Theo cách nhìn của Liễu Kình Vũ, Hạ Quang Minh thân là Chủ tịch huyện, làm việc không phân tốt xấu, không tiến hành điều tra sự việc, trực tiếp hạ lệnh bắt người, như vậy là sao?
Chẳng lẽ là vì đám người Bao Hiểu Tinh, Từ Văn Đào, Mã Tiểu Cương có người chống lưng, còn đám Hoàng Đức Quảng, Lương Gia Nguyên từ nơi khác đến không có người chống lưng hay do bản thân vị thế quá nhỏ?
Bất luận thế nào, ông là Chủ tịch huyện lại trực tiếp dùng quyền lực ra lệnh như vậy thật khiến người ta phẫn nộ! Nếu ai cũng như ông thì pháp luật ở đâu?
Cho tới nay, từ lúc nhậm chức trong Phòng quản lý đô thị, Liễu Kình Vũ luôn để tâm vào công việc của mình, tự hỏi làm thế nào để phá được cục diện của Phòng quản lý đô thị, đối với thế cục ở Huyện đều không màng đến, nhưng điều này cũng không có nghĩa rằng Liễu Kình Vũ không biết gì về thế cục ở Huyện hiện nay.
Hoàn toàn tương phản, Liễu Kình Vũ rất quan tâm chuyện này. Bởi vì hắn rất hiểu rõ, bản thân bị đưa đến Phòng quản lý đô thị nhậm chức, tuyệt đối là kết quả của việc đấu thế lực của cấp cao mà ra. Cho nên, muốn bản thân không quan tâm đến chuyện ở Huyện Cảnh Lâm là không thể. Chuyện trong Huyện có thể nói là rút dây động rừng, bản thân lại là người của bí thư Hạ Chính Đức, thế lực Hạ Chính Đức ở Huyện và khắp nơi như thế nào, cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến bản thân ở Phòng quản lý đô thị.
Hiện tại bộ máy Huyện ủy mới thay đổi được hơn nửa tháng, nhưng trong thời gian nửa tháng này, bộ máy làm việc của Huyện đã có sự phân chia rõ ràng. Lúc trước, người có vị thế cao nhất là Tiết Văn Long đã bị đánh bại, đám người Bao Hiểu Tinh và Chu Dương không vì chuyện này mà bị ảnh hưởng. Hiện tại toàn bộ đều đầu quân dưới trướng Hạ Quang Minh. Được sự hỗ trợ to lớn từ họ, Hạ Quang Minh đã có vị thế trong Hội nghị thường vụ, hình thế thế chân vạc đối với Bí thư Huyện ủy Hạ Chính Đức.
Mà hiện nay, trong Hội nghị thường vụ Huyện uỷ còn có thế lực trung lập khổng lồ không thể bỏ qua. Nhưng trước mắt không cần biết là Hạ Chính Đức hay Hạ Quang Minh, ai cũng không thể lôi kéo đám người trung lập này về phía mình. Nhưng trong tình hình này, Hạ Chính Đức thân là nhân vật số một nên cũng chiếm thế thượng phong hơn. Còn Hạ Quang Minh tuy có sự hỗ trợ của đám Bao Thiên Dương, nhưng thế lực chưa vững, nên không thể trong thời gian ngắn uy hiếp được vị thế của Hạ Chính Đức.
Nghĩ đến đây, Liễu KìnhVũ không do dự rút điện thoại ra và gọi cho Bí thư Hạ Chính Đức nói:
- Bí thư Hạ, tôi muốn báo cáo với ngài một việc.
Nói xong, Liễu Kình Vũ liền báo cáo chuyện phá dỡ quán trà Tàng Chuyết cho Hạ Chính Đức nghe, sau đó trực tiếp khiếu nại nói:
- Bí thư Hạ, ngài lại đánh giá xem, chuyện này không hề tiến hành điều tra gì cả, Chủ tịch huyện Hạ lại ra lệnh như vậy, có phải có chút không công bằng không? Chuyện này nếu như bị các nhà báo biết được, có lẽ sẽ nói Chủ tịch Hạ đang bao che cho cấp dưới?
Hạ Chính Đức là người như thế nào, tất nhiên khi nghe Liễu Kình Vũ nói như vậy thì lập tức hiểu ý hắn. Rất rõ ràng, Liễu Kình Vũ lần này lại đang mượn chuyện này để hỗ trợ bản thân đánh bại Hạ Quang Minh. Trong lòng Hạ Chính Đức dâng lên niềm vui. Trong thời gian gần đây, nhìn thấy vị trí Hạ Quang Minh ngày một vững chắc, trên Hội nghị thường vụ ngày càng có tiếng nói, trong lòng Hạ Chính Đức không được vui cho lắm. Hôm nay, Liễu Kình Vũ đưa cơ hội đến tay, tại sao không nắm lấy.
