Tại Thuỵ Nguyên, trong một khách sạn ba sao, bốn người họ thuê hai căn phòng ổn định lại, sau đó đến nhà hàng yêu cầu một bàn đầy đồ ăn, sau đó họ đóng cửa và bắt đầu nói chuyện với nhau.
Trong đó, một người da ngăm đen cắn răng nói:
– Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, những ngày tháng này thật là không dễ qua mà. Chúng ta đường đường là sát thủ thế giới vậy mà để tránh khỏi theo dõi phải ẩn nấp, không ngờ lại phải giả làm công nhân xây dựng. Việc này nếu mà truyền ra ngoài, mặt mũi bốn người sát thủ chúng ta còn là gì nữa.
Lúc này, người có dáng người hơi thấp, hung hăng vỗ bàn, khuôn mặt không hài lòng nói:
– Đúng vậy, “Cuồng Phong”, anh là tổ trưởng, anh nói xem, bước tiếp theo chúng ta làm gì? Hiện giờ cái tên Liễu Kình Vũ đã đến Thuỵ Nguyên làm quan rối, bốn người chúng ta cũng theo đó mà đến, chúng ta phài đợi đến khi nào mới ra tay? Làm sao để giải quyết Liễu Kình Vũ, chẳng lẽ chúng ta phải đợi đến khi có cái quái gì gọi là thời cơ sao? Theo tôi thấy, tìm đại lúc nào đó tại cửa chính mà mai phục ở đấy, nhìn thấy Liễu Kình Vũ một phát súng bắn chết hắn.
Ánh mắt tổ trưởng Cuồng Phong lộ ra tia âm mưu, lạnh lùng nói;
– “Sấm sét”, anh nói dễ dàng như vậy, chẳng lẽ anh không nhớ lần trước ám sát Liễu Kình Vũ đã gây ra hậu quả nghiêm trọng thế nào sao. Gia tộc Liễu thị, Tạ thị, Lưu Phi, Mai Nguyệt Thiền là các thế lực lớn điều động rất nhiều người ra tay kéo lưới điều tra ngầm tại thị xã Đông Giang, nếu như không phải chúng ta dùng thân phận công nhân xây dựng để lẩn trốn thì e rằng bây giờ chúng ta đã tiêu tùng rồi.
Hơn nữa căn cứ vào tin tức tôi có được, hiện tại bên cạnh Liễu Kình Vũ luôn có một đội bảo vệ. Như vậy tức là chúng ta chưa tiếp cận được hắn trong phạm vi khoảng một trăm mét thì đã bị phát hiện. Cho nên, lần này tại Thuỵ Nguyên, chúng ta cần phải cẩn thận, không được ra tay bất cẩn. Nhưng nếu đã ra tay nhất quyết phải đảm bảo lấy được mạng hắn, dẹp gọn hắn, sau đó nhanh chóng rút lui. Chỉ cần chúng ta rời khỏi Hoa Hạ thì thế lực sau lưng hắn sẽ không có cách nào bắt chúng ta.
Lúc này, tên sát thủ “Ánh mặt trời” vẫn im lặng không nói đột nhiên lên tiếng cắt ngang:
– Tôi đồng ý ý kiến của Cuồng Phong, lần trước chúng ta ám sát hắn đã gây ra rất nhiều sự chú ý, nói không chừng an ninh của Hoa Hạ có lẽ cũng đang truy lùng chúng ta, chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa, tuyệt đối không thể lộ thân phận. Hơn nữa lần này đến Thuỵ Nguyên, chúng ta không thể nào ngày nào cũng ở khách sạn được, chúng ta phải tìm một việc làm để che giấu thân phận, giảm thiểu khả năng bị lộ đi.
Theo đó, bốn người chi tiết bàn luận phương án, nhanh chóng giải tán. Bọn họ đã thiết lập ra chi tiết phương án ám sát Liễu Kình Vũ, là đợi hắn lên nhận chức tại Thuỵ Nguyên.
