Chính trong quá trình người ra người vào cứu hỏa tấp nập, gã kỹ sư điện đã nhân lúc đó hòa vào đội ngũ cứu hỏa, chạy ra khỏi Ban quản lý, biến mất trong màn đêm mờ mịt.
Liễu Kình Vũ vẫn đang bận rộn chỉ huy, hầu như không phát hiện ra tên kỹ sư đó. Sau khi đã thoát ra khỏi Ban quản lý, trong lòng gã đã thấy nhẹ nhõm hơn. Chiếc xe gắn máy của gã đỗ ở điểm cách Ban quản lý chưa tới 200m, gã vừa cười đắc ý vừa khoa chân múa tay vui mừng, bởi vì vụ làm ăn này gã đã kiếm quá rồi. Chỉ là dựng lên hiện trường vụ hỏa hoạn nho nhỏ, ông chủ đã ứng trước cho gã ba mươi ngàn chi phí và còn hứa sau khi xong việc sẽ đưa tiếp cho gã hai mươi ngàn nữa. Điều này đối với một kỹ sư điện bình thường như gã mà nói như vậy đã đủ thu nhập cho cả hai năm rồi.
Tuy nhiên, anh bạn này vừa đi chưa được 100m thì bỗng có chiếc xe việt dã dừng ngay cạnh gã, thắng mạnh xe, cửa xe lập tức được mở ra, bỗng một cánh tay từ trong xe đưa ra túm lấy tay của gã kéo lên xe, chiếc xe lao đi nhanh và biến mất trong màn đêm.
Lúc này, trong Ban quản lý, tiếng người ồn ào, náo loạn, tuy nhiên xe cứu hỏa cũng nhanh chóng được điều tới. Sau nửa giờ đám cháy cuối cùng cũng được dập tắt, kịp thời kiểm soát tình hình, chỉ có phòng họp và hai phòng bên cạnh bị cháy, toàn bộ tòa nhà không bị tổn hại gì, không ảnh hưởng gì tới vấn đề an toàn của tòa nhà.
Sáng hôm sau, Liễu Kình Vũ đã gọi công an, chuyên gia phòng cháy chữa cháy đến tiến hành khảo sát hiện trường. Kết luận của chuyên gia là do sự cố đường điện trong phòng họp gây ra hỏa hoạn. Liễu Kình Vũ rất tán đồng với kết luận của chuyên gia, triệu tập cuộc họp phòng cháy chữa cháy, đánh giá cao công tác phòng cháy chữa cháy của cục, đồng thời yêu cầu các chuyên gia tiến hành loại bỏ mối họa tiềm ẩn ở đường điện, đã tìm ra không ít vấn đề. Liễu Kình Vũ lập tức cho các ban ngành liên quan tiến hành chỉnh đốn và cải cách dưới sự hướng dẫn của các chuyên gia.
Mười giờ sáng, Trâu Hải Bằng, Hàn Minh Huy lại một lần nữa tới phòng làm việc của Lý Đức Lâm.
Lần này, trên mặt ba người đã không còn sự lo âu và phiền muộn của ngày hôm qua nữa, tất cả đều lộ vẻ vui mừng.
Trâu Hải Bằng cười, nói: - Chủ tịch Lý, lão Hàn, các ông đã nghe nói chuyện hỏa hoạn phòng họp Ban quản lý Khu công nghệ cao tối qua chưa?
Lý Đức Lâm cười nói:
- Trận hỏa hoạn này quá bất ngờ, cũng quá nguy hiểm, điều này cho thấy Khu công nghệ cao làm việc chưa đến nơi đến chốn. Trong cuộc họp thường ủy ngày mai, tôi sẽ nghiêm khắc phê bình Khu công nghệ cao, đồng thời yêu cầu tổ liên hợp điều tra phải nhanh chóng điều tra kết quả, đưa ra ý kiến xử lý thích đáng.
Thấy Lý Đức Lâm nói vậy, Trâu Hải Bằng và Hàn Minh Huy cùng mỉm cười. Họ biết sự việc phát triển tới giai đoạn này, về cơ bản Liễu Kình Vũ đã không thể có bất kỳ thái độ nào về ba nhà máy này. Cho dù Mạnh Vĩ Thành là chỗ dựa vững chắc của hắn, một bàn tay không vỗ nên thành tiếng, ai bảo công việc của Liễu Kình Vũ làm không tốt khiến cho phòng họp bị cháy cơ chứ.
Nhưng sau khi cười xong, sắc mặt của Hàn Minh Huy lại lộ vẻ lo lắng:
- Chủ tịch Lý à, theo tôi được biết hôm qua có một kỹ sư điện ở Ban quản lý Khu công nghệ cao mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích.
Lý Đức Lâm và Trâu Hải Bằng vừa nghe sắc mặt đã trầm xuống.
