– La tổng, không phải tôi không nể mặt ông, ông cũng biết đấy, chúng tôi thân là công ty quản lý và giám sát các hạng mục đường cao tốc, trách nhiệm rất lớn. Trong bất kỳ hạng mục nào chúng tôi đều phải nghiêm túc thận trọng, cho dù là một chút sơ sẩy cũng sẽ tạo ra tổn thất nghiêm trọng cho đất nước chúng ta. Đây là vấn đề đạo đức nghề nghiệp, vì vậy vấn đề này e rằng tôi không thể đồng ý với ông.
Trong lúc nói chuyện, vị giám đốc Trương này luôn tỏ ra là một người chính trực, đứng đắn.
Lúc này, ba người Liễu Kình Vũ, Tăng Hồng Đào, Vu Kim Văn đã kết thúc cuộc trò chuyện, đang lúc nhàm chán, cuộc trò chuyện của đối phương lúc này vừa vặn truyền đến tai bọn họ.
Ba người lập tức vô cùng hứng thú với việc này. Chỉ có gần cửa sổ, đại Hắc Trình Thiết Ngưu đang thong dong điềm tĩnh ăn thịt nướng.
Lúc này, người đeo kính được gọi là La tổng lại nói:
– Giám đốc Trương, ông nói như vậy là quá không nể mặt tôi rồi. Ông cũng biết, ông chủ phía sau lưng tôi là người rất có năng lực. Lúc đầu sở dĩ chọn công ty quản lý và giám sát của các ông làm quản lý và giám sát cho hạng mục đường cao tốc này của chúng tôi là bởi vì quan hệ giữa ông ấy và Tổng giám đốc của các ông tương đối gần gũi, tương đối nghe lời. Nếu như ông không thấu tình đạt lý, chúng tôi e rằng phải suy nghĩ một chút xem có phải hay không để công ty các ông đổi người. Nói thật với ông, cái chúng tôi cần là công ty quản lý và giám sát chỉ mang đến đôi tai và cây bút, chứ không cần công ty quản lý và giám sát mang đến đôi mắt. Công ty quản lý và giám sát của các ông là do bên A mời đến nhưng tiền phí quản lý giám sát lúc nào nhận được lại là do chúng tôi quyết định.
Nói, La tổng chỉ nói đến đây nhưng ý uy hiếp trong đó lại vô cùng rõ ràng.
Giám đốc Trương thoáng do dự một chút rồi mới nói:
– Được rồi, nếu La tổng đã nói thẳng thắn như vậy, tôi đây cũng nói thẳng. Hiện tại tôi đã phát hiện ra, công ty của các ông trong xây dựng đoạn đường cao tốc này đã nhiều lần vi phạm quy định, sử dụng trái phép những vật liệu kém chất lượng, nếu tôi không báo cáo lên cấp trên thì tôi nhất định phải chịu mạo hiểm rất lớn, cho nên việc ông đưa ra ba bốn trăm ngàn so với việc tôi phải mạo hiểm thực sự mà nói là quá lớn. Nếu muốn tôi giả bộ như không nhìn thấy gì thì ít nhất cần một triệu rưỡi, suy cho cùng chúng tôi là cả một tổ quản lý và giám sát hạng mục, nếu chỉ thiên vị tôi thì căn bản là không được.
La tổng sau khi nghe xong không khỏi nhướn mày:
– Một triệu rưỡi là hơi nhiều rồi, việc này e rằng tôi không thể làm chủ.
Giám đốc Trương cười nói:
– Không sao, ông có thể xin chỉ thị của cấp trên, nhưng cơ sở của chúng tôi nhiều như vậy, ông cũng đừng quên, hạng mục này của các ông là hạng mục vài tỷ, lợi nhuận vốn dĩ đã rất cao rồi, hơn nữa các ông đã bớt xén vật liệu, khoản lợi nhuận này cao như thế nào? Nếu như ngay cả một triệu rưỡi cũng tiếc không chi ra, vậy thì tôi chỉ có thể làm việc theo nguyên tắc.