…
Tại thành phố Yến Kim, trong quán ăn.
Liễu Kình Vũ và các anh em tiếp tục nâng ly cạn chén, tâm tình rất vui vẻ.
Vào lúc đó, trên phố ăn vặt, một chiếc Mercedes Benz chạy đến, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, một bên vừa lái xe, một bên vừa cẩn thận vòng qua người đi đường. Bên cạnh y, một người con gái khoảng hơn hai mươi tuổi mặc một bộ vest công sở, đi tất chân màu đen siêu mỏng, người lái xe một tay cầm vô lăng, một tay đặt trên đùi mỹ nữ vuốt ve.
Mỹ nữ thì hơi khẽ cau mày nói:
– Tổng giám đốc Phạm, đây là phố ăn vặt, đi theo hướng này có phải là hơi chậm không, quá chật chội rồi.
Tên lái xe cười ha hả:
– Thư ký Diêu, vậy thì cô không biết rồi, tuy là đi đường này có vẻ chậm, hỗn loạn một chút, nhưng vẫn nhanh hơn so với đánh đường vòng, ít nhất vẫn tiết kiệm được nửa thời gian.
Vừa nói, ánh mắt tên lái xe hướng về con phố, vừa nhìn thì đã thấy Liễu Kình Vũ ngồi ngay cạnh cửa sổ. Liễu Kình Vũ mặc trên người bộ đồ bình thường đang vui vẻ chè chén, tên lái xe lập tức mở to con mắt, ngừng xe, liếc mắt nhìn cẩn thận. Sau khi xác nhận chính xác là Liễu Kình Vũ, sắc mặt lập tức lộ lên vẻ khinh thường và đắc ý, tuỳ tiện tìm một chỗ bên ngoài quán ăn đỗ xe, dẫn theo thư ký Diêu, thẳng tiến đến chỗ Liễu Kình Vũ và Lưu Tiểu Bàn, Hàn Hương Di.
Vừa đi, thư ký Diêu vừa thấp giọng hỏi:
– Tổng giám đốc Phạm, anh thấy người quen à?
Tổng giám đốc Phạm vẻ mặt đắc ý nói:
– Đúng vậy, nhìn thấy lớp trưởng lớp đại học cũ Liễu Kình Vũ. Lúc đó, tôi chỉ là người bình thường trong tổ chức Uỷ viên, cơ bản là mọi chuyện đều phải nghe hắn ta. Lúc đó, Liễu Kình Vũ hắn ta còn rất tinh tướng, hắn còn là hội trưởng hội học sinh, gần như toàn bộ giáo viên và bạn học đều cho rằng hắn sẽ có tiền đồ rộng mở, kế hoạch lớn lao. Nhưng không ngờ rằng, sau nhiều năm, hôm nay tại quán ăn bình dân đường phố này gặp lại hắn. Hắn ta cũng thật là thê thảm, tôi muốn đến nói chuyện với hắn một chút.
Thư ký Diêu vừa nghe những lời Tổng giám đốc Phạm nói, lập tức hai mắt sáng lên. Tổng giám đốc Phạm căn bản không phải là muốn qua chào hỏi Liễu Kình Vũ mà là muốn đến gặp hắn để khoe khoang. Đây là điều ma quỷ mà y đã giấu trong tận đáy lòng, rất nhiều người khi đã có thành tựu, lại thích trước mặt bạn bè đại học, hay bạn bè lúc nhỏ so sánh với bản thân, thể hiện rằng bản thân hiện tại thành công thế nào. Cô ta đã chuẩn bị để xem náo nhiệt.
Tổng giám đốc Phạm đi đến Liễu Kình Vũ thì dừng lại tại bàn họ đang ngồi, khuôn mặt rạng rỡ nụ cười nhìn Liễu Kình Vũ nói:
– Liễu Kình Vũ đúng không, tôi không nhận sai người đấy chứ?