Hai người họ không phải là kẻ ngốc. Dù ngôn từ của Hàn Minh Huy người ngoài không thể phát hiện ra điều gì, nhưng họ là đồng bọn với nhau sẽ hiểu được ý tại ngôn ngoại, rõ ràng Hàn Minh Huy đang ngầm ám chỉ người kỹ sư điện thực hiện nhiệm vụ “châm lửa” hôm qua đã mất tích, chuyện này có chút nghiêm trọng rồi.
Lý Đức Lâm trầm tư một lát, trầm giọng nói:
- Lão Hàn à, tình trạng tổn thất trong phòng họp Khu công nghệ cao ra sao rồi, những tài liệu quan trọng đó liệu có bảo quản được không?
Hàn Minh Huy thoáng chút do dự, cuối cùng đã gật đầu khẳng định:
- Chủ tịch Lý, theo tôi được biết để bảo đảm sự an toàn của tài liệu trong phòng họp ở Ban quản lý Khu công nghệ cao, chiều qua cửa phòng đã được lắp ba khóa chống trộm, trong đó một chiếc trong tay Phó cục trưởng phòng kiểm toán Trịnh Hiểu Xuân, hai chiếc còn lại, một trong tay Liễu Kình Vũ, một trong tay Tần Duệ Tiệp giữ. Mà tối qua Tần Duệ Tiệp và Trịnh Hiểu Xuân đều quay về thành phố, chỉ có Liễu Kình Vũ ở lại Ban quản lý tăng ca. Theo tôi trong tay Liễu Kình Vũ chỉ có một chìa khóa thì không thể mở cửa phòng được, cho nên nếu không có chuyện ngoài ý muốn, những tài liệu đó chắc chắn là có chuyện rồi.
Lý Đức Lâm gật đầu:
- Nếu đúng như vậy thì chẳng có chuyện gì phải lo rồi. Nhưng Minh Huy à, ông còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, dù thế nào thì người kỹ sư điện này cũng là nhân vật quan trọng của Ban quản lý Khu công nghệ cao, tất yếu phải tìm cho ra anh ta, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì chẳng phải là phiền toái lắm sao.
Hàn Minh Huy gật đầu nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch Lý nói rất đúng, việc này tôi đã đích thân cho người đi điều tra rồi, yêu cầu nhanh chóng đưa người này về cho tôi, để anh ta nhanh chóng trở về vị trí của mình.
Buổi chiều hôm đó, Lý Đức Lâm và Hàn Minh Huy lần lượt gọi điện tới cho Liễu Kình Vũ, yêu cầu hắn phải làm tốt việc phòng cháy chữa cháy của Khu công nghệ cao, đồng thời cũng yêu cầu xử lý nhanh chóng chuyện này, không được trì hoãn nữa, họ còn nói công nhân nhà máy vô cùng bất mãn về điều này.
Lần này, trong điện thoại Liễu Kình Vũ tỏ vẻ rất khiêm tốn, không những tiếp nhận phê bình của hai người mà còn tỏ vẻ nhất định sẽ nhanh chóng giải quyết sự việc của ba nhà máy.
Bất kể là Lý Đức Lâm hay Hàn Minh Huy, lần này đều rất hài lòng về thái độ của Liễu Kình Vũ. Đặc biệt là Lý Đức Lâm, sau khi gọi điện xong trong lòng y còn đang suy nghĩ, hôm nay tên Liễu Kình Vũ này sao thế nhỉ, sao ăn nói dễ nghe thế nhỉ, đây không phải là phong cách của hắn, lẽ nào vì chuyện hỏa hoạn của phòng họp đã khiến hắn cảm thấy áp lực lớn, học cách khiêm tốn hành sự. Nếu đúng như vậy, tên nhãi này vẫn còn biết cách cư xử, nếu có thể bắt hắn về đội của mình, đây chắc chắn là một hổ tướng rồi. Nhưng tên Liễu Kình Vũ này hình như rất có thành kiến với mình, muốn lôi kéo hắn e là không dễ.
Hầu như cả buổi chiều Lý Đức Lâm cứ mải mê suy nghĩ tới chuyện Liễu Kình Vũ, suy tính xem có nên mua chuộc Liễu Kình Vũ hay không.
Song suy đi tính lại, tới sáng hôm sau trong cuộc họp thường ủy Thành ủy, Lý Đức Lâm đã không hề do dự châm ngòi khiêu khích Liễu Kình Vũ ngay trước mặt mọi người:
- Thưa các đồng chí, vào lúc rạng sáng hôm qua, phòng họp Ban quản lý Khu công nghệ cao do sự cố đường điện đã dẫn tới hỏa hoạn, khiến cho tất cả tài liệu của ba nhà máy đều bị cháy hết. Hiện tại người phụ trách ba nhà máy này dù đang bị tạm giam, nhưng họ vẫn bất mãn với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta, thậm chí còn bày tỏ sự bất mãn cho một số phương tiện truyền thông.
