Lúc đó, Phạm Kim Hoa là Phó Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Tập đoàn dầu thực vật Di Hải, Chủ tịch khu vực Đông Bắc. Y muốn Liễu Kình Vũ mất mặt ở bữa tiệc ăn thử ngô Hoàng Kim, lại không ngờ Liễu Kình Vũ có một bài diễn thuyết nho nhỏ ngoài dự đoán của mọi người khiến bữa tiệc lộn xộn, tán loạn. Thiếu chút nữa y cũng bị bắt lại. Về sau phải vận dụng không ít những mối quan hệ mới có thể thoát nạn. Lần đó, y cũng bị ông chủ ở Tổng công ty khiển trách, địa vị của khu vực Trung Quốc cũng tụt xuống. Vì thế y hận Liễu Kình Vũ thấu xương, trong lòng cũng tràn đầy ác khí.
Lúc này, bởi vì y nghe được tin tức, Tập đoàn Tiêu Thị của tỉnh Hà Tây cố ý tiến quân vào lĩnh vực nông nghiệp, hơn nữa do Chủ tịch Lưu Tiểu Phi tự mình đảm nhiệm. Lựa chọn đầu tiên của bọn họ rất có thể là Thành phố Nam Hoa của tỉnh Bạch Vân. Ycòn nghe nói Chủ tịch Lưu Hằng của Tập đoàn Hoa An Thành phố Yến Kinh cũng có ý đặt nền móng tại thị trường của tỉnh Bạch Vân. Việc này khiến y càng sốt ruột, y không thể không tự mình chạy đến tỉnh Bạch Vân để trấn thủ, tránh việc bị đối phương chiếm thị trường.
Lúc này, Phạm Kim Hoa tuần tra tới huyện Thụy Nguyên rồi, đang cùng mấy vị khách quan trọng ăn uống, không nghĩ tới vừa mới nhấc mắt liền nhìn thấy vị Chủ tịch Hội đồng quản trị mập mạp Lưu Hằng của Tập đoàn Hoa An, còn có oan gia của mình Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy hai người kia, tâm tình của Phạm Kim Hoa liền hỏng bét, con mắt đảo vòng một lúc, lập tức mưu kế hình thành. Y quyết định phải dạy dỗ Liễu Kình Vũ và Lưu Hằng ngay tại địa bàn của mình. Y muốn cho bọn họ biết rằng, tại Thành phố Nam Hoa của tỉnh Bạch Vân, y là nhất. Bất cứ ai cũng khó có thể chống lại y, huống chi chỉ là một nhân viên công vụ nho nhỏ Liễu Kình Vũ. Về phần Lưu Hằng, y cũng biết anh ta có chút bối cảnh tại Thành phố Yến Kinh, nhưng nơi này là tỉnh Bạch Vân, núi cao hoàng đế ở xa, nơi này lại là địa bàn của y, muốn dạy dỗ bọn họ dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến đây, Phạm Kim Hoa đứng lên nói với khách hàng:
– Các vị tiếp tục nói chuyện, tôi qua bên kia tiếp đón hai người bạn. Phó tổng giám đốc Vương, cậu nhất định phải tiếp đãi các vị khách chu đáo.
Phó tổng giám đốc Vương vội vàng gật đầu:
– Tổng giám đốc Phạm yên tâm, mọi người đều là bạn, tôi đảm bảo sẽ tiếp bọn họ chu đáo.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Phạm Kim Hoa bước đến bàn của Liễu Kình Vũ.
Phạm Kim Hoa vừa đi tới, Lưu Tiểu Bàn ngồi đối diện liền chú ý tới y, lập tức nói với Liễu Kình Vũ:
– Đại ca, em nhìn thấy một người quen cũ đang đi về hướng này, hình như muốn cùng anh ôn lại chuyện cũ.
Liễu Kình Vũ hơi ngạc nhiên, quay đầu liếc một cái, thấy là Phạm Kim Hoa liền nở nụ cười. Hắn không ngờ ở địa bàn của mình gặp được Phạm Kim Hoa.
Thực ra, Liễu Kình Vũ đã quên mất Phạm Kim Hoa. Ở trong lòng hắn, với đám người Phạm Kim Hoa bình thường sẽ không chấp nhặt với y. Dù sao, mọi người cũng là bạn học cũ. Mặc dù không qua lại, nhưng Liễu Kình Vũ vẫn sẽ để lại cho đối phương vài phần mặt mũi.
Liễu Kình Vũ chỉ liếc Phạm Kim Hoa một cái rồi quay lại nhìn Trình Thiết Ngưu.