Liễu Kình Vũ vừa mới nâng chén rượu lên muốn uống rượu, đột nhiên nghe được Tổng giám đốc Phạm chào hỏi, đặt chén rượu xuống tập trung nhìn, trong não hồi ức lại một lúc, lập tức nhận ra người này, khuôn mặt vui vẻ bước vòng qua chiếc bàn, chủ động đưa tay bắt tay nói:
– Là Phạm Kim Hoa đúng không? Thật không ngờ tại đây có thể gặp lại anh. Anh đến đúng lúc lắm, cùng ngồi xuống uống ly rượu, đây là bạn bè của tôi.
Lúc này, Lưu Tiểu Bàn, Tiểu Nhị Hắc thấy được Liễu Kình Vũ hình như gặp người quen, mọi người đều đứng dậy muốn nhường y ngồi, nhưng mà, điều mọi người không ngờ đến là, Phạm Kim Hoa không có ý muốn nói chuyện với đám Lưu Tiểu Bàn, chỉ có ánh mắt đầy kiêu ngạo, với giọng nói như nhìn từ trên cao xuống:
– Liễu Kình Vũ à, thật không ngờ tại quán ăn này lại gặp được anh, xem ra anh lăn lộn cũng không tệ lắm. Chút nữa tôi còn phải chạy chiếc Mercedes Benz dẫn theo thư ký đến khách sạn Hoa Hằng ăn cơm. Hôm nay thì thôi vậy, hay là anh đi chung với tôi để mở mang tầm mắt.
Lưu Tiểu Bàn, Hắc Tiểu Nhị, đám anh em Hoàng Đức Quảng vừa nghe đã hiểu ý của y, cũng hiểu ra ý đồ lần này đến của tên này, y đến để ra vẻ đắc ý, đặc biệt là câu cuối cùng, đã đem nội tâm của y bộc lộ ra vô cùng nhuần nhuyễn. Đối với tính khí của lão Đại Liễu Kình Vũ, bọn họ đều rất rõ, bọn họ không nói thêm gì nữa, mà đều tươi cười nhìn Phạm Kim Hoa.
Lúc này, thư ký Diêu Ngọc Dung đến bên cạnh Phạm Kim Hoa, giơ tay khoác tay y, nép vào người y, làm vẻ chim nhỏ nép dựa vào người. Cô ta muốn lấy chút thể diện cho Tổng giám đốc Phạm.
Liễu Kình Vũ hôm nay ngẫu nhiên gặp được Phạm Kim Hoa, trong lòng rất là phấn khởi, về phần khi ở đại học hai người có chút mâu thuẫn, Liễu Kình Vũ đã sớm không để trong lòng rồi.
Thời điểm tại đại học, Liễu Kình Vũ là lớp trưởng, Phạm Kim Hoa lại là Uỷ viên trong tổ chức, chức vụ có chút trùng hợp. Hai người đều là người vô cùng mạnh mẽ, cứng rắn, cho nên rất nhiều khi, giữa hai người rất không vừa lòng nhau. Lúc đó, thành tích học tập Phạm Kim Hoa luôn rất tốt, mỗi kỳ thi đều được 95 điểm, nhưng bảng thành tích luôn đứng vị trí thứ hai, bởi vì người đứng đầu vĩnh viễn là Liễu Kình Vũ. Điểm này khiến cho trong lòng y luôn không phục, mỗi lần nhận học bổng hạng nhất đều không có duyên với y.
Nhưng mà, Liễu Kình Vũ tuyệt đối không ngờ, chính mình lòng tràn đầy vui mừng muốn mời người bạn học cũ Phạm Kim Hoa này cùng ngồi uống rượu, lại không ngờ, vị bạn học cũ này hôm nay căn bản cũng không phải là tìm đến mình ôn chuyện cũ, mà là đến để đánh vào mặt mình. Điều này làm cho ấn tượng tốt đẹp của Liễu Kình Vũ đối với Phạm Kim Hoa lập tức giảm đi.