Nghĩ đến đây, Hạ Chính Đức nói với Liễu Kình Vũ:
- Ừ, tiểu Liễu, chuyện cậu phản ánh tôi biết rồi, tôi sẽ hỏi đồng chí Hạ Quang Minh.
Nói xong, Hạ Chính Đức ngắt điện thoại, lập tức gọi cho Hạ Quang Minh:
- Đồng chí Hạ Quang Minh, nghe nói ông hạ lệnh cho Trưởng phòng công an huyện, yêu cầu lập tức bắt người bị hại trong sự kiện quán trà Tàng Chuyết sao?
Ngay từ đầu, Hạ Chính Đức đã định thân phận cho đám người Hoảng Đức Quảng là “người bị hại” để dễ dàng lấn thế chủ động.
Vốn dĩ, Hạ Quang Minh sau khi gọi cho Trưởng phòng công an Bạch Trường Hỷ là coi như xong chuyện. Ông ta cho rằng, việc này chỉ là tiện tay mà thôi. Về phần con trai của Phó chủ tịch thành phố Mã bị đánh, ông ta cũng có chút chú ý, nhưng chỉ cần một cuộc điện thoại cũng biểu đạt được tâm ý của mình rồi. Đối với việc này ông ta không có chút hứng thú, hiện tại ông ta quan tâm nhất là làm sao nắm được cục diện trong huyện Cảnh Lâm.
Dù gì thì lần này ông ta tới đây là mang theo nhiệm vụ. Trước khi ông ta đến huyện Cảnh Lâm, Chủ tịch thành phố Lý đã cho ông ta chỉ thị, phải làm sao để nắm được cục diện huyện Cảnh Lâm. Bởi vì huyện Cảnh Lâm sẽ theo sự phát triển của khu du lịch núi Thúy Bình thị trấn Quan Sơn mà phát triển, trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh, tại đây ông ta có thể dễ dàng tạo ra thành tích. Chính vì như vậy, sau khi Hạ Quang Minh đến đây, việc đầu tiên là làm sao có thể kéo Bao Thiên Dương và Chu Dương về phía mình. Gần đây ông ta đang nghĩ cách làm sao kéo càng nhiều người trung lập về phía mình càng tốt, giống như Tiết Văn Long trước kia, khiến cho Hạ Chính Đức không có chỗ đứng vững. Theo ông ta, Hạ Chính Đức đã từng bị Tiết Văn Long đè ép thì cũng có thể bị chính mình đè ép.
Lúc này, nhận được điện thoại của Hạ Chính Đức, chân mày Hạ Quang Minh khẽ nhíu lại.
Ông ta tuy không hiểu rõ về việc quán trà Tàng Chuyết cho lắm, nhưng đối với định nghĩ của Hạ Chính Đức về đám người Hoàng Đức Quảng thì lập tức cảnh giác, ông ta lập tức đáp:
- Bí thư Hạ, có phải ông nhầm lẫn rồi không, tôi chỉ ra lệnh cho Bạch Trường Hỉ bắt kẻ đánh người, làm sao mà bắt người hại được?
Hoàng Chính Đức thấp giọng nói:
- Đồng chí Hạ Quang Minh à, tôi muốn biết, ông có nắm rõ sự việc đã xảy ra hay không? Thật ra ai là người ra tay trước ông biết không? Cuối cùng ai đúng ai sai ông biết không? Ông thông minh đưa ra chỉ thị như vậy có thể khiến cho Huyện uỷ chúng tôi lâm vào thế bị động. Ngoài ra, tôi còn có một việc muốn nói với ông, chuyện lần này còn kéo Liễu Kình Vũ và Phòng quản lý đô thị vào, không chỉ giống như bề ngoài là vụ đánh nhau gây thương tích đơn giản như vậy.
Câu nói đơn giản từ Hạ Chính Đức nói ra, nhưng Hạ Quang Minh nghe như sấm nổ bên tai vậy.
Hạ Quang Minh từ lâu đã nghe thấy cái tên Liễu Kình Vũ. Ông ta từ lâu đã nghe vụ việc Tiết Văn Long và Ngưu Kiên Quốc bị khởi tố sau lưng đều có bóng dáng ẩn hiện của Liễu Kình Vũ. Trong mắt ông ta, Liễu Kình Vũ là người khiến người ta khiếp sợ, hắn đi đến đâu, phiền phức ở chỗ đó. Lúc này, nghe Hạ Chính Đức nói Liễu Kình Vũ cũng có mặt ở hiện trường, ông ta lập tức cảnh giác. Mà điểm này chính là cái mà Hạ Chính Đức muốn đạt được. Vì Hạ Chính Đức tin rằng, Hạ Quang Minh không thể chưa nghe qua tên Liễu Kình Vũ, không thể nào không đề phòng Liễu Kình Vũ. Chỉ cần điểm này, ông ta có thể nhẹ nhàng hoàn thành mục đích mà Liễu Kình Vũ gọi cho ông.