Giờ phút này, Trình Thiết Ngưu đang vùi đầu vào ăn. Chưa đầy 10 phút mà đồ ăn trên bàn đã bị Trình Thiết Ngưu tiêu diệt chừng 1/3. Đây là lần đầu tiên Trình Thiết Ngưu cùng mọi người gặp mặt nhưng lúc ăn cơm cũng không bị gò bó, tích cực tấn công đồ ăn trên bàn, mười phần sảng khoái.
Đối với anh bạn Trình Thiết Ngưu mới gia nhập này, cho dù là Lưu Tiểu Bàn hay là Hàn Hương Di cũng không có chút khinh bỉ, đối lập nào. Tất cả mọi người đều thích Đại Hắc này. Bởi vì Trình Thiết Ngưu muốn làm gì thì làm cái đó, muốn ăn gì liền ăn thứ đó, không có chút khách sáo. Mọi người đều cảm thấy Trình Thiết Ngưu rất đáng yêu
Nhìn thấy Trình Thiết Ngưu ăn ngon như vậy, Liễu Kình Vũ cười nói:
– Thiết Ngưu, tôi thấy cậu rất thích ăn Thiết Bản Ngưu Liễu, có muốn ăn thêm hai phần nữa không?
Trình Thiết Ngưu khoát tay nói:
– Anh “Phiếu ăn”, không cần đâu, tôi đã ăn gần no rồi.
Trong lúc nói chuyện, Trình Thiết Ngưu ợ một cái.
Liễu Kình Vũ cười gật đầu, cũng không nói gì nữa. Lúc ăn cơm, hắn còn phát hiện tuy rằng Trình Thiết Ngưu ăn như sói nhai hổ nuốt, gió cuốn mây tan nhưng vẫn tương đối có nguyên tắc. Không đưa đũa gắp thức ăn khắp nơi. Cho dù là đồ ăn ưa thích nhưng nếu không có ở phía mình, mà bọn Liễu Kình Vũ không gắp cho thì gã cũng không cần. Tất cả chú ý của gã đều đặt tại đồ ăn ngay gần.
Đối với việc này, Liễu Kình Vũ càng cảm thấy Trình Thiết Ngưu đáng yêu. Có nhiều lúc gã thực sự thật thà, chất phác đến ngu đần, nhưng cũng biết một ít đạo lý.
Đúng lúc, Phạm Kim Hoa chỉ còn cách 2-3 mét, vẻ mặt liền mỉm cười đưa tay ra, mục tiêu là Lưu Tiểu Bàn Lưu Hằng:
– Ai nha, đây không phải Tổng giám đốc Lưu Hằng nổi tiếng ở Thành phố Yến Kinh sao? Sao lại từ ngàn dặm đến huyện Thụy Nguyên thế này? Thật là rồng đến nhà tôm, ngài cũng nên báo với tôi một tiếng? Để tôi làm tròn bổn phận chủ nhà.
Lưu Tiểu Bàn là người thế nào? Mười phần thông thạo, bên ngoài lời của Phạm Kim Hoa tuy rằng vô cùng nhiệt tình, vô cùng có thành ý nhưng mà lại có hàm ý khác. Cái gì mà Rồng đến nhà tôm? Chẳng lẽ Phạm Kim Hoa cho rằng y là chủ nhân, lấy cái gì tự nói mình là chủ? Đây không phải muốn nói Phạm Kim Hoa y mới là chúa tể của huyện Thụy Nguyên, thậm chí là toàn bộ thị trường Nam Hoa à.
Lưu Tiểu Bàn cùng Phạm Kim Hoa chưa thực sự gặp mặt, có chăng cũng chỉ là cùng Liễu Kình Vũ ngẫu nhiên gặp qua hai lần. Không ngờ Phạm Kim Hoa lại chơi mình, Lưu Tiểu Bàn làm sao có thể đồng ý là người chịu thiệt.
Lưu Tiểu Bàn trực tiếp mở to hai mắt nhìn Phạm Kim Hoa:
– Xin hỏi anh là ai? Chúng ta có quen biết à?
Lưu Tiểu Bàn nói xong, Hàn Hương Di và Liễu Kình Vũ đều bật cười ha hả.
Lưu Tiểu Bàn cũng không nể mặt Phạm Kim Hoa, đây thực sự là đánh vào mặt nhau.
Phạm Kim Hoa nghe xong sắc mặt lúc trắng lúc xanh, thiếu chút nữa hận không có cái lỗ để y chui vào. Tiên sư bà ngoại Lưu mập này cũng lừa đảo người rồi.
Lúc này, mọi người bốn phía đều ha hả cười, càng làm cho Phạm Kim Hoa vô cùng xấu hổ.
