Âm thanh thảo luận bên tai không dứt.
hôn lễ này, vì kiêng kỵ chân Hoa Ngọc Thành, cho nên để cho Hoa Ngọc Thành đi ra trước, Cao Thanh Thu đi ra sau và sẽ được Cao Thanh Đức đưa đến trước mặt Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu mặc áo cưới, từ cửa bên kia đi vào, thu hút mọi ánh nhìn, ai nhìn cũng phải cảm thán một câu: quá xinh đẹp rồi!
Nhưng mà, tiếng thảo luận của các khách mời, lại không có dừng lại:
“Phụ nữ bây giờ thật đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ, vì tiền, tình nguyện gả cho một người tàn phế?”
“Tàn phế thì sao? Người ta là thiếu phu nhân của Nhà họ Hoa đấy, sau này vinh hoa phú quý cả đời. Cô có muốn cũng chẳng có cửa đâu ” Giọng người kia vô cùng mỉa mai.
“Em cũng đâu thiếu tiền, bắt em thủ tiết mà sống, em thà chết còn hơn!”
…
Hôm nay Bà Cao cũng tới, mặc dù trước đó Cao Thanh Thu nói muốn cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau đó Tôn Tình nói, nếu như cô kết hôn, cha mẹ ruột mình cũng không đến, sẽ truyền ra lời ong tiếng ve.
Tôn Tình bảo đảm, sẽ không để cho Bà Cao gây chuyện, lại cộng thêm nhớ tới bình thường, mẹ đích xác rất sợ Tôn Tình, Cao Thanh Thu mới miễn cưỡng đồng ý.
Giờ phút này nghe xong những lời này, mặt của Bà Cao đã sớm đen như đít nồi.
Hôm nay họ hàng đến tham dự hôn lễ đều đỏ mắt ghen tị, kết quả Hoa Ngọc Thành vừa ra, hết thảy tất cả đều thay đổi.
Nhưng mà có Tôn Tình ở đây, bà ta lại không dám phát tác.
…
Tay Cao Thanh Thu nắm chặt thành quả đấm, đợi nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cũng đến ngày gả cho Hoa Ngọc Thành, tim cô đập bịch bịch như đánh trống cái.
Những người đó nói cũng không to lắm, cô lại đang quá hồi hộp, cái gì cũng không nghe thấy.
Hôn lễ rất lớn, thảm đỏ rất dài, Hoa Ngọc Thành ở đó chờ nắm tay cô. Cao Thanh Thu cảm giác mình như vừa phải bước đi trên sa mạc, đang chạy tới ốc đảo mà Hoa Ngọc Thành chính là ốc đảo đó.
Bị nhiều người nhìn như vậy, thật sự là quá hồi hộp!
Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, nhìn Cao Thanh Thu đi tới trước mặt mình
Anh biết vợ của anh xinh đẹp, nhưng mà, nhìn thấy cô lúc này anh cũng đứng hình..
Lý Sơn đứng ở một bên, nhìn thấy một màn này, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Xem ra, Hoa Châu Du không cho anh nhìn Cao Thanh Thu thử áo cưới là quyết định vô cùng đúng đắn.
Hiện tại, anh chẳng qua là liếc mắt nhìn mà đã ngây cả người.
“Ngài Hoa.” Thấy Hoa Ngọc Thành đắm đuối nhìn Cao Thanh Thu, Lý Sơn không thể không nhắc nhở.
Hoa Ngọc Thành lúc này mới phản ứng được, đưa tay ra đón Cao Thanh Thu.
Cô hôm nay rất đẹp, thật sự rất đẹp…
Cao Thanh Đức đưa tay của Cao Thanh Thu giao vào trong tay Hoa Ngọc Thành, còn nói với hai người lời chúc phúc.
Hoa Châu Du đứng ở một bên, bởi vì chị đứng gần khách mời, cho nên nghe được những gì bọn họ vừa nói.
Cũng may trong mắt Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành chỉ có đối phương, cho nên căn bản không có nghe thấy những thứ này, mới không bị ảnh hưởng tâm trạng.
Chẳng qua là… Ủy khuất Thanh Thu rồi.
Nếu như đám cưới này được tổ chức lúc Hoa Ngọc Thành chưa bị thương, cô gả cho anh, người khác chỉ có thể hâm mộ, có ai dám giống như bây giờ chê cười cô?
Nghi thức của Hôn lễ kết thúc, Lý Sơn đưa Hoa Ngọc Thành và Cao Thanh Thu về phòng nghỉ.
Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu, kìm lòng không được đưa tay ra nắm tay của cô thật chặt.
Ngón tay cô thon dài có thêm sự xuất hiện của chiếc nhẫn cưới.
Cô bây giờ, là vợ của anh rồi!
Hơn nữa, đã công khai cho tất cả mọi người đều biết.
Nghĩ tới đây,tính khí trẻ con của Hoa Ngọc Thành lại nổi lên, khóe miệng không dấu nổi nụ cười.
Cao Thanh Thu nhìn Hoa Ngọc Thành cười mỉm, cũng rất vui vẻ, trêu ghẹo nói: “Cưới được một cô vợ xinh đẹp như vậy, có phải cảm giác mình kiếm được món hời to rồi đúng không?”