ luật. Hơn nữa ông ta cũng sắp nghỉ hưu rồi, dù cho Nghiêm Vệ Đông và thế lực phía sau y có chèn ép mình, cũng coi như là thúc đẩy mình xin nghỉ hưu sớm. Nhưng nếu vì hành động của mình có thể làm thay đổi tác phong làm việc của hệ thống Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang, ông ta nghĩ mình nên thực hiện lời tuyên thệ khi mới được kết nạp Đảng.

Con người luôn phải theo đuổi, luôn có lý tưởng, mà theo đuổi và lý tưởng của ông ta chính là có thể phát huy vai trò thực sự của Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang, làm kinh sợ các thế lực đen tối thị xã Đông Giang, đem đến cho người dân Thị xã Đông Giang một bầu trời trong lành.

Nhưng, Liễu Kình Vũ vừa mới dứt lời, xuất hiện một cảnh tượng khiến mọi người ngạc nhiên.

Cho tới nay, từ sau khi tới Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang nhậm chức vẫn luôn rất cẩn thận, từ trước đến nay không có điều gì khác lạ, Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, Phó phòng Phòng Giám sát Trịnh Bác Phương bỗng lên tiếng, hơn nữa còn nhắm thẳng vào Liễu Kình Vũ:

- Chủ nhiệm Liễu à, tôi nghĩ những lời Chủ nhiệm vừa nói không chính xác hoàn toàn, trong đó còn tồn tại rất nhiều điểm còn tranh cãi.

Một câu nói, chỉ là một câu nói, Trịnh Bác Phương đã thu hút được sự chú ý của mọi người. Đặc biệt là Nghiêm Vệ Đông, từ trước tới nay Nghiêm Vệ Đông luôn đề phòng Trịnh Bác Phương như phòng cướp, hầu như tất cả những vụ án lớn đều không cho gã tham gia, tất cả mọi việc quan trọng nếu có thể không cho gã biết thì không để gã biết. Bởi vì y luôn cảm thấy tên Trịnh Bác Phương này giống như thế lực nào đó cố ý cắm vào Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang làm quân bài.

Chẳng qua cho tới nay Trịnh Bác Phương vẫn luôn khiêm tốn, cẩn trọng khiến cho tính cảnh giác của y đối với Trịnh Bác Phương bắt đầu giảm xuống, nhưng vẫn đề phòng gã. Mà giờ đây Trịnh Bác Phương bỗng nhiên khiêu chiến với Liễu Kình Vũ trước mặt mọi người đã khiến y ý thức được thân phận của tên Trịnh Bác Phương này e rằng không đơn giản đâu. Song dù nói thế nào đi nữa, đứng trên lập trường của Trịnh Bác Phương mà nói, chắc chắn là thách thức Liễu Kình Vũ, điều này khiến y rất vui, đồng thời còn mong chờ những lời nói tiếp theo của Trịnh Bác Phương.

Lúc này, Liễu Kình Vũ chau mày lại nói:

- Đồng chí Trịnh Bác Phương, tôi có câu nào cần phải xem lại đây?

Trịnh Bác Phương trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Liễu à, vừa rồi anh nói nhân viên Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta thiếu khả năng suy nghĩ độc lập, phá án độc lập, ngầm ám chỉ chúng ta nhận chỉ thị từ lãnh đạo cấp trên. Điểm này chắc chắn là sai rồi, ngược lại với tình huống của anh đã nói, tôi nghĩ rằng Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta là một đội đoàn kết, là đội ngũ trong sạch, là đội ngũ có sức chiến đấu rất kiên cường.