Thưa các đồng chí, sở dĩ chúng ta phải thành lập tổ liên hợp xử lý, mục đích là để nhanh chóng xử lý vụ việc này, để việc sản xuất của nhà máy nhanh chóng trở về trạng thái bình thường, nhanh chóng xóa tan oán niệm của người dân. Tất cả tài liệu quan trọng của nhà máy đã bị thiêu cháy, tôi muốn hỏi mọi người xem trách nhiệm này do ai gánh vác đây?
Tôi nghĩ rằng, tổ liên hợp xử lý này của chúng ta nên nâng cao hiệu suất, nhanh chóng giải quyết chuyện của ba nhà máy, nhanh chóng để nhà máy khôi phục sản xuất, nếu không một khi công nhân nhà máy gây rối, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố chúng ta sẽ khó xử lý. Đặc biệt là đến nay người đại diện pháp lý của ba nhà máy, người quản lý chính vẫn bị tổ liên hợp xử lý giam lại, như vậy có quá võ đoán không? Lỡ xảy ra chuyện lớn thì ai là người đứng ra chịu trách nhiệm đây?
Lý Đức Lâm nói xong, Vương Trung Sơn bèn trầm giọng nói:
- Tôi thấy suy nghĩ của đồng chí Lý Đức Lâm về vấn đề này hơi quá khích. Dù hỏa hoạn đã xảy ra, nhưng đây là chuyện ngoài ý muốn, đồng chí Liễu Kình Vũ vừa mới đến Ban quản lý nhậm chức được vài ngày, cho nên không thể lấy sự việc khách quan mà phủ định hết công tác của đồng chí Liễu Kình Vũ.
Còn về phần sự việc của ba nhà máy nên xử lý thế nào, tôi nghĩ chuyện này nên giao lại cho tổ phối hợp xử lý làm, những người khác tốt nhất không nên nhúng tay vào. Tổ phối hợp thành lập mới được 2 ngày, trong thời gian ngắn như vậy mà đưa ra kết luận cũng có chút nóng vội, hơn nữa còn rất nhiều vấn đề vẫn chưa được làm sáng tỏ, như vậy sao có thể kết luận vội vàng được, làm như vậy sẽ làm mất đi ý nghĩa của tổ phối hợp xử lý.
Lần này, Vương Trung Sơn đã tỏ thái độ rõ ràng, bảo vệ Liễu Kình Vũ và tổ liên hợp xử lý. Bởi vì ông ta hiểu, một khi tổ phối hợp điều tra bị tan rã, uy tín của mình sẽ bị đả kích rất lớn, đó là điều tuyệt đối không thể chấp nhận được. Hơn nữa Liễu Kình Vũ là người rất đáng tin, ông ta tin dù phòng họp có bị cháy, Liễu Kình Vũ chắc chắn cũng có cách để cứu, đặc biệt là xét thái độ của Mạnh Vĩ Thành đối với Liễu Kình Vũ, người này rõ ràng là bảo vệ Liễu Kình Vũ. Nếu lúc này mình không đứng ra nói đỡ cho Liễu Kình Vũ, lỡ sau này Mạnh Vĩ Thành gia nhập đội ngũ của Lý Đức Lâm thì Bí thư Thành ủy mình đây e là sẽ bị mất sự khống chế trong cuộc họp thường vụ này.
Tiếp theo, người của Trâu Hải Bằng và Hàn Minh Huy cùng với người của Vương Trung Sơn tiến hành thảo luận kịch liệt. Hai bên đều kiên trì bảo vệ ý kiến của mình, không chịu lùi bước.
Lúc này, Mạnh Vĩ Thành đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:
- Tôi có vài lời muốn nói.
Thấy Mạnh Vĩ Thành có lời muốn nói, mọi người đều im lặng. Họ biết bình thường vị Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này rất ít khi phát biểu những chuyện không phải của Ủy ban Kỷ luật, nhưng ông ta chỉ cần có ý kiến, phần lớn các việc đều có thể giải quyết được, cho nên mọi người đều nhìn về phía Mạnh Vĩ Thành.
Mạnh Vĩ Thành liếc mắt nhìn Lý Đức Lâm, nói giọng lạnh lùng:
- Chủ tịch Lý à, tôi thấy vụ việc này của ba nhà máy, tổ liên hợp xử lý của chúng ta làm rất tốt, bao gồm cả người đại diện pháp lý và người phụ trách của ba nhà máy mà ông đề cập tới. Sở dĩ tôi tạm giữ họ cũng là có căn cứ luật pháp đấy chứ, căn cứ vào quy định liên quan, ngành công an có quyền tạm giữ họ 48 giờ, bây giờ vẫn chưa tới lúc phóng thích mà.