Đối với Liễu Kình Vũ, chuyện ở đại học chỉ là chuyện nhỏ như hạt đậu, không ngờ rằng tên này đến hôm nay vẫn còn muốn trước mặt nhiều người như vậy khoe khoang bản thân, muốn dằn mặt mình như vậy.
Khóe miệng của Liễu Kình Vũ hơi hơi hướng về phía trước nhếch lên, lộ ra một ý vị sâu xa, tươi cười nói:
– Khách sạn Hoa Hằng à, đấy là nơi rất xa hoa, tôi thật là chưa đi qua. Nếu như hôm nay không phải là củng bạn bè uống rượu, tôi nhất định sẽ đi cùng anh. Phạm Kim Hoa, anh lăn lộn cũng khá đấy chứ, lại có mỹ nữ làm thư ký, lại chạy Mercedes Benz, đến khách sạn Hoa Hằng nữa, không chừng trong đám bạn học anh là người hoành tráng nhất đấy.
Phạm Kim Hoa cười đắc ý, lại ra vẻ khiêm tốn nói:
– Không dám, không dám, tôi chỉ là hơi có chút thành tựu mà thôi.
Vừa lúc đó, thư ký của Phạm Kim Hoa là Diêu Ngọc Dung đảo mắt, nói:
– Tổng giám đốc Phạm, ngày mai công ty chúng ta có tổ chức buổi lễ ăn thử ngô Hoàng Kim ở khách sạn Hoa Hằng, ngài không phải nói có thể mời một ít bạn học cũ và nhân vật nổi tiếng các giới, các chuyên gia đến dự tiệc ấy ư? Bạn học cũ này của ngài chưa từng vào khách sạn Hoa Hằng, sao không mượn cơ hội này mời anh ta cùng đi tham gia náo nhiệt. Ngài có thể cho anh ta một cái thiệp mời mà.
Phạm Kim Hoa sau khi nghe thư ký Diêu Ngọc Dung nói, lập tức hai mắt toả sáng. Y lần này đến khách sạn Hoa Hằng là để kiểm tra tình hình chuẩn bị cho lễ ăn thử ngô Hoàng Kim. Y là Phó giám đốc tập đoàn Di Hải, Tổng giám đốc khu vực Đông Bắc, đối với sự kiện lần này rất chú trọng. Bởi vì lần này là cơ hội rất tốt để mở rộng mạng lưới quan hệ, mở ra đường dây tiêu thụ, cho nên Tổng công ty đối với sự kiện lần này cũng rất xem trọng, y lại là người phụ trách chính cho nghi lễ lần này.
Lúc này đây, Phạm Kim Hoa đã mời rất nhiều bạn học cũ làm việc ở các lĩnh vực tới tham gia sự kiện lần này để cổ động cho mình, nhất là trong đó có một vị cán bộ trong bộ Nông Nghiệp là bạn học cũ, y chuẩn bị dựa vào quan hệ tốt giữa hai người mà mở rộng thêm mạng lưới quan hệ. Mà theo y biết, trong số những người bạn học cũ này, có nhiều người khi học đại học không ưa gì Liễu Kình Vũ, nhưng họ lại lăn lộn rất tốt, có người thì làm quan, có người thì kế thừa nghiệp cha, gia thế lớn kinh doanh lớn.
Phạm Kim Hoa lúc này liền từ trong túi áo lấy ra một tấm thiệp mời đưa cho Liễu Kình Vũ, cười nói:
– Liễu Kình Vũ, đây là thiệp mời cho buổi sự kiện tối mai ở Hoa Hằng, tiệc Butffet, lúc đó sẽ có rất nhiều bạn học cũ tham gia, anh nhất định phải đến dự tiệc đúng giờ nhé.