Lấy một ví dụ, Phó chủ nhiệm thứ nhất của Ủy ban Kỷ luật chúng ta, đồng chí Nghiêm Vệ Đông chính là một nhân vật cấp tinh anh có khả năng suy nghĩ độc lập, phá án độc lập. Chỉ trong mấy tháng tôi tới nhậm chức, đồng chí Nghiêm Vệ Đông đã đích thân đốc thúc sáu vụ án, đích thân chỉ huy và bố trí bốn vụ, đích thân thẩm lý hai vụ. Mỗi vụ án mà đồng chí ấy phụ trách đều rất rõ ràng mạch lạc, đến nơi đến chốn, không có bất kỳ vấn đề gì. Mà ngay cả trong lời nhận xét của đồng chí cũng không đề cập tới điều này, cho thấy những vụ án mà đồng chí Nghiêm Vệ Đông đã thụ lý là hợp tình hợp lý.

Hơn nữa, trong mấy tháng nay, dù tôi im lặng trong Ủy ban Kỷ luật, nhưng tôi luôn lặng lẽ quan sát tình hình bên trong Ủy ban Kỷ luật, tôi nghĩ nội bộ Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta quả thực là rất nhiều nhân tài, và đương nhiên tôi chẳng cần phải nói tới đồng chí Nghiêm Vệ Đông nữa. Đồng chí ấy chắc chắn là nhân tài hàng đầu trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta. Các Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật khác tôi cũng không đề cập tới, dù sao mọi người đều là lãnh đạo, có thể lăn lộn với vị trí này, cho thấy năng lực và phẩm chất của mọi người đã được cấp trên công nhận.

Sau đây tôi sẽ lấy một vài ví dụ để chứng minh nhân tài trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta rất nhiều. Ví dụ như đồng chí Lưu Á Châu Phó chánh văn phòng, lần trước Thị ủy vừa mới đưa ra ý kiến xử lý đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đồng chí Lưu Á Châu liền đỡ đòn áp lực rất lớn, đích thân xử lý, trong khoảng thời gian rất ngắn đã truyền tới tay mỗi người trong Ủy ban Kỷ luật chúng ta văn bản xử lý này. Dù chúng ta đều biết phía sau đồng chí Lưu Á Châu có anh chống đỡ nên mới dám làm như vậy. Nhưng thân là đương sự trong văn kiện, uy tín của đồng chí Nghiêm Vệ Đông trong nội bộ Ủy ban Kỷ luật chúng ta cũng tương đối cao, nhưng đồng chí Lưu Á Châu vẫn không chút do dự xử lý tốt chuyện này, chẳng phải điều này đã chứng minh trách nhiệm công việc của đồng chí Lưu Á Châu rất mạnh mẽ, khả năng làm việc rất xuất sắc sao?

Mà sự thực đã chứng minh, dù hành vi của Lưu Á Châu chắc chắn sẽ khiến cho đồng chí Nghiêm Vệ Đông khó chịu, nhưng đồng chí Nghiêm Vệ Đông lại không hề bất mãn và trách cứ gì Lưu Á Châu. Điều này chẳng phải đã cho thấy đồng chí Nghiêm Vệ Đông là người rộng lượng, biết sai liền sửa, tất cả đều đặt đại cục của Ủy ban Kỷ luật làm trọng sao? Cho nên Chủ nhiệm Liễu à, liệu có phải đồng chí nên xin lỗi chúng tôi về những lời lẽ đó đối với Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta không?

Trịnh Bác Phương nói xong, trong lòng Nghiêm Vệ Đông lại thấy dậy sóng. Trong lời nói của Trịnh Bác Phương, y đã thấy Trịnh Bác Phương rất sùng bái mình. Dù sau cùng khi lấy Lưu Á Châu làm ví dụ, ngôn từ của gã cũng khiến mình có chút khó chịu, song câu cuối cùng cũng đã cứu vãn được thể diện cho mình. Điều này chứng tỏ lập trường của Trịnh Bác Phương cũng đứng về phía mình. Mà Trịnh Bác Phương là Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật, lại là Phó phòng Giám sát, chắc chắn là đối tượng đáng giá để lôi kéo. Chỉ cần mình có thể lôi kéo được phần lớn Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật và những lãnh đạo chủ chốt các phòng ban phía dưới thì lời nói của mình sẽ rất có trọng lượng.