La tổng thoáng do dự một chút, gật gật đầu nói:
– Được rồi, vậy thì một triệu rưỡi, có điều về sau ông phải giơ cao đánh khẽ đấy.
Giám đốc Trương cười nói:
– Không dám, về sau những văn kiện quản lý và giám sát đều do các ông xét duyệt sau đó chúng tôi sẽ kí tên.
La tổng lập tức mặt mày rạng rỡ nâng ly rượu lên nói:
– Được, nào, chúng ta cùng cụng ly, chúc mừng chúng ta hợp tác thành công.
Lúc này, Giám đốc Trương cười nói:
– La tổng, tôi có một chút không hiểu lắm, tại sao ông lại chọn nơi này để bàn việc, lẽ nào không sợ người khác nghe lén sao?
La tổng cười nói:
– Tôi chính là bởi vì sợ người khác nghe thấy vì vậy mới chọn chỗ này. Chọn chỗ này có một vài ưu điểm, thứ nhất đến đây ăn cơm đều là những người lao động nghèo khổ, ai có tâm tư đi quan tâm người khác đang nói cái gì; thứ hai, cứ cho là biết chúng ta đang nói cái gì thì những người này cũng không có tâm tư, không có năng lực để quản; thứ ba, nơi như thế này khá ồn ào, không cần lo những thủ đoạn như quay trộm hay nghe trộm đối phó với chúng ta, phòng cháy phòng trộm phòng phóng viên.
Giám đốc Trương vừa nghe thấy vậy, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên:
– La tổng, xem ra ông thật đúng là thông minh!
La tổng lập tức đắc ý cười ha hả.
Nhưng mà, La tổng và giám đốc Trương không ngờ rằng, khách hàng hôm nay ngồi bên cạnh bàn của bọn họ không phải là những người lao động phổ thông nghèo khổ mà là hai vị Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, một vị là Bí thư Huyện ủy, ba người này đều nghe rõ những lời nói của bọn họ.
Tăng Hồng Đào sau khi nghe xong, sắc mặt liền đen đi. Ông ta vẫn luôn nghe nói rằng trong quá trình xây dựng, quản lý và giám sát đường cao tốc đều tồn tại những vấn đề tham nhũng, nhưng lại chưa từng tận mắt nhìn thấy, đến hôm nay ông ta mới thật sự được nhìn thấy nghe thấy một màn này. Ông ta thật sự không ngờ đến, một dự án đường cao tốc được Tỉnh, được nhà nước coi là công trình đầu mối giao thông chiến lược, ích nước lợi dân vậy mà lại trở thành mỹ thực cho một số tên cướp đoạt, điên cuồng gặm cắn như vậy. Há nào có cái lý đó!
Tăng Hồng Đào dưới cơn giận dữ, hung hăng vỗ bàn một cái rồi nói với Liễu Kình Vũ:
– Liễu Kình Vũ, cậu đi hỏi xem bọn họ rốt cuộc là ở Công ty quản lý giám sát và Công ty xây dựng nào?
Liễu Kình Vũ không ngờ rằng Tăng Hồng Đào ngay tại đây lại tức giận như vậy, chỉ có thể đứng dậy đi đến trước mặt La tổng và giám đốc Trương, trực tiếp đưa ra thẻ công tác của mình đặt lên bàn rồi nói:
– Hai ông, xin hỏi các ông một câu, các ông thuộc công ty nào?
La tổng liếc mắt nhìn qua thẻ công tác của Liễu Kình Vũ, vô cùng khinh thường nói:
– Cậu là ai, một tên Bí thư Huyện ủy cỏn con đến đây gây sự cái gì, tránh sang một bên.
Trong lúc nói chuyện, La tổng vô cùng khinh thường Liễu Kình Vũ. Bởi vì với thân phận của y, thường xuyên qua lại cùng với mấy vị Chủ tịch Thành phố, Bí thư Thành ủy, thậm chí còn xưng anh em với bọn họ, rất nhiều Chủ tịch Huyện, Bí thư Huyện ủy để có quan hệ với cấp trên thậm chí còn tặng quà cho y để nhờ y giúp đỡ sắp xếp bữa cơm, vì vậy, đối với thân phận của Liễu Kình Vũ căn bản là xem thường.