Quả nhiên, Hạ Quang Minh nghe Hạ Chính Đức nói như vậy, cười khổ nói:
- Bí Thư Hạ, việc này đúng là sơ suất của tôi. Thật ra tôi hạ lệnh như vậy là do tôi nhận được chỉ thị của Phó chủ tịch thành phố Mã, ông ta nói con ông ta bị người ta đánh. Ông nghĩ xem, thời gian gần đây huyện Cảnh Lâm chúng ta có rất nhiều hạng mục cần Phó chủ tịch thành phố phê duyệt, tôi làm sao dám đắc tội chứ, không thì việc này ông hãy tìm Phó chủ tịch Mã xem sao.
Hạ Quang Minh là tên vô cùng lưu manh, tiến lên rụt về trong một lúc có thể thấy rõ, không so đo được mất nhất thời.
Hạ Chính Đức nghe Hạ Quang Minh đem Phó chủ tịch thành phố Mã làm cớ thì ông ta đã biết Hạ Quang Minh đang muốn rút lui, cảm thấy vô cùng khinh thường Hạ Quang Minh. Nhưng cũng không thể không cảnh giác với vẻ ngoài không tính toán được mất này, như vậy mới là đối thủ khó đoán và lợi hại. Còn nữa, Hạ Quang Minh kêu bản thân đi tìm Phó chủ tịch thành phố Mã, rõ ràng là đang muốn gắp lửa bỏ tay người, khiến bản thân mình thêm rắc rối. Bảo mình đi tìm Phó chủ tịch thành phố Mã mà nói sao? Mình sẽ nói thế nào?
Nghĩ đến đây, Hạ Chính Đức trầm giọng nói:
- Đồng chí Hạ Quang Minh à, phía Phó chủ tịch thành phố Mã cũng là ông nên đi giải quyết đi, nhưng việc bắt người như vậy, tôi thấy tạm thời khoan tay một chút đi, để phía công an tìm hiểu tình hình hiện trường xem thế nào rồi hãy quyết định. Ừ, một chút nữa nhớ gọi điện cho Trưởng phòng công an, bảo cậu ta tự mình đến xử lý đi. Tôi cũng sẽ lập tức đến đó.
Nói xong, Hạ Chính Đức lập tức cúp máy.
Hạ Quang Minh đâu phải là tên ngốc, ông ta nghe thấy Hạ Chính Đức nói lập tức qua đó thì đã biết được rằng việc này không phải chuyện nhỏ. Phải biết rằng, nếu chỉ là đánh người hay phá dỡ nhà thì đâu cần thiết một Bí thư phải trực tiếp đến giải quyết. Vậy cuối cùng là tên Hạ Chính Đức đang muốn gì đây? Liễu Kình Vũ cũng có mặt tại hiện trường, bản thân tốt nhất cảnh giác một chút, không thể giống Tiết Văn Long được, để tên nhãi Liễu Kình Vũ lật đổ, chẳng phải là mất mặt quá sao.
Nghĩ đến đây, Hạ Quang Minh vừa bảo tài xế chở mình đến hiện trường quán trà Tàng Chuyết vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó chủ tịch thành phố Mã:
- Phó chủ tịch Mã, liên quan đến việc Tiểu Cương bị đánh, tôi xin gửi đến ngài lời xin lỗi. Sự việc này đã có thay đổi bất ngờ, thật ra tôi đã hạ lệnh cho cảnh sát bắt người, nhưng bị kẻ khác ngăn lại, ông ta nói cần phải có thời gian điều tra mới hành động được. Hiện nay ông ấy đã tiến đến hiện trường, tôi cũng đang trên đường đến đó. Việc này tôi chỉ có thể cố hết sức.
Hạ Quang Minh nói nhiều như vậy, biểu thị bản thân trong sự việc này đã cố hết sức bảo vệ Tiểu Cương, cũng bán đứng Hạ Chính Đức, độc ác khiến cho Phó chủ tịch thành phố Mã Hoành Vĩ có cái nhìn phiến diện đối với Hạ Chính Đức. Sau việc này, Mã Hoành Vĩ chắc chắn sẽ hận Hạ Chính Đức đến nghiến răng, sẽ xem Hạ Chính Đức như kẻ thù, điều này rất có lợi cho ông ta. Chút thủ đoạn này ông ta sử dụng vô cùng thành thạo.
Mã Hoành Vĩ nghe Hạ Quang Minh nói xong, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:
- Tôi biết rồi.
Nói xong lập tức cúp máy. Lần này, Mã Hoành Vĩ xem như đã nhớ Hạ Chính Đức rồi.
Đại não Mã Hoành Vĩ lập tức chuyển động thật nhanh, tự hỏi đối sách. Đột nhiên, khuôn mặt ông ta lộ ra một tia cười lạnh. Có cách rồi!