CHƯƠNG 1181: NGÀY ĐẦU TIÊN BÓNG ĐÈN NHỎ ĐI HỌC
Nghe điện thoại của mẹ Tả, Cao Thanh Thu có hơi sợ: “Dì Tả, dì có việc gì sao?”
“Là chuyện của Tả Dục, dì có vài thứ muốn hỏi cháu.”
Gần đây Tả Dục không về nhà, mỗi ngày tan làm thì không thấy bóng dáng đâu, mẹ Tả cứ cảm giác có chỗ nào không đúng, cho nên quyết định gọi điện hỏi thử.
Cao Thanh Thu hỏi: “Dì nói.”
“Tả Dục có phải làm lành với Lâm Vi rồi không?” Giọng điệu của mẹ Tả rất dịu dàng, bà ta biết Cao Thanh Thu thân thiết với Lâm Vi, cho nên muốn nghe ngóng từ chỗ Cao Thanh Thu.
“…” Cao Thanh Thu không khỏi liếc nhìn Hoa Ngọc Thành ở bên cạnh, không ngờ mẹ Tả lại bất ngờ hỏi cô chuyện này.
Lâm Vi dạo này qua lại thân thiết với Tả Dục, có điều, Tả Dục không nói với người nhà của anh ta.
Sợ mẹ anh ta biết rồi, lại tìm Lâm Vi gây phiền phức.
Mẹ Tả thấy Cao Thanh Thu không lên tiếng, nói: “Có gì thì nói đó, dì với cháu đều thân quen như vậy rồi, cháu cũng không thể lừa dì phải không? Tả Dục tuổi tác cũng không bé nữa, dì với ba của nó cũng muốn nó kết hôn, nó với Lâm Vi thật lòng thích nhau, nhà chúng ta biết rồi, cũng vì hai đứa mà tính toán.”
Vì nói suông, mẹ Tả đã phát huy kỹ thuật diễn xuất đến triệt để.
Cao Thanh Thu mặc dù ngốc, nhưng cũng có lòng đề phòng, nói: “Chuyện của bọn họ cháu không biết quá rõ, cháu gần đây khá bận, cũng không có liên lạc với Lâm Vi.”
Cho dù bọn họ ở bên nhau rồi, chuyện ở bên nhau, Cao Thanh Thu cũng không muốn từ trong miệng mình truyền ra, tránh đến lúc đó xảy ra chuyện gì, cô không thoát khỏi liên quan.
Cô không phải người thích gây chuyện, cho nên bình thường làm việc đều sẽ tương đối cẩn thận, không muốn vô duyên vô cớ mang phiền phức đến cho mình.
Mẹ Tả thấy Cao Thanh Thu không nói, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ đành cúp máy.
Hoa Ngọc Thanh nhìn Cao Thanh Thu: “Điện thoại của ai?”
“Mẹ của Tả Dục.” Cao Thanh Thu nhìn điện thoại nói: “Nhìn dáng vẻ của bà ta, hình như biết Tả Dục và Lâm Vi ở bên nhau rồi, hỏi em có phải biết chuyện gì không, em cũng không dám nói cho bà ta.”
Tả Dục và Lâm Vi ở bên nhau bao lâu thì bà ta ghét Lâm Vi bấy lâu, sao có thể tự nhiên nghĩ thông rồi chứ?
Hoa Ngọc Thanh xoa xoa đầu của Cao Thanh Thu: “Thu Thu nhà chúng ta thật thông minh.”
Không sợ chuyện gì, cũng không muốn gây thêm chuyện.
Cao Thanh Thu nói: “Có điều, bà ta nếu đã gọi điện đến hỏi, chắc chắn bắt đầu nghi ngờ rồi, sớm muộn gì cũng sẽ biết?”
“Chuyện của nhà người ta, em bớt xen vào.” Hoa Ngọc Thành nói: “Nếu không đến lúc đó, em cũng không được chỗ tốt gì.”
“Ừm.” Cao Thanh Thu suy nghĩ cũng giống như Hoa Ngọc Thành.
Một khoảng thời gian sau, Cao Thanh Thu cũng không để ý chuyện của Tả Dục và Lâm Vi nữa.
Tết sắp tới rồi, ánh nắng ngày xuân ở trong hoa viên Giang phủ trở nên ấm áp.
Buổi sáng, Cao Thanh Thu từ trong nhà đi ra, thấy Hoa Ngọc Thành dắt tay Bóng Đèn Nhỏ đi ở phía trước.
Trên vai Bóng Đèn Nhỏ đeo một chiếc cặp, cậu bé vốn dĩ bé, cặp sách cũng bé, nhìn trông rất đáng yêu.
Hoa Ngọc Thành cúi thấp đầu, nhìn con trai: “Những điều nói với con, đã nhớ hết chưa?”
“Ừm.” Tuy là ngày đầu tiên đi học, trước giờ Bóng Đèn Nhỏ chưa từng đi học nhưng lại vô cùng bình tĩnh.
Nhớ đến Hoa Ngọc Thành nói với cậu bé trong trường có chị gái nhỏ, cậu bé rất mong chờ!
Hoa Ngọc Thành nắm bàn tay nhỏ của con trai, nhìn cậu bé, nói: “Con ở trường, chiều ba về sẽ đến đón con, trừ người nhà chúng ta ra, người khác đến đón, đều không được đi theo, biết chưa?”
Bóng Đèn Nhỏ gật đầu: “Dạ biết.”
Cậu ta nói rồi thì dừng bước chân.