Cho dù Liễu Kình Vũ là Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật cũng làm được gì chứ? Nhiều lắm cũng chỉ là thể hiện được chút ngôn quyền trong Hội nghị thường vụ Ủy ban Kỷ luật mà thôi. Nhưng nếu Liễu Kình Vũ không thể chỉ huy Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang thì cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này của Liễu Kình Vũ chỉ là cái máy mà thôi. Mặt khác, với thực lực của Bí thư Tôn Ngọc Long trong Hội thường vụ Thành ủy thì vai trò của Liễu Kình Vũ cũng có hạn mà thôi, chỉ cần mình liên thủ với Bí thư Tôn Ngọc Long, Liễu Kình Vũ không thể làm gì được ở Thị xã Đông Giang. Chờ tới khi thời cơ chín muồi đánh úp Liễu Kình Vũ một trận thì hắn cũng giống như hai vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật trước mà thôi, thất vọng mà rút ra khỏi vũ đài Thị xã Đông Giang.

Sau khi Liễu Kình Vũ nghe được những lời nói của Trịnh Bác Phương, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Đồng chí Trịnh Bác Phương, mặc dù đồng chí nói cũng có lý của mình, nhưng lại sai hoàn toàn đại cục. Tôi không phủ nhận khả năng làm việc của đồng chí Nghiêm Vệ Đông khá tốt, hơn nữa những hồ sơ mà đồng chí Nghiêm Vệ Đông phụ trách tôi cũng đã đã xem qua, quả thực cũng không có gì mâu thuẫn. Nhưng điều đó không có nghĩa là mỗi người trong Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta đều có khả năng như đồng chí Nghiêm Vệ Đông.

Về khả năng làm việc của đồng chí Lưu Á Châu, tôi thực sự ghi nhận, biểu hiện của đồng chí ấy khiến tôi rất hài lòng. Bởi vì đồng chí ấy có thể chấp hành kiên quyết từng nhiệm vụ mà tôi đã phân công, thậm chí còn có thể hoàn thành trước thời gian mà tôi dự tính. Nhưng tôi vẫn nói đồng chí Lưu Á Châu cũng chỉ có thể đại diện cho cá nhân mình mà không thể đại diện cho tất cả Ủy ban Kỷ luật Thị xã Đông Giang chúng ta. Ngay như đồng chí Trịnh Bác Phương anh, tôi cũng muốn hỏi một câu, sau khi anh tới Thị xã Đông Giang, anh đã thụ lý bao nhiêu vụ án lớn rồi? Có biểu hiện gì yếu kém không? Không có chứ.

Sau khi nghe những lời của Liễu Kình Vũ, Trịnh Bác Phương tức giận đập bàn nói:

- Chủ nhiệm Liễu, anh nói cho có lý một chút. Tôi tới Thị xã Đông Giang mới được vài tháng, còn chưa nắm bắt hết tình hình của Thị xã Đông Giang, đến giờ tôi cũng chưa từng thụ lý vụ án nào tiêu biểu, không có nghĩa là về sau tôi sẽ không xử án. Tôi tin khả năng của Trịnh Bác Phương tôi cũng chẳng thua kém gì ai, tôi khẳng định mình có thể lập được thành tích nổi bật.

Liễu Kình Vũ cười khẩy:

- Thời gian dài như vậy mà anh vẫn chưa xử được vụ án nào, cho dù cho anh thêm thời gian nữa đi thì thế nào? Huống hồ năng lực của đồng chí Nghiêm Vệ Đông lại tốt như thế, đồng chí ấy còn cần anh giúp phá án sao? Hơn nữa theo thông tin mà tôi được biết thì quan hệ của anh và đồng chí Nghiêm Vệ Đông không được tốt lắm.

Nói tới đây, Liễu Kình Vũ cười nhạt nhìn Trịnh Bác Phương và Nghiêm Vệ Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK