Bọn họ không ngờ, đối với chuyện này Liễu Kình Vũ không những không phủ nhận mà còn nói ra rõ ràng như thế.
Charlotte vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Liễu Kình Vũ, trong giọng nói để lộ vài phần hận ý:
– Liễu Kình Vũ, anh có biết anh làm như vậy sẽ có hậu quả như thế nào không?
Liễu Kình Vũ ha hả cười:
– Có thể có hậu quả gì? Tôi đường đường là Ủy viên Thường vụ Thị ủy Đông Giang, cán bộ Trung Hoa, giữ gìn lợi ích của quốc gia, của thị xã Đông Giang và của nhân dân là bổn phận của tôi. Nếu như ngay cả việc này còn phải suy xét hậu quả thì Liễu Kình Vũ tôi đây còn được coi là cán bộ nữa không?
Charlotte nhướn ánh mắt đầy sát khí về phía Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, anh cũng đã biết, thò đầu ra trước là rắn chết, súng bắn chim đầu đàn, anh không sợ cây to đón gió à?
– Nếu sợ thì đừng có làm quan.
Liễu Kình Vũ nói như đinh đóng cột.
Abe thấy Charlotte và Liễu Kình Vũ giằng co, lập tức lấy ra một tờ chi phiếu vỗ lên mặt bàn, đẩy sang Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, tấm chi phiếu này có giá trị 50 triệu. Chỉ cần anh đồng ý không quấy rối, tiền này sẽ là của anh. Hơn nữa, chúng tôi còn có thể bảo vệ chức quan của anh, Chủ tịch thành phố hay Bí thư anh đều có thể làm, hưởng hết vinh hoa phú quý. Cho dù anh muốn di cư, chúng tôi cũng có thể giúp anh dễ dàng thực hiện.
Liễu Kình Vũ nhìn đến tấm chi phiếu trước mặt mình, không chút do dự cầm lên.
Nhìn đến đây, Abe đắc ý trong lòng, thầm nghĩ: “Hừ, Liễu Kình Vũ, cho dù ngoài miêng anh ba hoa chích chòe, chỉ cần đặt quyền lực và tiền bạc phía trước, anh đã không chống đỡ được nữa rồi. Đây chính là thói hư tật xấu của cán bộ Trung Hoa các người. Vì ích kỷ, quyền lực chỉ là công cụ để các người giành lấy tiền tài và lợi ích mà thôi”.
Ngay tại thời điểm Abe đang đắc ý, Liễu Kình Vũ cầm lấy tấm chi phiếu nhìn trước nhìn sau một hồi, gõ nhẹ nói:
– Ồ, bên trong tấm chi phiếu này thật sự có 50 triệu?
Abe gật đầu nói:
– Đúng vậy, không thể giả được.
Soạt một tiếng, Liễu Kình Vũ nhẹ nhàng bắn ra, tấm chi phiếu chính xác dừng ngay trước mặt lão:
– Tiền bạc mặc dù rất tốt, nhiều tiền như vậy thật dễ khiến người khác động lòng. Đáng tiếc tôi là cán bộ của Trung Hoa, tôn chỉ của Đảng ta là vì nhân dân phục vụ, vì nhân dân làm chủ. Nếu tôi nhận khoản tiền này, chẳng phải tôi sẽ thành quan tham sao? Tôi đâu còn là một ông quan thật sự nữa?
Nhìn đến đây, Abe mới biết mình bị Liễu Kình Vũ đùa giỡn, trên mặt lão lập tức hiện vẻ tức giận, căm tức Liễu Kình Vũ
Lúc này, Philip vừa thấy Charlotte và Abe vừa uy hiếp vừa lợi dụng nhưng tất cả đều thất bại. Y nhẹ nhàng lấy tay gõ mặt bàn, đại não chuyển động. Căn cứ vào kinh nghiệm giao tiếp của y đối với cán bộ Trung Hoa, nói chung bọn họ sẽ chia làm 3 loại: yêu tiền, yêu quyền và yêu sắc. Nếu uy hiếp và tiền quyền đều không đả động được đến Liễu Kình Vũ, mình có thể dùng sắc đến thử xem.
Nghĩ đến đây, y lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ đặt trên mặt bàn:
– Liễu Kình Vũ, đây là thẻ hội viên kim cương của câu lạc bộ mỹ nữ thành phố Yến Kinh. Người có thẻ này có thể chi tiêu dùng không hạn chế trong câu lạc bộ. Tất cả chi phí của anh chúng tôi sẽ trả tiền. Tôi tin chắc hẳn anh đã nghe qua danh tiếng câu lạc bộ này, nơi này so với Thiên Thượng Nhân Gian còn đẳng cấp hơn.
Chất lượng gái đẹp ở đây cũng có thể sắp xếp hàng thượng đẳng trên thế giới. Trên thế giới này bất kể là phụ nữ Trung Hoa, nữ doanh nhân, hoa khôi cảnh sát, y tá, tiếp viên hàng không, gái đẹp văn phòng, hoặc là gái Mỹ, gái Nga, gái Ukraine, là Lolita…Tất cả các loại hình chỉ cần anh muốn, anh thích cũng có thể tìm được ở đây. Anh có thể lựa chọn các dịch vụ cao cấp nhất trong câu lạc bộ, cũng có thể đưa về nhà nuôi dưỡng. Chỉ cần anh đồng ý không quấy rối chúng tôi, tấm thẻ này sẽ là của anh. Hơn nữa những gì Charlotte và Abe hứa hẹn lúc trước, chỉ cần anh muốn, chúng tôi cũng sẽ giúp anh đạt được nguyện vọng.
Nói tới đây, Philip trầm giọng nói:
– Liễu Kình Vũ, hôm nay, ba người chúng tôi mang theo thành ý tới đây nói chuyện với anh. Hy vọng anh cũng sẽ thể hiện thành ý của mình. Tôi tin tường, chỉ cần chúng ta cùng đồng tâm hiệp lực, tôi có thể đảm bảo tất cả mọi người đều có lợi. Bằng không…
Philip nói đến đây cũng không nói thêm gì. Tuy nhiên, trầm ngâm một lúc sau, y đột nhiên nói:
– Liễu Kình Vũ, chắc anh biết bốn vị Tổng thống nước Mỹ là Abraham Lincoln, James A.Garfield, William McKinley, John F.Kennedy chết như thế nào?
Nói tới đây, toàn bộ trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc súng. Mấy tay vệ sĩ đứng đã tiến về phía trước hai bước, cách sau lưng Liễu Kình Vũ không đến 2m.
Sát khí, tức giận, không khí trong phòng họp trở nên nhộn nhạo, giao chiến.
Ánh mắt của Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn Philip đối diện. Ánh mắt cả hai bên đều tóe ra lửa giận, ai cũng không chịu lùi bước.
Liễu Kình Vũ thật sự không ngờ, những người ngoại quốc này cũng dám uy hiếp mình ngay trên đất Trung Hoa, xem ra lá gan của bọn họ cũng quá lớn rồi.
Sau khi đối diện thật lâu, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nói:
– Tất cả bọn họ đều gặp chuyện không may mà bỏ mạng. Chẳng lẽ các ông cũng định dùng phương pháp ấy để đối phó với tôi? Các ông không biết mình đang đứng ở Trung Hoa ư? Đây không phải là nước Mĩ của ông.
Philip khinh thường cười:
– Liễu Kình Vũ, không phải anh đã quên rồi chứ? Tiền bạc không có biên giới. Chỉ cẩn ở đâu có tư bản tồn tại, là có thể bất chấp pháp luật. Chẳng phải Trung Hoa các anh có câu: “Có tiền có thể sai khiến được ma quỷ” sao? Chẳng lẽ theo anh, một cán bộ nho nhỏ cấp Cục chết trong guồng máy tư bản còn có thể gây nên sóng gió?
Lần này Liễu Kình Vũ thật sự chấn kinh rồi. Hắn thật không ngờ, Philip có thể thể uy hiếp một quan chức thị xã Đông Giang ngay trên đất Đông Giang.
Liễu Kình Vũ cũng nổi giận, hắn cười lạnh nói:
– Đúng, tôi thừa nhận nhiều khi nắm tiền trong tay sẽ thuận lợi trong mọi việc. Nhưng hình như các ông đã quên, mặc dù tư bản không có biên giới nhưng dân tộc có biên giới đấy. Bất cứ dân tộc nào cũng không tha thứ việc người nước ngoài muốn làm gì thì làm trên đất nước mình. Trên đất Trung Hoa chúng tôi, các ông phải tuân thủ luật pháp của chúng tôi. Chỉ cần các ông phạm pháp, chúng tôi sẽ trừng trị lập tức.
Philip cười ha hả nói:
– Pháp luật? Liễu Kình Vũ, anh là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật lại cùng tôi nói chuyện pháp luật. Anh cho rằng tôi không biết đến giới quan trường các anh hay sao? Anh cho rằng chúng tôi không biết tình hình trong nước Trung Quốc. Ở Trung Quốc các anh, đề ra pháp luật chỉ để đối phó với dân chúng. Chỉ cần có tiền và quyền, có thể nói đen thành trắng, chết cũng có thể nói sống. Đụng xe chết người có thể tìm người thế mạng. Dân chúng chết cháy cũng có thể tìm trưởng thôn đỡ tội. Chỉ cần có thể sử dụng người khác, có thể giải quyết hắn hoặc cũng có thể tìm người đến chịu tội thay. Pháp luật Trung Quốc các anh là thứ thấp nhất. Tôi nghĩ anh không thể không rõ điều này.
Liễu Kình Vũ nghe xong lập tức á khẩu không trả lời được. Trong khoảng thời gian ngắn, hắn không biết phải trả lời đối phương như thế nào.
Tuy nhiên rất nhanh, Liễu Kình Vũ liền ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:
– Philip, xem ra ông thật sự không biết Trung Hoa chúng tôi. Tôi thừa nhận chúng tôi thực sự tồn tại những bất công như vậy, nhưng đây chẳng qua chỉ là những trường hợp cá biệt. Nếu ông thực sự muốn đối phó với tôi, tôi nghĩ ông chết cũng không có chỗ chôn đâu.
Philip lạnh lùng cười:
– Thật ngại quá, tôi thật sự muốn làm như vậy.
Nói tới đây, Philip vung tay lên:
– Ra tay đi!
Sau tiếng ra lệnh của Philip, mấy tên vệ sĩ phía sau liền lao đến, định ôm lấy Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ một khi đã một mình đến nơi hẹn, làm sao có thể không chuẩn bị?
Philip còn chưa nói xong, cả người Liễu Kình Vũ đã chống hai tay trên bàn, bay người qua, xoay người một cái một tay bóp cổ Abe, một tay bóp cổ Philip. Hơi dùng lực, hắn trực tiếp nhấc hai người lên.
Lần này, toàn bộ phòng họp lập tức yên tĩnh trở lại.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ đứng trên bàn, mỗi tay một người nước ngoài, đem hai người bóp cổ đến đỏ bừng khuôn mặt, một câu cũng không thốt nên lời.
Lúc này, Charlotte lập tức ý thức được, Liễu Kình Vũ thật sự rất khó đối phỏ. Làm quan mà còn biết võ công, điều này vượt ra khỏi dự liệu của bọn họ.
Tuy nhiên có thể đảm nhiệm chức Tổng giám đốc phụ trách khu vực Trung Hoa, Charlotte cũng không phải là người bình thường, y lập tức nói:
– Chủ nhiệm Liễu, anh mau thả bọn họ xuống. Vừa rồi chúng tôi chỉ đùa một chút thôi. Tôi thay Philip xin lỗi anh. Mong anh bỏ qua cho bọn tiểu nhân này, đừng có chấp nhặt với chúng tôi.
Lúc này, Charlotte không thể không ăn nói khép nép cầu xin Liễu Kình Vũ tha thứ.
Nghe Charlotte nói như vậy, Liễu Kình Vũ mới buông tay, ném hai người trở lại trên ghế. Tuy nhiên Abe khá xui xẻo, lúc Liễu Kình Vũ có dùng lực hơi quá, kết quả lão lộn nhào từ trên ghế xuống, ngã một cú khá đau.
Nhìn đến đây, sáu tên vệ sĩ rút dao găm ra, từ những hướng khác nhau rất nhanh lao về phía Liễu Kình Vũ.