Liễu Kình Vũ thản nhiên cười, nói với Vu Kim Văn:
– Sếp Vu, có thể cho tôi mượn thẻ công tác của ngài một chút được không?
Vu Kim Văn nhẹ nhàng gật đầu, trực tiếp lấy thẻ công tác của mình ném cho Liễu Kình Vũ, Liễu Kình Vũ đem thẻ công tác của Vu Kim Văn đặt trước mặt La tổng:
– Ông chủ này, ông xem thẻ công tác này đã đủ năng lực chưa?
Lúc La tổng nhìn đến thẻ công tác của Vu Kim Văn, khi đó đã bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, lập tức đứng lên, hai chân run run. Y nhìn đến Vu Kim Văn, lại nhìn đến người đang điềm tĩnh ngồi uống trà bên cạnh Vu Kim Văn là Tăng Hồng Đào, lập tức sợ đến hồn bay phách lạc. Y sở dĩ có thể làm đến chức Phó tổng giám đốc của công ty xây dựng đường cao tốc chính là bởi vì y tương đối có tầm nhìn, tầm mắt linh hoạt, đối với chính trị có một sự nhạy cảm nhất định. Sau khi y nhìn thấy thẻ công tác của Vu Kim Văn, vừa nhìn đã nhận ra Vu Kim Văn, tiếp theo liền nhận ra Tăng Hồng Đào.
Y sợ đến mức sắp tè ra quần, y như thế nào cũng thật không ngờ đến, hai vị lãnh đạo cấp cao của Tỉnh ủy lại đột nhiên xuất hiện ở một quán ăn nhỏ bé này, hơn nữa lại ngồi bên cạnh bọn họ.
Lúc này, y đã ý thức được, cuộc đối thoại giữa mình và Giám đốc Trương rất có thể đã bị đối phương nghe thấy rồi.
Xong rồi, lần này có thể xong đời rồi!
Lúc này, Liễu Kình Vũ lạnh lùng nhìn đến La tổng và Giám đốc Trương rồi nói:
– Hai ông, nói ra nơi làm việc của hai ông đi.
La tổng chỉ có thể cười khổ nói:
– Tôi là La Kim Hỉ – Phó tổng giám đốc thường trực của Ban quản lý dự án công ty xây dựng công trình số 3 của tỉnh Bạch Vân.
Giám đốc Trương cũng nói theo:
– Tôi là Trương Triều Thiên – Kỹ sư quản lý và giám sát cao cấp của công ty quản lý và giám sát công trình Hạo Thiên tỉnh Bạch Vân
Liễu Kình Vũ nhàn nhạt nói:
– Đem thẻ công tác của các ông cho tôi kiểm tra một chút.
Hai người không còn cách nào khác đành phải đem thẻ công tác của mình ra cho Liễu Kình Vũ kiểm tra. Sau khi Liễu Kình Vũ xác nhận hai người này không nói dối, mới đi đến bên cạnh Tăng Hồng Đào đem thân phận của hai người nói ra một lượt, Tăng Hồng Đào gật gật đầu nói:
– Chúng ta ăn cơm thôi, mặc kệ bọn họ.
Nói xong, Tăng Hồng Đào tiếp tục cầm lấy chén rượu bắt đầu uống rượu.
Lúc này, nhìn thấy Tăng Hồng Đào bên đó không nói gì với mình, mấy người La Kim Hỉ và Trương Triều Thiên vội vàng tính tiền rồi rời đi.
Sau khi rời đi, hai người thương lượng cẩn thận với nhau, quyết định đem chuyện này dấu đi, không báo cáo với cấp trên, nếu không thì bọn họ sợ cấp trên sẽ khai trừ mình.