Nhưng dù sao Phạm Kim Hoa cũng là Chủ tịch khu vực, năng lực ứng phó vẫn tương đối tốt. Nghe xong lời nói của Lưu Tiểu Bàn, lập tức thản nhiên cười nói:
– Tổng giám đốc Lưu, ngài cũng thật biết nói đùa, ai chẳng biết Tập đoàn Hoa An tại Thành phố Yến Kinh là xí nghiệp lớn trong lĩnh vực nông nghiệp.
Lưu Tiểu Bàn vội vàng khoát tay nói:
– Đừng nói vậy, tôi gánh không nổi. Vị tiên sinh này, không biết anh tìm tôi có chuyện gì?
Lưu Tiểu Bàn vẫn giả vờ không biết y như cũ. Điều này làm cho hành động muốn tìm lối thoát của Phạm Kim Hoa hoàn toàn thất bại, hoàn toàn mất hết mặt mũi.
Phạm Kim Hoa thật sự buồn bực. Y vốn muốn làm khó Lưu Tiểu Bàn và Liễu Kình Vũ, thật không ngờ còn chưa đấu với Liễu Kình Vũ đã bị bại bởi Lưu Tiểu Bàn. Y làm sao có thể cam tâm.
Nghe thấy Lưu Tiểu Bàn hỏi như vậy, Phạm Kim Hoa lạnh lùng nói:
– Tổng giám đốc Lưu, tôi nghe nói Tập đoàn Hoa An muốn tiến quân vào lĩnh vực nông nghiệp của tỉnh Bạch Vân?
Lưu Tiểu Bàn thản nhiên nói:
– Đúng thì sao mà không đúng thì sao?
Phạm Kim Hoa nói:
– Tổng giám đốc Lưu, thân là Chủ tịch khu vực Đông Bắc của Tập đoàn Di Hải, tôi nghĩ cần nhắc nhở ngài một chút. Hiện tại thị trường nông nghiệp tỉnh Bạch Vân đã gần đạt đến cực điểm. Thế lực bên ngoài nếu muốn tấn công vào, nhất là thị trường giống cây trồng đều không còn khả năng nữa. Cho nên, tôi đề nghị Tổng giám đốc Lưu, nếu ngài muốn làm một loại ngành sản xuất, tốt nhất phải điều tra thị trường trước, tuyệt đối không thể cứ nói vào là vào. Nếu không, nhất định là tiền mất tật mang đấy.
Phạm Kim Hoa trực tiếp nắm lấy cơ hội, phản kích trong lời nói, trực tiếp giễu cợt Lưu Tiểu Bàn không hiểu được sự vận hành của thị trường.
Lưu Tiểu Bàn vừa nghe xong cũng thản nhiên cười:
– Ồ, nói như vậy là anh biết nghĩ thay tôi. Nhưng tối rất buồn bực, tiền bồi thường hay không bồi thường của Tập đoàn Hoa An chúng tôi cùng tiền của anh có quan hệ à? Tôi nhiều tiền không có chỗ tiêu nên muốn làm công ích không được sao. Hơn nữa, tôi cũng không tin lời này là muốn tốt cho Tập đoàn Hoa An chúng tôi.
Chúng tôi làm việc buôn bán của chúng tôi, sao anh lại phải nói những lời này? Có phải anh đang ám chỉ rằng Tập đoàn Di Hải các anh đang lũng đoạn thị trường nông nghiệp tỉnh Bạch Vân. Nếu thật như vậy, các anh cũng bức người quá đáng rồi.
Lời đầu tiên là muốn chặn họng, thứ hai là biểu thị sự khâm phục đối với đối phương, điều này khiến Phạm Kim Hoa cảm giác tiếp chiêu không tốt. Tuy nhiên Phạm Kim Hoa cũng vẫn có biện pháp, y thản nhiên cười:
– Tổng giám đốc Lưu, tôi nghĩ không cần tôi nói ra, ngài nên biết Tập đoàn Di Hải ở thị trường nông nghiệp tỉnh Bạch Vân có bao nhiêu định mức? Thực lực của chúng tôi mạnh cỡ nào? Tôi chỉ muốn khuyên ngài một câu, châu chấu đá xe, kiến càng lay cây, chung quy lại cũng chỉ là tự mua dây buộc mình, tự hủy đi cơ nghiệp. Nếu ngài thực sự muốn phát triển, hãy đổi khu khác đi, nếu không, ngài nhất định sẽ đầu rơi máu chảy.
Lưu Tiểu Bàn cười ha hả:
– Thật ngại quá, tôi không phải là người đụng tường liền quay đầu.