Mà giờ khắc này, Tăng Hồng Đào cũng không có tâm tư uống rượu, liền đặt cốc rượu xuống nói:
– Được rồi, tôi ăn no rồi, chúng ta quay trở về.
Liễu Kình Vũ biết tâm trạng hiện giờ của Tăng Hồng Đào khẳng định là vô cùng không tốt, gật gật đầu nói:
– Được ạ, vậy thì chúng ta trở về thôi.
Trình Thiết Ngưu rất thông minh, nhìn thấy Tăng Hồng Đào bọn họ sắp rời đi, gã ta lập tức bỏ thịt nướng trong tay xuống, sau khi lau sạch tay liền cất bước đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, bốn tên sát thủ Cuồng Phong vẫn luôn đứng ở bên trong phòng theo dõi của quán ăn đối diện theo dõi Liễu Kình Vũ, cũng chú ý đến tình hình của Liễu Kình Vũ bọn họ bên này, Cuồng Phong lập tức giơ tay lên nói:
– Sấm Sét chuẩn bị.
Nghe thấy chỉ thị của Cuồng Phong, Sấm Sét lập tức lấy ra một cái cặp da mang theo bên người, từ bên trong lấy ra một khẩu súng giảm thanh, mở chốt an toàn, tìm nơi phục kích, chuẩn bị bắn chết Liễu Kình Vũ.
Nhưng mà, vừa lúc đó, bên ngoài phòng bao của bọn họ đột nhiên vang lên một chuỗi âm thanh gõ cửa dồn dập.
Nghe thấy tiếng đập cửa, bốn tên lập tức đều khẩn trương, Sấm Sét lập tức đem khẩu súng cất vào trong túi da, Ánh Mặt Trời đi lại đem cửa mở ra một khe nhỏ rồi nói:
– Ai đấy?
Gã vừa mới mở cửa phòng ra, cửa phòng liền bị đạp ra, một đám đông người từ bên ngoài xông vào. Những tên này đều có bộ dạng hung tợn, nhiều tên trên người đều xăm hình xăm, vây quanh một tên vạm vỡ ngoài ba mươi tuổi đi vào, bên cạnh tên vạm vỡ đó, một tên trên mặt có một vết sẹo chỉ tay vào bốn tên sát thủ trong phòng nói với thủ hạ:
– Các anh em, bốn tên ngoại lai này vậy mà dám đến chiếm dụng phòng bao của Hổ ca, đánh cho tao.
Bốn tên sát thủ tuy rằng dũng mãnh, nhưng những người này cũng không chịu thua, sau khi hai bên đánh nhau kịch liệt, bốn tên sát thủ chật vật chạy khỏi hiện trường. Sau khi bọn chúng đi ra lại tìm kiếm đám người Liễu KìnhVũ, nhưng phát hiện người sớm đã rời đi.
Sấm Sét vẻ mặt đầy tức giận nói:
– Bà nó chứ, đám người này rốt cuộc là ai, tại sao đột nhiên lại xông tới, để mất cơ hội giết chết Liễu Kình Vũ tốt như vậy.
Mây Đen cũng vô cùng buồn bực nói:
– Bà nó chứ, chúng ta không phải là gặp phải tà chứ, tại sao lần nào nhằm vào Liễu Kình Vũ cũng đều xuất hiện những việc ngoài ý muốn hoặc là như thế này hoặc là như thế kia?
Cuồng Phong vẫn tương đối tỉnh táo, gã ta bình tĩnh nói:
– Hành động lần này đã thất bại nhưng may mà thân phận của chúng ta chưa bị bại lộ, tiếp tục theo dõi sát Liễu Kình Vũ, tìm được cơ hội thích hợp, tiếp tục truy sát. Bà nó chứ, tao vẫn không tin, bốn sát thủ hàng đầu quốc tế chúng ta lại không giết chết được tên Liễu Kình Vũ cỏn con.
Trên xe trở về Tỉnh ủy, sắc mặt của Tăng Hồng Đào vô cùng âm trầm.